Ngã Dục Phong Thiên

Chương 1011: Rượu quê hương



Nam nhân áo đỏ chính là Dương Hồn Thánh Dương Hồn Đạo, một trong tam Thánh tam tông Thiên Hà Hải.

Nam nhân trung niên thích mặc áo đỏ, ba kiếm kinh thiên động địa. Lần trước thời điểm yêu triều sắp diệt Hải Thành, một mình hắn ra tay, ba kiếm chém xuống Thiên Hà Hải. Kiếm khí xuyên suốt bức thẳng tới hướng nhị hoàn. Rung chuyển thiên hạ, kinh sợ đàn yêu rút lui.

Trước khi đi vào tam hoàn, Mạnh Hạo đã sớm tìm hiểu, nên ngay lúc nam nhân áo đỏ xuất hiện hắn liền đoán ra thân phận của đối phương.

Lúc này mũi kiếm Tuế Nguyệt của Mạnh Hạo đã đến gần Dương Hồn Thánh, mà ba kiếm kinh thiên của Dương Hồn Thánh còn cách Mạnh Hạo bảy tấc, tỏa ánh sáng lạnh nhưng không thể đến gần.

Giữa không trung ánh mắt hai người chạm nhau, dường như đang giao đấu một trận vô hình, không là thuật pháp mà là đối kháng thần thức. Người ngoài chỉ thấy một màn đấu vô thanh vô tức lại vô hình, nhưng trong thế giới của hai người thì trời đất rung chuyển, sấm sét chớp lóe, thế giới sụp đổ, gió mây chuyển ngược.

Nam nhân áo đỏ Dương Hồn Thánh nhìn Mạnh Hạo, con ngươi co rút:

- Ngươi không dánh lại ta!

Mạnh Hạo bình tĩnh nói: - Ngươi không giết được ta!

Dương Hồn Thánh yên lặng, hắn công nhận đối phương nói đúng, đích xác mình không thể giết chết người trước mắt. Tu vi của người này rất lạ, khó nói rõ lạ ở chỗ nào, nhưng tạo cho hắn có cảm giác đối phương có gốc rễ ở trong Thiên Hà Hải này, cả hải vực đều ở dưới chân hắn, như thể hắn có mối quan hệ kỳ bí với nơi này.

Dương Hồn Thánh giơ tay phải lên, vung tay áo, ba thanh kiếm sắc bén biến mất, lúc xuất hiện lại đã vờn quanh thân hắn.

Cùng lúc đó, trong mắt Mạnh Hạo lóe sáng, lập tức mũi kiếm Tuế Nguyệt quay về vòng quanh cạnh hắn, phát ra tiếng rít xé gió.

- Ta từng thề đời này sẽ không giết thêm một tu sĩ nào, kiếm của ta chỉ giết dị tộc! Dương Hồn Thánh nhìn Mạnh Hạo, nói: - Ngươi có thể tiếp tục ở lại Thiên Hà Hải nhưng ta không thích khí tức trên người ngươi. Nếu ta phát hiện ngươi có liên quan gì với Hải Ma nhị hoàn thì ta sẽ thỉnh ra báu vật tiên tổ của Dương Hồn Đạo, mượn lực lượng Vấn Đạo tiêu diệt ngươi!

Mạnh Hạo nhìn nam nhân áo đỏ thật sâu, lúc trước hai người giương cung bạt kiếm nhưng hắn không có chán ghét người này. Đặc biệt Mạnh Hạo cảm nhận được Dương Hồn Thánh tâm cao nhưng không phải hạng người giả dối.

Loại người này tuy rất đơn giản, nhưng có nguyên tắc không thể xao động.

Mạnh Hạo thản nhiên nói: - Làm gì là ý muốn của cá nhân ta!

Trong mắt Mạnh Hạo bắn ra tia sáng lạnh.

Ánh mắt nam nhân áo đỏ lạnh lẽo nhìn Mạnh Hạo, sắc mặt âm trầm xoay người bước đi.

Mạnh Hạo mở miệng nói: - Phù văn chi linh là ta tốn sức mới thu được.

Nam nhân áo đỏ dừng bước, quay đầu nhìn Mạnh Hạo: - Phù này thuộc về tam tông ta.

Mạnh Hạo lặng im, tay phải vỗ túi trữ vật lấy ra một bầu rượu ném cho nam nhân áo đỏ.

Mạnh Hạo nhìn nam nhân áo đỏ, chậm rãi nói: - Đây là rượu quê hương ta, không còn nhiều, ngày xưa lúc đi chỉ mang theo một ít!

Nam nhân áo đỏ nhìn bầu rượu lại nhìn Mạnh Hạo, im lặng một lúc, mặt không đổi sắc, xoay người bước đi. Khi nam nhân áo đỏ bước đi liền vung tay áo, hơn một vạn phù văn chi linh lúc trước bị hắn lấy đi, bỗng lóe sáng rồi cắt đứt liên kết với hắn bay về vờn quanh Mạnh Hạo.

Mạnh Hạo thu lại ánh mắt, xoay người hóa thành cầu vồng thoáng cái biến mất.

Mấy ngày sau, trên một hòn đảo không lớn trong khu vực tam hoàn, Mạnh Hạo ngồi xếp bằng ở đó, hơn một vạn phù văn chi linh xoay tròn phòng hộ quanh thân.

Trước mặt Mạnh Hạo là Anh Vũ mở to hai mắt hung tợn nhìn Mạnh Hạo; Bì Đống ở bên cạnh cũng trợn mắt nhìn Mạnh Hạo.

Cả ba đã nhìn nhau gần mười hô hấp.

- Năm tên, tuyệt đối không bàn cãi, ngũ gia ta liều sống chết khẳng định không làm công không!

- Đúng, tam gia ta cũng muốn ba tên ác bá, tuyệt đối không thương lượng! Nói ba tên là ba tên!

Mạnh Hạo im lặng, trên mặt lộ ra vẻ đau lòng, một lúc sau mới miễn cưỡng gật đầu. Nhìn bộ dạng của Mạnh Hạo, Anh Vũ đắc ý cười ha hả ném ra một cọng lông chim. Cọng lông chim rơi cách không xa nổ "ầm" một tiếng biến thành một đống yêu tâm chất thành ngọn núi lớn.

Bì Đống vênh váo đắc ý há mồm phun ra một mảng dải tơ năm màu thành ngọn núi lớn yêu tâm thứ hai.

Mạnh Hạo cười thầm trong bụng, hắn quá hiểu rõ hai tên này. Yêu cầu của Anh Vũ, Bì Đống không là gì, nhưng nếu Mạnh Hạo gật đầu đồng ý ngay, hoặc tạo cho chúng có cảm giác mình không đau lòng thì rất phiền phức.

Mạnh Hạo cố ý làm ra vẻ suy nghĩ, ra dáng đau lòng... hai tên này liền thỏa mãn.

Mạnh Hạo đuổi hai tên kia đi, ánh mắt sáng rực nhìn hai ngọn núi lớn yêu tâm, số lượng yêu tâm này lên đến hơn chục vạn.

Vả lại trong đó có hơn một nửa là yêu tâm có giá trị bằng linh thạch trung phẩm, có một số là linh thạch thượng phẩm. Tính ra giá trị những vật phẩm này tăng lên gấp mấy lần.

"Không biết những yêu tâm này có thể dùng phục chế gương đồng được không?" Trong mắt Mạnh Hạo lóe sáng thầm nghĩ.

Mạnh Hạo cúi đầu trầm ngâm, nhìn mũi kiếm Tuế Nguyệt. Hiện giờ nguy hiểm lớn nhất của Mạnh Hạo là đệ thập tổ Vương gia có lẽ còn chưa chết.

"Lão bất tử đó tu vi quá cao, ta không phải đối thủ... phải nghĩ biện pháp, nếu đụng phải lão có thể chạy trốn!" Mạnh Hạo trầm ngâm nhìn mũi kiếm Tuế Nguyệt: "Nếu ta có mười mũi kiếm này ghép thành Liên Hoa Trận có lẽ có thể tập kích lão... Nhưng nếu muốn phục chế nó thì ta không đủ linh thạch."

Mạnh Hạo nhíu mày, bỗng nhiên trong mắt lóe sáng: "Ta có thể phục chế Tuế Nguyệt Mộc Kiếm khác, với tu vi của ta hiện tại chắc sẽ lạc ấn được Tuế Nguyệt Mộc Kiếm khoảng mười giáp. Nếu có một trăm mộc kiếm như vậy ghép thành Liên Hoa Đệ Tam Trận không biết uy lực như thế nào?"

Mạnh Hạo nghĩ đến đây lập tức lấy ra Tuế Nguyệt Mộc Kiếm của mình, hít sâu một hơi, bắt đầu khắc dấu vết năm tháng.

Thời gian chậm rãi trôi qua, trong nửa tháng thỉnh thoảng truyền ra tiếng nổ "ầm ầm". Mạnh Hạo luôn cau mày, thẳng đến ngày cuối cùng chân mày hắn mới giãn ra, nhìn một thanh Tuế Nguyệt Mộc Kiếm duy nhất lơ lửng trước mặt hắn.

Trên đó hoa văn rõ ràng, tản ra lực lượng năm tháng, có dao động năm tháng bảy giáp, đây là pháp bảo có nhiều năm tháng nhất hiện nay Mạnh Hạo có thể tự tay luyện chế.

"Tất cả Tuế Nguyệt Kiếm đều thất bại, chỉ có một thanh này thành công, nhưng cũng đáng giá. Đối với ta chỉ cần một thanh thành công là đủ."

Mạnh Hạo lấy gương đồng ra, bắt đầu phục chế ngay.

Số linh thạch để phục chế Tuế Nguyệt Kiếm bảy giáp thật sự hao phí quá nhiều, Mạnh Hạo rất đau lòng xót của. Mạnh Hạo tốn hết công sức, hao phí toàn bộ linh thạch trong túi trữ vật mới phục chế được mười thanh Tuế Nguyệt Kiếm, tính luôn một cái trước là mười một thanh.

Mạnh Hạo trầm ngâm giây lát, bắt đầu dùng yêu tâm để phục chế. Nhưng khi Mạnh Hạo ném bảy, tám yêu tâm vào, hắn luôn chú ý quan sát gương đồng chợt dừng lại.

"Tác dụng không có gì khác với dùng linh thạch..." Mạnh Hạo nhíu mày, hắn vốn nghĩ rằng yêu tâm dù sánh bằng linh thạch nhưng về tác dụng thực tế hẳn là có điểm đặc biệt. Dù sao đây là yêu tâm chứ không phải linh thạch thật sự.

"Trừ phi giống như ta có thể giết chết phạm vi lớn hải yêu thu lấy yêu tâm, nếu không cũng sẽ giống như những người khác đến tam hoàn tối đa chỉ thu được mấy trăm yêu tâm mà thôi. Nhưng người ta... chỉ vì mấy trăm linh thạch nhỏ nhoi mà đến đây liều mạng sao?" Trong mắt Mạnh Hạo lộ vẻ nghi hoặc khó hiểu.

"Dương Hồn Thánh kia cũng mở miệng đòi yêu tâm, với tu vi và địa vị của Dương Hồn Thánh cho dù là mấy trăm vạn linh thạch cũng không để trong mắt. yêu tâm này nhất định có tác dụng gì đó mà ta không biết!" Mạnh Hạo trầm ngâm suy nghĩ, càng nghĩ càng cảm thấy dường như mình đã bỏ qua điều gì. Một lát sau, trong mắt Mạnh Hạo chợt lóe sáng, hắn đứng dậy, vung tay áo thu lại toàn bộ yêu tâm.

Mạnh Hạo đứng trên hòn đảo trầm ngâm suy nghĩ hồi lâu, cặp mắt chợt lóe sáng, thân mình bay lên trời cao, tốc độ cực nhanh thoáng chốc không còn thấy bóng dáng.

"Nếu ta không biết, cứ tìm người hỏi thì sẽ biết!" Mạnh Hạo thân hình mơ hồ, lặng lẽ cải trang thay đổi hình dạng, áp chế tu vi xuống còn cảnh giới Nguyên Anh. Mạnh Hạo bay nhanh mấy ngày chợt dừng lại thân mình nhìn phía xa xa.

Cách Mạnh Hạo không xa có một vòng xoáy chừng trăm trượng. Trong vòng xoáy có con hải mã khổng lồ đang gầm rống, quanh thân hải mã phát ra từng đợt khí lạnh cơ hồ như muốn đóng băng xung quanh.

Giữa không trung đứng hai người một nam một nữ: nam là lão nhân lưng gù, tu vi Nguyên Anh sơ kỳ, khuôn mặt tang thương. Lúc này lão nhân mặt tái xanh, tay cầm một hạt châu, hạt châu tỏa ra hơi nóng hóa thành màn mưa lửa bao phủ bốn phía, bao vây hải mã ở bên trong.

Đứng cạnh lão nhân, là một nữ nhân đeo mặt nạ không thấy hình dạng, chỉ từ làn da lộ ra phỏng chừng còn trẻ. Tu vi của nàng là Kết Đan trung kỳ, luôn chú ý theo dõi trận đấu giữa lão nhân và hải yêu, chỉ là trong mắt nữ nhân, thỉnh thoảng lóe lên một tia oán độc.

- Tiền bối, hay là thôi đi, chúng ta tìm hải yêu yếu hơn một chút... Nữ nhân thấy mặt lão nhân càng lúc càng tái xanh, liền nói.

- Chúng ta tới nơi này đã mấy tháng, đây là con hải yêu duy nhất nhìn thấy, sao có thể bỏ qua? Lão nhân cắn răng phun ra một búng máu, lập tức hạt châu trước mặt lão đỏ rực, phát ra biển lửa đốt cháy nước biển bên dưới, bốc lên một màn hơi nước. Hải mã trong biển lửa chợt gầm thét, lập tức khí lạnh khiếp người vọt lên cao, dập tắt một nửa biển lửa kia.

Lão nhân biến sắc, cắn răng cố chống cự. Đột nhiên đúng lúc này phía chân trời có một cầu vồng bay nhanh đến.

Trong cầu vồng chính là Mạnh Hạo.

Mạnh Hạo đến làm lão nhân giật nảy mình. Thiếu nữ đứng bên cạnh cũng biến sắc nhìn chằm chằm. Khi thấy tu vi của Mạnh Hạo là Nguyên Anh sơ kỳ, lão nhân thầm thở phào, sau đó nhíu mày nói: - Đạo hữu hãy rời đi. Con hải yêu này là lão phu phát hiện, theo quy định nó thuộc về lão phu!