Bạch Văn Nguyên chạy tới huyện Bắc Bộ theo đuổi vợ, Bạch Văn Uyên đau khổ ở lại tiến hành giám sát cùng với giải quyết hậu quả. Do nhóm người anh Ngũ và anh Hắc đã bị quy án nên nguy cơ bên Cao Xu đã được loại trừ, Bạch Văn Uyên không hề tới chỗ cô ấy để bị ghét nữa. Anh ấy liên hệ với Thái Phi hẹn ngày gặp mặt để xử lý hậu sự của Thái Bỉnh Khôn.
Thái Phi đến bệnh viện, Bạch Văn Uyên dẫn anh Phi tới gặp viện trưởng Chung để thu dọn di vật Thái Bỉnh Khôn để lại bệnh viện ra, sau lại cầm giấy chứng minh tử vong tới đồn công an hủy hồ sơ. Cuối cùng, Thái Phi muốn tới chung cư của Thái Bỉnh Khôn để dọn dẹp lại một phen, ngay lập tức có một số bác sĩ trẻ nhiệt tình tới dẫn đường —— những bác sĩ đó cũng không nắm rõ tình hình cụ thể của vụ án, bọn họ chỉ biết đồng nghiệp của mình gặp sự cố ngoài ý muốn rồi bỏ mình.
Thái Phi và Bạch Văn Uyên dọn những đồ còn dùng được trong chung cư của Thái Bỉnh Khôn ra, số còn lại không dùng được thì để đồng nát tới mang đi. Hai người họ đều trông thấy một nữ bác sĩ xinh đẹp nhặt xấp sơ yếu lý lịch trên mặt đất lên, xé giấy chứng nhận đen trắng của Thái Bỉnh Khôn rồi cất vào trong túi.
Dọn dẹp xong, Thái Phi lại phải lái xe chạy về huyện Bắc Bộ để thu thập đồ đạc, Bạch Văn Uyên ở lại ăn bữa cơm trưa muộn, chợt nhận được điện thoại của Cao Xu.
“Anh còn ở Bình Thành không?”
Giọng Cao Xu từ trong điện thoại truyền tới, Bạch Văn Uyên có thể tưởng tượng được hình ảnh một người phụ nữ vừa mỉm cười vừa nhẹ nhàng bâng quơ sai anh làm việc, dường như mọi việc anh ấy làm vì Cao Xu đều là chuyện đương nhiên vậy.
“Ngày mai tôi đi.” Bạch Văn Uyên đáp: “Bây giờ tôi đang bận dọn dẹp đồ đạc, nếu không có việc gì thì tôi cúp máy đây.”
“Mẹ của Bạch Văn Nguyên tới Bình Thành.” Cao Xu nói: “Bác gái liên hệ muốn gặp mặt tôi.”
“Cô đã gọi cho anh tôi chưa?” Bạch Văn Uyên biết vở kịch sắp diễn ra, trong lòng căng thẳng.
“Chưa.” Cao Xu lười nhác đáp: “Tôi đâu có nghĩa vụ phải liên lạc với anh ấy.”
Bạch Văn Uyên bực bội, nếu không có nghĩa vụ liên lạc với anh trai anh thì liên lạc với anh làm gì?
“Tôi hẹn với bác ăn cơm vào tối nay.” Trong giọng nói dịu dàng của Cao Xu không biết chứa bao nhiêu tầng ẩn ý: “Có lẽ sẽ đề cập đến chuyện hôn ước, nếu anh ấy không tới được thì tôi tự do diễn đấy.”
Bạch Văn Uyên khịt mũi khinh thường: “Thế thì tôi sẽ gọi cho anh trai để anh ấy cố gắng chạy tới. Địa chỉ ở đâu?”
“Tôi nhắn anh sau.” Cao Xu rất hài lòng, ngay trong giọng nói đã có thể nghe ra điều đó: “Chúng tôi hẹn nhau vào 7 giờ, từ giờ đến khi đó còn khoảng bốn năm tiếng nữa, cho dù anh ấy ở đâu thì vẫn có thể tới kịp. Tôi thế này cũng coi như là tận tình tận nghĩa đúng không?”
Bạch Văn Uyên cúp điện thoại rồi nói với Thái Phi: “Tôi phải gọi điện thoại cho anh tôi để anh ấy mau chóng về Bình Thành. Bác tôi tới, muốn gặp Cao Xu nói chuyện, chắc chắn là về chuyện hôn ước, bác sẽ chống lưng cho cô ấy.”
Thái Phi hiểu: “Kết hôn mà, phiền phức lắm. Anh đây đi trước, giữa đường vào trạm dừng chân ăn chút gì cũng được ——”
“Vâng, lần sau tôi tới chơi với anh rồi chúng ta lại hẹn vậy.” Bạch Văn Uyên tạm biệt Thái Phi, gọi cho Bạch Văn Nguyên, sau một lúc lâu mới có người nghe máy.
*****
Bạch Văn Nguyên và Thường Tương Tư tham gia xong nghi lễ lên núi, nhìn mấy người cầm cuốc cầm xẻng đào mộ, rải tiền giấy, thắp hương, đốt pháo, cuối cùng dập đầu chắp tay vái, rốt cuộc xem như thuận lợi hoàn thành. Anh lạy theo Thương Tương Tư vài cái, thắp một nén nhang, thầm khấn vài lời, lại chia sẻ chút lộc cho mọi người xung quanh, đi theo đám đông về nhà, cuối cùng tham gia ăn bữa trưa. Có một chuyện tương đối cay đắng là do anh tự nhận mình làm con rể nhà họ Thường, lại còn đeo ô sa nên được mời tới bàn của người nhà, cả bàn toàn đồ chay không có chút vị gì.
Bạch Văn Nguyên ăn xong thì tới kéo Thường Tương Tư đi tìm chỗ ngủ bù. Cô ra trao đổi với bố mẹ một lúc rồi nói: “Còn lại chỉ có việc dọn dẹp nên cũng không cần đến chúng ta, để em đưa anh về huyện ngủ cho thoải mái.”
Bạch Văn Nguyên chỉ mong có vậy, anh mừng rỡ không khép được miệng, chịu đựng sự khó chịu trên đùi đi theo Thường Tương Tư tới đường Đại Cát. Thường Tương Tư trông thấy trán anh đẫm mồ hôi, vẫy một cái xe bắt khách dọc đường rồi dìu anh vào.
“Anh tưởng bản thân là người sắt nên thích hành hạ thế nào cũng được đúng không?” Thường Tương Tư ngồi xuống bên cạnh anh: “Vết thương của anh còn đau không?”
“Đau!” Lúc này không giả vờ thì còn đợi đến khi nào, Bạch Văn Nguyên duỗi tay xoa đùi.
“Anh có mang theo thuốc không?”
“Anh đi vội nên quên rồi.”
Thường Tương Tư quay đầu lại nhìn anh, anh không hề xấu hổ nói: “Sắp khỏi rồi, không sao đâu. Thuốc bác sĩ kê chủ yếu là giảm sốt, giảm đau, hồi máu ——”
“Anh cảm giác cơ thể mình khỏe mạnh nen có thể lật đổ cả thế giới ư?” Thường Tương Tư không khỏi mỉa mai, giục tài xế lái nhanh hơn.
Đã lâu lắm rồi Bạch Văn Nguyên không bị mắng, nay nghe vậy thì cả người vô cùng sảng khoái, vươn tay nắm lấy tay Thường Tương Tư. Tay cô mềm mại mà hữu lực, cảm giác nắm trong tay rất vững chắc.
Tới cổng sau bệnh viện, Thường Tương Tư xuống xe, thấy Bạch Văn Nguyên mãi không chịu xuống bèn cúi người xem thì thấy người đàn ông này nói với cô: “Anh thực sự đau đến mức không đi nổi rồi.”
Thường Tương Tư vội duỗi tay, Bạch Văn Nguyên dựa nửa người vào cô, cô đỡ anh xuống xe rồi lại vất vả dìu vào ký túc xá.
“Anh cho em xem tình trạng vết thương ra sao nào.” Thường Tương Tư vội buông túi xách, vào phòng vệ sinh rửa tay rồi lau khô, đến khi quay lại thì ai kia đã cởi hết quần áo.
Đối mặt với một Bạch Văn Nguyên trần truồng, Thường Tương Tư nín thở: “Anh cởi hết luôn?”
Bạch Văn Nguyên thản nhiên giơ chân ra: “Tiện cho em mà!”
“Được rồi!” Thường Tương Tư không thèm chấp nhặt với anh, cô tăng nhiệt độ điều hòa lên rồi bảo anh ngồi xuống mép giường.
Vết thương ở nửa thân trên của anh khôi phục rất tốt, trên cánh tay cũng chỉ còn vết đỏ nhạt. Thường Tương Tư dùng ngón trỏ lạnh lẽo ấn vào vết sẹo trên cánh tay anh, phần da non vô cùng mềm mịn.
“Anh có đau không?” Thường Tương Tư không dùng lực.
Bạch Văn Nguyên lắc đầu: “Không đau.”
“Thế này thì sao?” Đầu ngón tay Thường Tương Tư ấn mạnh xuống.
“Bên trong hơi đau.”
Cô cúi đầu, ngón tay dịch xuống đùi, vết sẹo ở chỗ này to gần bằng nửa lòng bàn tay, phần sa non không mang màu hồng nhạt mà trái lại có màu đỏ tươi, rất có thể dưới da bị viêm hoặc xuất huyết. Cô ấn vào phần da xung quanh, quan sát nét mặt của anh, thấy anh nhíu mày, hỏi: “Đau à?”
“Hơi hơi ——”
Thường Tương Tư dịch đến gần vết thương hơn: “Chỗ này thì sao?”
Bạch Văn Nguyên hít sâu: “Vợ, em ấn mạnh quá.”
Ngón tay cô vuốt ve vết sẹo, lành lạnh, mềm mại tựa như lông chim khiến cậu em của Bạch Văn Nguyên không kìm được đứng dậy chào đón, thể hiện khí thế trong vài giây.
Thường Tương Tư nhíu mày, đầu ngón tay cắt qua vết sẹo: “Em mà không ấn mạnh vào đây thì anh lại cười trộm. Nếu anh còn buông thả như vậy, không uống thuốc, mù quáng giày vò thì chẳng mấy chốc sẽ mưng mủ bên trong vết thương rồi phải rạch ra một lần nữa đấy.”
“Thế à?” Bạch Văn Nguyên chịu đau rồi lại không để bụng: “Em kê cho anh ít thuốc uống và bôi đi, anh đảm bảo sẽ tuân theo lời dặn của bác sĩ.”
Thường Tương Tư đứng dậy, không thèm nhìn nửa thân dưới bắt đầu hư hỏng của Bạch Văn Nguyên: “Em đi mua cho anh ít thuốc, anh nghỉ ngơi đi!”
“Tương Tư ——” Bạch Văn Nguyên đứng dậy, dang hai tay: “Cho anh ôm em một cái.”
“Em đi đây.” Thường Tương Tư không dao động.
Bạch Văn Nguyên duỗi tay giữ chặt Thường Tương Tư, cò kè mặc cả: “Vậy hôn một cái đi!”
Thường Tương Tư muốn tránh thoát lại sợ cái người này tự hành hạ làm thương bản thân, thoáng do dự trong một giây. Nhưng một giây là đủ, Bạch Văn Nguyên ôm cô vào trong lòng ngực, ngửi hương thơm trên người cô, cọ qua cọ lại cổ cô, hết hôn lại ngửi. Nụ hôn ấm áp dời đến bên tai, ngậm lấy vành tai Thường Tương Tư trêu chọc. Cô vô cùng sợ ngứa, chống tay lên ngực anh phản kháng, anh cắn cô, để lại mấy dấu răng: “Em đừng chạy nữa, mỗi lần em đi là lòng anh lại run rẩy ——”
Dứt lời, Bạch Văn Nguyên cúi đầu cắn lên môi cô, hút lấy đầu lưỡi mềm ấm của cô, chỉ hận không thể khảm cô vào trong lòng ngực mình. Thường Tương Tư lúc này quá ngoan ngoãn, dịu dàng chẳng phản kháng làm anh không kiểm soát được chính mình. Hai tay anh vuốt ve eo và mông cô, giữ chặt eo, muốn cô chủ động dán vào người mình.
Tiếc rằng anh đã đánh giá quá cao cơ thể của bản thân, mới chỉ dùng chút lực mà vết sẹo trên đùi đã đau đến thấu tim.
Thường Tương Tư tỉnh táo lại, đẩy anh ngã xuống giường rồi giơ tay chỉnh lại đầu tóc bị anh xoa rối tung: “Anh đừng lên cơn nữa, em đi mua thuốc đây.”
Bạch Văn Nguyên tiếc nuối xoay người chui vào trong ổ chăn: “Bao giờ thì vết thương mới khỏi hẳn đây!”
“Bình tĩnh, kiêng thức ăn mặn thì sẽ nhanh thôi.” Thường Tương Tư xách túi đi ra ngoài, lúc đóng cửa thì dặn: “Em sẽ trở về ngay.”
Bạch Văn Nguyên lăn một vòng trên giường của Thường Tương Tư, ngửi mùi hương quen thuộc, cơ thể dần thả lỏng. Anh khép hờ mắt, đếm nhịp tim đập của mình, ý thức dần trở nên mơ màng. Anh nhớ tới ngày tháng mất đi Thường Tương Tư, bản thân dùng hết toàn bộ sức lực để trở nên càng mạnh càng kiên cường, dục vọng cơ thể lại nóng cháy như lửa, nỗi khát vọng và tuyệt vọng về cô lại như bóng với hình. Cô thật sự không cần anh, cô đi rất xa, cắt đứt liên lạc với toàn bộ người quen, tuyệt đối không bộc lộ vẻ yếu đuối và do dự trước mặt anh. Anh từng nghĩ đến việc không màng tất cả để đi tìm cô, giữ chặt cô bên người để cô không rời khỏi anh nửa bước. Anh tin anh có thể làm được, còn cô cũng không có năng lực phản kháng.
Tuy nhiên, anh không chịu được ánh mắt vô cảm của cô nhìn mình, cũng không chịu được bản thân trở nên tồi tệ vì cô. Cô đối với anh là một người phụ nữ tốt đẹp, còn anh cũng không muốn bản thân trở thành ác mộng của cô.
Lần gặp lại ở Bình Thành, anh trông thấy sự quyến luyến không buông trong mắt cô, còn anh thì tự nhủ với lòng mình, thật may!
Chìm vào cảnh trong mơ, toàn bộ cơ thể trở nên nặng nề, cảm giác được trên người hơi ngứa nhưng tay chân lại không thể nhúc nhích. Bạch Văn Nguyên khó khăn mở to mắt, chợt thấy chăn trên người bị xốc lên, Thường Tương Tư đang ngồi bên mép giường cầm tăm bông chấm thuốc bôi cho anh.
“Em quay lại rồi hả?” Bạch Văn Nguyên mơ mơ màng màng nói.
“Vâng!” Thường Tương Tư giơ tay vén lọn tóc nghịch ngợm trượt xuống ra sau tai: “Anh nằm mơ à? Miệng cứ ú ớ nói gì đó, em không nghe rõ.”
Bạch Văn Nguyên chống khuỷu tay lên giường, nửa thân trên nhổm dậy, nhìn cô bôi nước thuốc màu nâu vào người, xúc cảm lạnh lẽo: “Có lẽ là ác mộng chăng!”
Thường Tương Tư bôi thuốc xong, bảo anh để yên một lúc cho khô thuốc rồi ngước mắt nhìn xương quai xanh và cơ bụng nổi lên do dùng sức. Cô vứt tăm bông vào thùng rác, tiện tay sờ cơ bụng rắn chắc của anh: “Anh mơ thấy gì?”
Bạch Văn Nguyên cười tủm tỉm nhìn cô đứng dậy, nói: “Anh mơ thấy nhiều năm trước đây, em đề nghị chia tay, anh không đồng ý, em nhất quyết rời đi. Anh bèn nhốt em trong phòng, dùng xiềng xích khóa chặt em, không cho em mặc quần áo. Anh đút em ăn, rửa mặt, còn làm tất cả những việc anh muốn. Em thì ngoan ngoãn nghe lời, anh muốn em dùng tư thế nào thì em sẽ dùng tư thế nấy, còn nhìn anh hỏi rằng anh Văn Nguyên, em thế này anh có thích không?”
Thường Tương Tư dọn dẹp thuốc men: “Mộng xuân đẹp thế còn gì?”
Bạch Văn Nguyên rùng mình, lắc đầu nói: “Không, đó là ác mộng mới đúng!”
“Giấc mơ phong cách thế này làm gì có ai sánh được.”
Bạch Văn Nguyên buông tay, nằm thẳng trên giường, cẩn thận nghĩ lại cảm giác trong giấc mơ vừa rồi, bỗng tiếng chuông điện thoại lại vang lên phá bĩnh. Thường Tương Tư lấy điện thoại ra đưa cho anh, anh nhìn thấy là Bạch Văn Uyên, thở dài một hơi, nhấc máy.
“Văn Uyên à, có chuyện gì thế?”
“Anh, bác tới Bình Thành tìm Cao Xu rồi. Hai người họ hẹn nhau ăn tối, nếu tối nay anh không tham gia thì cô ấy sẽ tự diễn với bác đấy.”