Ngã Dục Phong Thiên

Chương 1002: Đạo của ta, tận cùng nơi đâu (2)



Sau khi thu vào trong túi trữ vật, Mạnh Hạo quay người, đi về con thuyền.

Cảnh này từ đầu tới cuối cũng chỉ khoảng mười mấy nhịp thở mà thôi, Mạnh Hạo như lưu thủy hành vân, dứt khoát đơn giản, đã sớm thuần thục, nhưng trong mắt mọi người lại là sự rung động trước giờ chưa từng có.

Mọi người trên thuyền ai nấy đều trợn tròn mắt, hai tu sĩ thường qua lại tam hoàn thì hít sâu một hơi, vô cùng chấn động. Họ mơ hồ biết được thiên phù chi linh mạnh đến mức nào, nhưng càng biết được, lại càng cảm thấy Mạnh Hạo đáng sợ đến cực điểm.

Bọn họ đột nhiên hiểu ra, tiếng nổ họ nghe được hai mươi mấy lần trước, rốt cuộc là vì sao. Đồng thời, bọn họ cũng nghĩ tới, tu sĩ đáng sợ trước mắt, dọc đường, e là đã thu phục không ít phù văn chi linh như vậy.

Chuyện này vượt ra ngoài tưởng tượng của bọn họ, bọn họ chưa từng nghe nói tới, có người có thể ở nơi này thu phục phù văn chi linh mạnh mẽ kia.

Mà người chấn động nhất phải là tam lão, bọn họ là đệ tử Dương Hồn Đạo, hiểu biết về tường ngăn gió lốc này vượt xa những người khác.

Người ngoài không biết phù văn chi linh này có thể thu phục, nhưng bọn họ biết. Vì cường giả tam tông, cứ cách trăm năm, lại xuất động tiến vào trận pháp, dưới sự dẫn dắt của Lão Tổ, thu phục một ít phù văn chi linh cho Lão Tổ sử dụng.

Tuy không biết rốt cuộc có tác dụng gì, nhưng bọn họ hiểu, những phù văn chi linh này là vật căn bản của trận pháp. Đặc biệt là thiên phù linh, càng có thể sánh với tu sĩ Trảm Linh, hơn nữa biến hóa khó lường, gần như bất diệt, chỉ có tam Thánh mới có thể thu phục.

- Tiền... Tiền bối... dọc đường ngài đã thu bao nhiêu thiên phù chi linh rồi?

Một trong tam lão, như nghĩ đến gì đó, đột nhiên tái mặt, giọng run run.

- Hơn hai mươi.

Mạnh Hạo ngồi trên đầu thuyền, nhìn lão giả vừa nói một cái.

- Hơn hai mươi!

Sắc mặt lão giả hoàn toàn tái đi, hít thở gấp gáp, quay đầu nhìn hai người khác lập tức gào lên.

- Lái thuyền, lập tức lái thuyền!

Không cần lão nói, hai lão giả kia sau khi nghe được câu nói này, cũng hơi run rẩy, như nghĩ đến chuyện gì còn đáng sợ hơn cả Mạnh Hạo, lập tức mặc kệ tất cả vận chuyển tu vi, khống chế con thuyền, dùng tốc độ vượt quá khả năng, ầm ầm lao đi.

Đôi mắt Mạnh Hạo lóe lên, nhìn về phía lão giả vừa nói lúc trước.

Lão giả cười khổ, nhìn Mạnh Hạo có vẻ bất đắc dĩ và căng thẳng.

- Tiền bối có điều không biết, thiên phù chi linh nơi này, trong trăm năm tối đa chỉ có thể thu năm cái, không thể nhiều hơn. Một khi nhiều hơn... Sẽ dẫn động Hoàng Tuyền U Luân xuất hiện...

- Hoàng Tuyền xuất, U Luân hiện, cấm khu Vấn Đạo!

Lão giả vừa mới nói xong, gió lốc xung quanh lập tức hoàn toàn dừng lại, tia chớp dường như đứng lặng giữa không trung, tất cả gió sương, vào khoảnh khắc này hoàn toàn dừng lại!

Dường như ngay cả thời gian, ngay cả pháp tắc của thiên địa, cũng lặng yên bất động vào lúc này.

Đồng thời, một âm thanh tang thương, mang cảm giác vô tận năm tháng như nhấc lên cái khăn che mặt, từ phương xa khàn khàn truyền lại.

- Năm đó, ngươi lựa chọn đi tới tận cùng, đã không còn bản thân...

- Năm đó, ta lựa chọn đi tới tận cùng, chỉ còn lại bản thân ta...

- Ta là ai? Ngươi là ai... U u bạch cốt, bao nhiêu kỷ nguyên, đạo của ta... Tận cùng nơi đâu...

Âm thanh này vừa xuất hiện, lông tóc toàn thân Mạnh Hạo liền dựng ngược lên, một cảm giác không thể nói rõ ràng lập tức tràn ngập toàn thân. Giống như bị một đôi tay lạnh lẽo tang thương, nhẹ nhàng chạm vào cổ mình vậy.

Còn cả một luồng khí tức mục nát tràn ngập bốn phương, thậm chí... Chỗ con thuyền bọn họ đứng, trong khoảnh khắc thời gian dường như tăng tốc, trong chớp mắt đã như trôi qua trăm nghìn năm.

Về phần mọi người trên thuyền, sắc mặt ai nấy đều tái nhợt, thân thể run rẩy, có vẻ sợ hãi chưa từng có. Cho dù bọn họ trước đó không biết cái gì là Hoàng Tuyền U Luân, nhưng hiện giờ cảnh tượng quỷ dị này, khiến bọn họ lập tức hiểu được đây là nguy cơ sinh tử.

Mà ba lão giả, trong lòng đã sợ hãi đến cực điểm, hiện giờ phát tán toàn bộ tu vi, thậm chí nuốt xuống một ít đan dược, thúc đẩy con thuyền lao tới với tốc độ cực nhanh.

Mạnh Hạo hít sâu một hơi, vận chuyển tu vi mới làm tiêu tan cảm giác lạnh lẽo kia, một trong tam lão bên cạnh hắn lúc này gào khàn cả giọng.

- Đừng quay đầu lại, tất cả mọi người nhất định đừng quay đầu lại!

- Trên Hoàng Tuyền Lộ, không thể quay đầu, một khi quay đầu, sẽ không có tận cùng!

Những người khác trên thuyền vốn có mấy người trong tiềm thức định quay đầu lại nhìn, nhưng nghe được lời nói của lão giả, ai nấy lập tức run rẩy, dứt khoát ngồi thẳng lên, không dám quay lại một chút nào.

Đôi mắt Mạnh Hạo lấp loáng, hắn cảm nhận được trong hư vô đứng yên sau lưng, truyền đến những tiếng nức nở, dường như có vô số người đang khóc than, trong mơ hồ, xung quanh càng thêm lạnh lẽo. Nhưng khóe mắt lại có thể nhìn thấy, có những tia sương mù màu trắng, giống như mái tóc từ sau lưng mọc ra, lơ lửng ở bốn phía.

- Đạo của ta... Tận cùng ở đâu...

Âm thanh mang khí tức mục nát lại truyền tới, như càng gần hơn.

Trong mắt Mạnh Hạo dần lộ vẻ lạnh lẽo, hắn đứng trên đầu thuyền, tuy không quay đầu, nhưng khí thế trên người càng lúc càng nặng nề.

Tốc độ con thuyền càng lúc càng nhanh, nhưng tất cả xung quanh đã đứng lại, dường như tốc độ con thuyền cho dù có nhanh hơn nữa, cũng không thể thoát khỏi những sợi tơ màu trắng kia quấn quanh. Mà những sợi tơ này, cũng lan ra xung quanh càng lúc càng nhiều.

Dường như con thuyền này, bị đọng lại trong một tấm hình, tất cả mọi thứ trong đó đều dừng lại. Cho nên dù cho tam lão đã dốc toàn lực, nhưng trên thực tế con thuyền này vẫn ở trong bức hình không hề động đậy.

Khí tức mục nát càng lúc càng gần, dường như U Luân mà tam lão nói đang ngày càng gần.

Tốc độ thời gian trôi qua trên con thuyền cũng bắt đầu tăng lên, thậm chí mọi người trên thuyền cũng run rẩy, dường như sinh cơ xuất hiện dấu hiệu héo rũ.

Tam lão tuyệt vọng.

Mạnh Hạo im lặng, chân phải đưa lên, đạp nhẹ xuống thuyền. Tu vi của hắn đột ngột truyền vào con thuyền, con thuyền ầm một tiếng, những thanh giằng bốn phía nổ mất một ít, nhưng cùng lúc đó, lại bộc phát tốc độ chưa từng có, trong tiếng nổ đã phóng thẳng tới phía trước, đi trong chớp mắt.

Tốc độ cực nhanh, dường như muốn giãy ra khỏi thế giới đứng yên này, tam lão hít sâu một hơi, vẻ mặt có chút hi vọng, toàn lực phối hợp, cuối cùng khiến cho con thuyền trong bức hình bắt đầu đi tới, khiến cho tấm hình đứng lặng xung quanh xuất hiện lưu động.

Tốc độ sau khi đạt một mức độ nhất định, sẽ đối kháng với quy tắc xung quanh, hình thành một loại thúc đẩy, hư vô lưu động, sự đứng yên dường như từ từ bị phá vỡ. Mắt thấy tốc độ lưu động càng lúc càng nhanh, đột nhiên, bên tai Mạnh Hạo vang lên một tiếng thở dài.

- Hạo Nhi... Bao năm nay, con vẫn khỏe chứ... Năm đó mẫu thân con không đồng ý, là vi phụ... Cố chấp như vậy, con đừng trách bà...

Đây là giọng một người đàn ông trung niên, ẩn chứa sự yêu thương vô tận, lúc vang lên bên tai Mạnh Hạo, thân thể Mạnh Hạo run mạnh.