Một tên bại tướng nhiều lần phản bội đất nước của mình, cũng xứng chiến đấu sao?
Vì muốn cho các tướng sĩ tăng thêm tinh thần chiến đấu, tràn ngập lòng tin, Hoắc Khứ Bệnh vững tin nói với các tướng sĩ: "Tào phó tướng đang dẫn viện binh đến, lúc đó mọi người sẽ được thỏa sức giết địch".
Kỳ thực, Hoắc Khứ Bệnh cũng không biêt viện binh có thể tới hay không, nếu đến thì bao giờ mới đến, nhưng chàng không thể nói cho các tướng sĩ của chàng biết điều này.
Có Hoắc Khứ Bệnh và viện quân là hai viên thuốc an thần, năm trăm khinh kỵ binh Đại Hán dũng mãnh không gì có thể sánh được, xông nên cùng hai vạn đại quân Hung Nô chém giết, mà không hề rơi vào thế hạ phong.
Thức Tranh chỉ đứng ở nơi xa nhìn hai quân tranh đấu, nhưng lại có chút run rẩy trực ngã xuống.
Toàn bộ chiến trường chỉ có một mình nàng sững sờ đứng ở phía xa, phảng phất như việc này không hề liên quan đến nàng.
Ngày hôm qua, lúc Triệu Tín đến tìm nàng, thật sự là nàng đang định đến quan ngoại mua sắm. Nàng chỉ hơi giật mình, rồi đoán ra được bên cạnh nàng hẳn đã bị sớm bố trí đầy mật thám của Triệu Tín.
Triệu Tín nói sẽ cho nàng trở lại trong quân Hung Nô. Nàng đáp ứng. Triệu Tín chỉ nói sắp có một cuộc chiến vô cùng đặc sắc, mời nàng tới tham chiến.
Thẳng đến khi nàng nhìn thấy Hoắc Khứ Bệnh xuất hiện, nàng lại chỉ ngẩn người.
Nàng biết, kỳ thực nàng không có tư cách không nỡ.
Người đàn ông này, không có bất kỳ liên quan gì tới nàng.
Hoắc Khứ Bệnh nói rất đúng.
Kẻ phản bội đất nước của mình, chính là một kẻ cặn bã.
Mà Thức Tranh nàng đã vô số lần từ sâu trong nội tâm phản bội chính đất nước của mình, dân tộc của mình rồi!
Có những thứ vĩnh viễn không bao giờ có thể phản bội.
Ví như đất nước của mình.
Ví như dân tộc của mình.
Một khi đã phản bội, cũng chỉ có thể vạn kiếp bất phục, không còn đường quay về.
Chết cũng không thể quay đầu.
Giống như cô hồn dã quỷ du đãng trên thế gian này, trong trời đất không có nơi để ngươi an ổn sinh sống.
Thức Tranh nhìn Hoắc Khứ Bệnh như thập điện diêm vương nhanh nhẹn chém giết đồng tộc của nàng, nàng lại không hề có bất kỳ cảm giác nào. Nàng cười thảm, Thức Tranh, cuối cùng ngươi cũng giống y hệt phụ thân của ngươi, vạn kiếp bất phục!
Bất tri bất giác từ sâu trong nội tâm không tiếp tục bảo vệ mẫu quốc của mình.
Đây mới là triệt để phản bội.
Mục tiêu của Lý Cảm kỳ thực không phải là những tướng sĩ Hung Nô, hiện tại y chỉ muốn giết chết một người, chính là Thức Tranh đang đứng ở đằng xa kia.
Nếu không phải ả, bọn họ sẽ không rơi vào hoàn cảnh nguy hiểm như thế này.
Nếu không phải ả, Hoắc Khứ Bệnh sẽ không ở trước trận đấu mất lý trí như vậy.
Ả chính là hồng nhan họa thủy.
Nửa năm trước, lúc Vũ Lâm quân chém giết ả, y không nên vì chút đồng cảm trong chốc lát, mà mặc cho Vũ Lâm quân chém giết tử tù giả kia.
Ả nữ nhân này không lưu lại được.
Bây giờ Lý Cảm chỉ có duy nhất một ý niệm như vậy.
Khi y băng qua một đám người đang loạn chiến, xông thẳng tới trước mặt Thức Tranh, Thức Tranh lại có thể nở nụ cười với y.
Thức Tranh rút bội kiếm của mình ra, đấu với Lý Cảm.
Nàng biết nàng không phải đối thủ của Lý Cảm, nhưng nàng sẽ không ngoan ngoãn nhắm mắt dâng đầu của mình.
Kiếp này nàng là một công chúa phản quốc.
Như vậy chí ít, khi chết đi, nàng cũng vì mẫu quốc mà chiến đấu.
Không thể sống là một người Hung Nô, như vậy có thể lấy thân phận một người Hung Nô mà chết, đây có lẽ cũng là một loại nhân từ?
Kiếp sau, nàng nhất định sẽ không phụ đất nước của mình, không phụ dân tộc của mình.
Lúc mũi kiếm của Lý Cảm hướng về lồng ngực của nàng, Thức Tranh cảm thấy thật nhẹ nhõm.
Giống như khi nàng còn nhỏ, phụ thân ôm thân hình nhỏ bé của nàng vào ngực, giục ngựa chạy băng băng trên thảo nguyên rộng lớn.
Khi đó, bầu trời xanh mây la đà, đồng cỏ và nguồn nước dồi dào tươi tốt, dê bò thành đàn.
Khi đó, phụ thân vẫn là thái tử của Hung Nô.
Khi đó chính nàng còn không biết đến nỗi đau chốn trần gian.
Lúc Thức Tranh ngã từ trên ngựa xuống, nàng thấy được gương mặt hoảng sợ vì lo lắng cho nàng của Hoắc Khứ Bệnh.
Thức Tranh cười thảm.
Chí ít, người đàn ông này đã từng vì nàng mà lo lắng như vậy!
Kiếm của Lý Cảm không có xuyên qua ngực của Thức Tranh, mà lệch hướng đâm chệch vào bả vai trái của nàng, là do Hoắc Khứ Bệnh đẩy được mũi kiếm của Lý Cảm.
Người đàn ông này băng qua thiên quân vạn mã, đi đến bên cạnh nàng.
Gò má đẫm máu kia, gần như vậy mà lại xa như vậy.
Đôi con ngươi rực đỏ kia, quen thuộc mà cũng xa lạ như vậy.
"Chiến đấu còn chưa kết thúc, tướng quân định nhàn nhã ở đây bắt sống người hay sao?, Lý Cảm đưa lưng về phía Hoắc Khứ Bệnh, nghĩa khí chắn trước người của Hoắc Khứ Bệnh và Thức Tranh, đối mặt với người Hung Nô đang đồng loạt xông lên.
Bởi vì Hoắc Khứ Bệnh đang ở đây, cho nên quân Hung Nô cũng xông về phía này.
Lý Cảm quay đầu liếc mắt nhìn Hoắc Khứ Bệnh, chỉ là trong nháy mắt ngắn ngủi. Không nói lời nào, sau đó dứt khoát đơn độc
vung kiếm, xông về phía địch nhân.
Một cái ngoái đầu trong chớp mắt kia, vô cũng nghĩa khí, nhưng nhìn lại thấy lạnh lùng vô tình như vậy.
"Lần sau đừng để rơi vào tay ta, Luyên Đê". Hoắc Khứ Bệnh ôm Thức Tranh trong ngực, chẫm rãi nói vào tai nàng.
Sau đó buông Thức Tranh ra, đứng dậy nhảy lên ngựa, sát nhập trận địa.
Nửa năm lưu luyến không quên này, cuối cùng lại bị tư thế hào hùng bất đắc dĩ giẫm nát.
Nữ nhân trước mắt này, cùng dòng dõi Luyên Đê cuối cùng của nàng.
Những thứ này đã được định trước ngay từ khi bắt đầu, nàng không có cách nào buông bỏ dòng máu của dòng tộc Luyên Đê, mà chàng, chung quy là tướng quân Đại Hán muốn bình định dòng tộc Luyên Đê.
Trước đây không phải không biết mà cố ý lờ đi mà thôi.
Ngày hôm nay, cuối cùng không có cách nào tiếp tục lừa người dối mình được nữa.
Tạm biệt, Luyên Đê Thức Tranh.
Trước đây, ta chỉ nhớ rõ tên của nàng.
Về sau, lại chỉ biết nhớ kỹ họ của nàng.
Nhìn bóng lưng của Hoắc Khứ Bệnh thấp thoáng giữa những người Hung Nô, nước mắt của Thức Tranh không ngừng tuôn rơi như chuỗi hạt châu đứt dây.
Nàng ngẩng đầu lên, quật cường dùng hai bàn tay ra sức lau nước mắt.
Trên tay dính đầy máu chảy xuống từ vai trái của nàng