《 Đứa trẻ âm - 4 》
Tiếng súng vang lên, sát khí bùng nổ, chỉ trong chớp mắt ai nấy đều không hẹn mà cùng hoảng hồn, hai tai ù đi như thể nghe được tiếng bom nổ. Mãi một lúc sau cũng không có người lên tiếng, chẳng biết là do bị dọa sợ hay là bị ù tai, tâm trí bị quấy nhiễu, thậm chí không thể nghĩ đến việc chạy trốn mà chỉ biết đứng ngơ ngác ra đó.
Một thoáng sợ hãi ngắn ngủi trôi qua, Lương Tu Hiền lao lên phía trước: "Mấy người! Sao mấy người dám..."
"Sao dám giết người?" Họng súng vẫn còn bốc khói trắng, trút bỏ vẻ giả tạo, Lưu Giang để lộ bộ mặt thật liều mạng, "Cũng không phải là lần đầu, hơn nữa thứ tôi giết vốn chẳng phải là người."
Sau đó, thêm một tiếng súng vang lên nữa, là Trương Đào! Mọi người bị hù đến nỗi chấn động, nhưng lần này cú sốc tâm lý đã lấn át hết việc tai bọn họ bị ù đi, vậy mà Trương Đào lại bắn thêm vào cái xác của Chung Ngôn một vết thương nữa!
Đương nhiên Trương Đào cũng là một tay súng lão luyện. biểu cảm của gã vẫn bình thản như thể vừa bắn một con chim chứ không phải là đồng loại của mình. Viên đạn thứ hai bắn xuyên qua nửa ngực bên trái của Chung Ngôn, vải áo rách nát bét, để lộ ra một phần thịt cơ thể trắng trẻo vẫn còn nhiệt độ và một lỗ thủng to bằng nắm tay. Song những thứ này không đủ khiến cho Trương Đào để tâm, gã nhanh chóng túm lấy cổ của cái xác, yên lòng nói: "Chết rồi."
Vừa dứt lời, đèn đỏ của máy sinh hồn đã tắt ngúm giống như mạng người cạn dầu, vòng ánh sáng màu đó rọi xuống mặt đất cũng biến mất.
"Báo cáo, máy sinh hồn đã tắt." Lưu Giang sải bước đến chỗ cái xác của Chung Ngôn, còn đạp cho một cái. Chung Ngôn chết không nhắm mắt, máu đỏ tươi lan tràn đầy dưới người y, dần dần tích tụ lại thành một vũng. Ánh sáng của đống lửa không đủ để soi sáng màu sắc của dòng máu kia, chỉ có thể thấy được mặt đất dần tối màu đi.
"Tốt lắm." Giọng nữ bên trong máy sinh hồn vang lên một lần nữa, "Chiếu camera vào cậu ta đi, tôi muốn quan sát xác chết của cậu ta."
Lưu Giang lập tức điều chỉnh góc độ của ống kính. Phía trước máy sinh hồn là một thứ giống như cái loa hình tròn, hắn ta nhắm cái camera hình loa này vào xác chết dưới đất, trông giống hệt như là đang quan sát chuột bạch sau thí nghiệm. Suốt cả quá trình chẳng ai nói chuyện, sợ rằng người kế tiếp ăn đạn sẽ là mình, chỉ có Tiêu Vi là không nhịn được sụt sịt, dọa cho Vương Tiểu Huân sợ.
Vương Tiểu Huân ghét bỏ quay đầu lại trừng mắt với cô: "Khóc khóc khóc, cô chỉ biết khóc thôi hả."
Âm thanh đó cũng dọa Hà Vấn Linh, cô ta cũng quay người lại: "Đừng khóc nữa, khóc cũng chẳng ích gì, nếu như thật sự muốn bắt tay đối phó với với bọn họ thì chúng ta phải tỉnh táo lên."
"Bọn họ... Sẽ giết cả chúng ta sao?" Hai mắt Tiêu Vi đẫm lệ, đã sợ đến mức ngũ quan méo mó, dòng suy nghĩ cũng không theo kịp với tốc độ của Hà Vấn Linh. Bắt tay đối phó ư? Bọn họ tay không tấc sắt, chỉ có thể để mặc cho người bắn giết thôi.
"Tôi cảm thấy rất có khả năng bọn họ sẽ lạm sát người vô tội, phải cẩn thận thôi." Hà Vấn Linh phân tích rất đúng trọng tâm. "Nhưng nói theo chiều hướng khác, thì bọn họ có súng, nếu như thật sự có hiện tượng kì quái gì đó... Không chừng đi theo bọn họ sẽ an toàn hơn."
Phải đi theo mấy người đó à? Tiêu Vi không thể nào đưa ra quyết định được, chỉ biết sợ hãi. Mà những lời này đều đã bị Bàng Kiếm ở bên cạnh nghe được, lính giải ngũ không lạ gì với súng ống, kể từ sau khi phát súng đầu tiên được bán ra, anh ta đã chuẩn bị sẵn sàng trong bụng, thầm chí nghĩ đến chuyện đoạt lấy súng. Nhưng anh ta không dám đảm bảo bản thân có thể hoàn toàn thành công, chỉ đành dùng ánh mắt cảnh cáo thành viên trong đoàn mình không được chạy lung tung.
Đoàn du lịch làm gì còn sức để mà chạy lung tung, bọn họ trông kiệt quệ không chịu nổi, tạm thời gác chuyện ma quỷ sang một bên đi, thì trước mặt bọn họ cũng là một người chết rồi đấy!
Thời đại hòa bình, làm gì có ai từng trải qua những chuyện thế này đâu? Trong nháy máy khi tiếng súng kia vang lên là tất cả mọi người đã đều muốn bỏ chạy theo bản năng, nhưng hai chân bọn họ như nhũn ra rồi vậy, không tài nào chạy nổi.
Nhưng việc gì cũng luôn xảy ra chuyện ngoài ý muốn, có một tên ba gai vọt tới trước mặt Lưu Giang, vung tay lên cho hắn ta mấy đấm: "Mày đã phạm tội giết người rồi!"
Chút sức này căn bản không đủ dể đánh nhau với Lưu Giang, thậm chí Tống Thính Lam lao đến cũng bị hất ngã xuống đất, Trương Đào đá cho cậu ta thêm một cái nữa, tiện tay nâng cằm hắn lên: "Nhóc con cút sang một bên đi!"
Tống Thính Lam bị đẩy ngã choáng váng đầu, lắc lư trong tay Trương Đào, nhưng cậu ta vẫn luôn nhớ đến trách nhiệm cứu người của bản thân trong lòng: "Rõ ràng các anh có cách liên lạc với bên ngoài nhưng lại không gọi cứu viện, các anh..."
"Mày câm miệng lại cho tao!" Lưu Giang đấm thẳng một quyền vào bụng cậu ta, Tống Thính Lam bị đau, ôm bụng quỳ dưới đất. Sợ mọi người vẫn không phục, Lưu Giang cố tình lắc lắc nắm đấm tay phải, coi như giết gà dọa khỉ: "Còn ai không phục nữa thì bước lên đây, tao không có nhiều thời gian dạy dỗ từng đứa đâu!"
Đáp lại hắn ta chỉ có sự yên lặng của nhóm người và tiếng lách tách của lửa. Dũng cảm động tay động chân thì ít, còn đâu đều tự bo bo giữ mình.
"Sao? Bây giờ không ai nói gì nữa à? Bọn mày nghe cho kĩ đây, ông đấy đã cứu bọn mày đấy! Không thấy thứ mà máy sinh hồn đã tiêu diệt sao?" Lưu Giang nói vậy là để cho Bàng Kiếm nghe, nếu như phải dùng vũ lực thì Bàng Kiếm là người có khả năng ra tay nhất, "Sinh hồn của tên này không hoàn hảo, đã bị quỷ theo từ lâu, thứ tao giết không phải người mà là ác quỷ!"
"Bọn mày không nhận ra phản ứng của cậu ta khi nghe đến đạn vàng sao?" Trương Đào cũng nhắc nhở bọn họ, cảnh giác nhìn sang Bàng Kiếm, "Cậu ta sợ nó!"
Bàng Kiếm để ý thấy bọn họ phòng bị, thế là anh ta lui về sau nửa bước, trước đây ngày nào cũng rờ đạn, anh ta chưa từng nghe có đội ngũ nào dùng vàng để làm đạn cả, "Vậy các anh nói xem, đạn vàng và đạn thường khác nhau chỗ nào?"
Trương Đào còn chưa kịp trả lời, giọng nói bên trong máy sinh hồn đã trả lời thay gã. "Anh không cần biết những thứ này, chỉ cần biết vàng bạc đồng có thể phòng quỷ là được. Các anh cũng đừng trách cứ bọn họ, bởi nhiệm vụ của bọn họ không phải là cứu người, mà là xác định sự tồn tại của quỷ. Đợi đến khi phá được hung Sát này, tự nhiên mọi người có thể thoát ra được."
"Chẳng lẽ mấy người không sợ giết nhầm con người sao?" Lương Tu Hiền cũng rất cảnh giác, vũ khí nằm trong tay ai thì đương nhiên là do người đó quyết định rồi.
Những lời này ấy vậy mà lại là một lời nhắc nhở, ai nấy nhao nhao nhìn về phía cái xác nằm lăn lốc trên mặt đất, lúc nãy vì quá hoảng sợ, lại vì e ngại người chết nên chẳng ai dám quan sát. Tiêu Vi cũng lén lút thò đầu ra từ phía sau lưng Hà Vấn Linh, cô từng nhìn thấy bệnh nhân trong tình trạng nguy kịch, cũng từng nhìn thấy xác người, chức vụ công việc của cô không thể không liên quan đến sinh lão bệnh tử, thế nhưng cái xác ngay trước mắt này lại đang xuất hiện quá trình thiêu cháy chỉ trong một thời gian ngắn.
Tốc độ của quá trình thiêu cháy xác không hẳn là nhanh, bắt đầu từ hai tay, bằng mắt thường có thể thấy được đầu ngón tay đã hóa thành màu đen, màu đen tiếp tục lan đến mu bàn tay. Mùi thịt khét ngập tràn trong không khí, không khó để ngửi được, thậm chí mọi người đều cảm nhận được có gì đó quen thuộc.
Cái này không phải là... Mùi thơm của thịt nướng đấy chứ? Tiêu Vi lập tức ngừng thở, mùi hương kia vô cùng quen thuộc, cô đã từng ngửi thấy mùi hương giống như vậy ở khoa chỉnh chỉnh hình. Bác sĩ ở khoa chỉnh hình sẽ lấy xương của bệnh nhân ra nấu trong nước sôi, sẽ có một mùi hương khiến người ta thèm thịt bốc lên.
Cái xác vẫn còn biến đổi, cánh tay bị thiêu rụi bắt đầu khô héo, làn da vốn trắng trẻo đã chuyển sang màu đen, cơ bắp cũng rệu rã như thể nó bị đặt trên vỉ nướng than không ngừng trở mặt qua lại. Lớp da nhanh chóng bị tách ra, để lộ phần mỡ sáng màu bên trong đang bị tan chảy, biến thành chất lỏng trơn bóng, lộ thêm một mảng thịt đỏ tươi ở sâu hơn.
Phần thịt này cũng đã bắt đầu bị thiêu cháy, cơ thể chắc nịch thoáng cái "co lại", thu nhỏ dần trước mặt mọi người.
Chiều dài cơ thể bị rút lại, rút đến tầm khoảng một mét. Lúc này, thứ duy nhất không bị ảnh hưởng gì chính là khuôn mặt của Chung Ngôn, vẫn có thể nhìn ra hình người.
Nhưng cuối cùng nó cũng không thể duy trì được lâu, Tiêu Vi tận mắt nhìn thấy khuôn mặt trắng sứ kia lõm xuống, hai mắt bị thiêu trụi, có chất lỏng màu vàng nhạt chảy ra từ hốc mắt, sống mũi bị đốt cháy thành một vết thương sâu tới tận xương. Rồi sau đó chẳng còn nhìn ra được mắt mũi miệng gì nữa, hoàn toàn biến thành một cái xác cháy đen.
Dù có là người từng trải qua đủ thứ chuyện trên đời, Bàng Kiếm cũng chưa từng thấy chuyện giống như thế bao giờ, nói chi là người khác. Xung quanh đã có người bắt đầu nôn ói, người duy nhất có vẻ khá bình tĩnh là Tống Thính Lam, trong kiến thức của Khôi Hành Giả, việc xác chết bị biến đổi này không phải là chuyện hiếm lạ gì. Nhưng cậu ta không ngờ Chung Ngôn không phải là người thật.
Thời gian trôi qua từng phút từng giây, toàn bộ quá trình đều đã được máy sinh hồn ghi hình lại, đèn nghiệp vụ vẫn chưa tắt. Đến khi cái xác cháy kia không còn bị biến đổi nữa, giọng nói của người phụ nữ kia mới vang lên: "Được rồi, Lưu Giang, Trương Đào, các cậu đã lập công lớn cho diễn đàn rồi, rốt cuộc chúng ta cũng tìm được bằng chứng về sự tồn tại của linh dị. Các cậu có mang theo túi đựng xác chứ? Đem nó về đi."
"Mang đi!" Lâm Đại lấy một cái túi từ trong ba lô leo núi ra, sau khi bung ra thì cái túi có chiều dài hai mét, mặt ngoài có màu vàng trông như thể được phủ một lớp vàng mỏng. Hắn ta bước đến trước mặt cái xác biến dạng của Chung Ngôn, thò tay ra sờ rồi lớn giọng hô lên: "Vẫn còn nóng!"
"Xem ra lần này chúng ta tìm được đồ tốt rồi!" Cuối cùng tâm trạng của người phụ nữ cũng thay đổi một chút, rất phấn khích: "Mang về cho tôi!"
"Cũng may là lần này có mang túi vàng đựng xác, dù cái xác của cậu ta có biến đổi trong túi cũng không sợ!" Lưu Giang kéo khóa kéo của cái túi ra, sai bảo Trương Đào, "Con mẹ nó mày thất thần làm gì nữa! Còn không sang đây giúp đi!"
"Một mình mày thôi cũng được mà, bây giờ thằng đó chết rồi, đâu có gì nguy hiểm nữa." Đương nhiên là Trương Đào không muốn động vào cái xác rồi, gã nhắm họng súng vào Tống Thính Lam, "Mày! Qua đó giúp đi!"
"Khoan đã!" Lúc này, Lương Tu Hiền kéo Tống Thính Lam lại, "Đừng qua đó! Không hợp lý!"
Cái gì không hợp lý? Lưu Giang lập tứng lui về phía sau nửa bước, trong nháy mắt mọi người đều tụ tập vào chính giữa, cảm xúc vừa ổn định được hơn nửa đã bị bóng ma sợ hãi bao trùm lấy. Ngay phía trước cái xác cháy, đèn đỏ của máy sinh hồn rõ ràng đã tắt lại phát sáng lên lần nữa.
Bóng đèn đỏ tươi lại phát ra vầng sáng trong phạm vi nhỏ trên mặt đất, hắt ánh đỏ lên mặt của từng người một, tuyên bố không trốn thoát khỏi nguy hiểm giáng xuống lần thứ hai.
"Không thể nào!" Trương Đào chĩa súng vào eo Tống Thính Lam, "Mày sang đó xem có chuyện gì xảy ra!"
Buồng phổi của Tống Thính Lam nhanh chóng phồng ra, xẹp xuống, hô hấp vô cùng dồn dập, cậu ta cũng sợ. Nếu như Chung Ngôn chết rồi, vì sao đèn lại sáng nữa? Là vì máy sinh hồn bị trục trặc hay là... Bọn họ giết nhầm con người rồi?
Chẳng lẽ vừa rồi con quỷ thật chỉ lấy Chung Ngôn làm bia đỡ đạn, bây giờ mới chính thức xuất hiện?
"Chuyện gì xảy ra thế! Mẹ nó, chuyện gì đang xảy ra thế!" Lưu Giang rút súng ra, không thể tin tưởng thêm bất kì người nào trước mặt nữa, cổ tay hắn ta căng cứng, họng súng nhắm lần lượt vào từng gương mặt một, thậm chí nghĩ đến chuyện nã cho mỗi người một phát nhưng lại sợ hết đạn.
Phù, một tiếng, có ai đó ghé vào tai hắn ta thổi một hơi. Lưu Giang lập tức quay đầu lại, mồ hôi rịn đầy trên trán, sau lưng chẳng có người nào, chỉ có đống lửa trại đã bị dập tắt.
Mà dường như có bóng người đang đứng ở gần đống lửa vừa bị dập tắt.
Tim ai nấy đều đập thình thịch, ánh sáng màu đỏ vẫn luôn hiện diện ở đó, mọi người liên tục ra sức kiềm nén tiếng hít thở của mình, như thể thời gian tử vong đã bắt đầu đếm ngược. Bóng dáng của hai người kia từ mờ nhạt đến rõ ràng, là hai người đàn ông lớn tuổi, bọn họ mặc áo khoác của cùng một đoàn du lịch, cơ thể còng xuống, trên khuôn mặt đầy những đốm đồi mồi màu nâu vàng của người già.
Trong mắt của Tiêu Vi, những đốm đồi mồi đó không khác gì với thứ xuất hiện trên xác chết của nhân viên trường học kia.
Gió đã ngừng, cũng bóp tắt cơ hội sống sót của Lưu Giang, ngón tay hắn ta quặp vào cò súng, yết hầu không ngừng chuyển động, "Bàng Kiếm! Đây là người trong đoàn của bọn mày sao?"
Bàng Kiếm lắc đầu, anh ta không biết, anh ta cảm thấy mình đều quen biết hai người này. Rõ ràng quỷ đã đi theo bọn họ ngay từ đầu rồi, cùng ăn uống, cùng leo núi, cùng đóng trại dã ngoại. Chỉ là bọn họ không hề phát hiện ra, rằng trong đoàn mình có mấy cái xác sống bị quỷ nhập vào.
Tất cả mọi người đều không nhúc nhích, hai người già trong bóng đêm giống như hai khúc gỗ. Trương Đào thử bước lên phía trước hai bước, thấy hai ông già kia không di chuyển theo cùng, hơi yên lòng nói: "Có lẽ chúng ta chạy được."
Nhưng Lưu Giang lại lắc đầu: "Mày không ngửi thấy sao..."
Trương Đào không dám gật đầu, thật ra là gã ngửi thấy rồi, mùi hôi thối của xác chết. Xác của Chung Ngôn đã biến dạng, nhất định không phải là mùi phát ra từ cái xác cháy khét kia. Không biết có phải là do ảo giác của gã hay không, mặc dù cơ thể của hai ông già không di chuyển, đầu cũng không nhúc nhích, nhưng mắt thì đã nhìn sang đây rồi.
Phải tìm người sang đó thăm dò thôi, Trương Đào lập tức đẩy họng súng vào ót Tống Thính Lam, "Chẳng phải mày vẫn luôn muốn cứu người à? Qua đó!"
Tống Thính Lam siết chặt micro của thiết bị truyền tin vô tuyết, họng súng đâm vào da thịt khiến cho cậu đau nhức, không thể không đi. Chỉ là bước chân của cậu ta rất nhẹ, chậm rãi tiến lên, mỗi bước đều sợ sẽ gây ra tiếng động lớn. Hai người đàn ông kia mặc trang phục rất bình thường, trong tay đều cầm gậy leo núi, bốn mắt nhìn thằng vào cậu ta, môi khẽ nhếch lên.
"Hai ông... Hai ông là người của đoàn du lịch sao?" Chỉ còn cách vài mét, đầu lưỡi của Tống Thính Lam như bị xoắn lại.
Hai ông lão không động đậy gì, ánh mắt nhìn chằm chằm khiến cho người ta không rét mà rung.
Mùi hôi thối của xác chết đột nhiên biến mất, mũi Tống Thính Lam giần giật, có lẽ là do lúc nãy cậu ta nghĩ nhiều rồi: "Hai ông..." Một giây sau, hai ông lão kia nhấc gậy leo núi lên, khập khiễng chạy như bay về phía cậu ta.
"Chạy!" Tống Thính Lam chạy về hô lớn lên, rõ ràng hai chân đã cứng ngắc nhưng vẫn cố gắng bước đi. Gió lạnh kéo tới, tất cả đống lửa đều bị dập tắt, trước mắt Tống Thính Lam chỉ có một màu tối đen, thứ còn lại chung quanh là ánh đèn đó như màu máu của máy sinh hồn. Đám người mới hãy còn bám rịt lấy nhau để sưởi ấm mau chóng tản ra, chạy trốn khỏi cái chết, đến cả hai tên mang súng là Lưu Giang và Trương Đào cũng không phải ngoại lệ.
"Chạy đi! Chạy!" Tống Thính Lam vẫn không quên dành thời gian cho mọi người chạy trốn, vô thức quay đầu lại, một tay của ông lão đã khoác lên bả vai cậu ta rồi.
Cánh tay mạnh mẽ hất ra, cảm giác bị trật khớp ập tới, Tống Thính Lam quay đầu chạy về phía trước.
Mọi người chạy tán loạn như một bầy thú bị dọa sợ, chỉ có cái xác cháy trên mặt đất là chẳng ai thèm quan tâm.
==
Chung Ngôn: Vì sao tôi chết rồi mà vẫn thơm như thế!