Ngã Dục Phong Thiên

Chương 1013: Rượu rất mạnh



Thiếu nữ nói dứt lời, lão già bên cạnh nàng sắc mặt càng khó coi, lập tức ôm quyền nói với Mạnh Hạo: - Đạo hữu! Đồ nhi này của ta không hiểu chuyện, đạo hữu chớ để ý! Hải Thành tuy lớn, nhưng bên trong phân biệt rõ ràng, đạo hữu đi vào dĩ nhiên là hiểu rõ!

Thiếu nữ cắn bờ môi, không có nói nữa, mà chỉ nhìn Mạnh Hạo, trong mắt lộ ra ý khẩn cầu.

- Đạo hữu! Các câu hỏi của đạo hữu, lão phu đều tận lực trả lời không che giấu chút nào, đồ nhi này của ta nhớ nhung gia đình, nhưng phận tu sĩ chúng ta nếu muốn tu hành, phải đi ra thế giới của mình, cho nên lão phu mới mang nàng ra ngoài lịch lãm! Lão già nội tâm có phần lo lắng, lần nữa lên tiếng.

Mạnh Hạo trầm mặc, ánh mắt quét qua thiếu nữ và lão già, đáy lòng thầm thở dài một tiếng.

- Giới tu chân cá lớn nuốt cá bé, vốn cũng không sao, nhưng hành trình của con người, trong minh minh có định, lão làm nhiều hành vi bất nghĩa, rất khó Trảm Linh! Mạnh Hạo lắc đầu.

- Đa tạ đạo hữu thành toàn! Lão già vươn tay chụp tay thiếu nữ.

- Tiền bối!!! Lúc tu vi ngài còn yếu ớt, nhưng có ân nhân tương trợ... Không đợi nàng nói dứt câu, cánh tay bị lão già chụp lấy, lập tức cả người nàng giống như khôi lỗi, chỉ có thể ứa lệ, mang theo tuyệt vọng, mang đầy ý chết.

Lời nói của nàng truyền vào trong tai Mạnh Hạo, Mạnh Hạo liền nhàn nhạt lên tiếng: - Ta cho lão đi hay sao?

Lời nói này rất đơn giản, nhưng truyền vào trong tai lão già, lập tức tâm thần ầm một tiếng, Nguyên Anh trong cơ thể trong nháy mắt run rẩy, trên trán toát mồ hôi... lão lập tức dừng lại, chậm rãi xoay người, nhìn về phía Mạnh Hạo đầy mặt hoảng sợ mang theo vẻ không thể tin.

Ngay tại khoảnh khắc này, bỗng nhiên lão nhận ra tu vi của người trước mắt, vượt qua mình nhiều lắm nhiều lắm.

- Nàng này thể chất đặc thù, thích hợp với một vài pháp môn song tu lấy âm bổ dương... Mục đích của lão không ngoài là mượn đó để đột phá rào chắn tu vi phải không? Mạnh Hạo vừa nhàn nhạt lên tiếng, vừa nâng lên tay phải: Lập tức 10 viên yêu tâm trung phẩm bay thẳng tới lão già.

- Chuyện này ta vốn không muốn xen vào, nhưng nếu đã gặp, cũng coi như ta với nàng có duyên... Trước lão trả lời rất tốt, cầm lấy yêu tâm đi đi! Mạnh Hạo chậm rãi nói.

Trong lòng lão già đấu tranh một thoáng, cuối cùng buông lỏng tay thiếu nữ, thu lấy yêu tâm, cười khổ ôm quyền cúi đầu chào Mạnh Hạo, rồi xoay người vội vàng rời đi.

Mạnh Hạo tu vi sâu không lường được, giữa song phương chênh lệch quá lớn, dù trong lòng lão già dâng lên oán hận ngập trời đều không sinh ra chút dũng khí nào, chỉ có thể nhận mệnh.

Đợi đến lúc lão già khuất dạng, trong mắt thiếu nữ không ngừng doanh tròng nước mắt, nhưng liên tục bái tạ về hướng Mạnh Hạo.

- Cám ơn tiền bối ân cứu mạng, vãn bối từ nhỏ lớn lên tại Hải Thành, nhất định tận hết khả năng vì tiền bối! Trong mắt thiếu nữ lộ ra ý cảm kích phát ra từ nội tâm. Thời khắc này nàng sống sót sau tai nạn, lời nói cũng run rẩy, dường như tất cả dũng khí, vào giờ khắc này, toàn bộ đều mất đi, trở thành một thiếu nữ yếu đuối.

- Cô nương tên là gì? Mạnh Hạo nhìn thiếu nữ, chậm rãi nói.

- Duy Ly... Vãn bối tên là Duy Ly! Thiếu nữ cúi gằm đầu, che giấu bi thương dâng lên trong mắt, nhẹ giọng nói.

Mạnh Hạo gật gật đầu, không có hỏi kỹ, xoay người vung tay áo, lập tức cuốn lấy thiếu nữ, rồi dựa theo trong bản đồ nhanh chóng bay đi hướng Hải Thành.

- Tiền bối... ngài... ngài là tán tu à?

Duy Ly chần chờ một hồi lâu, tại bên cạnh Mạnh Hạo, nhìn mây khói bay dạt bốn phía, cảm thụ tốc độ nàng chưa bao giờ trải qua, thấp giọng nói.

- Vì sao nói như vậy? Mạnh Hạo bình thản hỏi lại.

- Trong tam hoàn, chỉ cần là tu sĩ Nguyên Anh, trừ phi là tán tu, nếu không, đều có bảo vật phi hành đặc hữu của tông môn hoặc là gia tộc, có thể tránh rất nhiều phiền toái, cũng có thể ngồi tu hành ở bên trong nó. Thậm chí khi đi vào Hải Thành, cũng có thể nhờ đó tránh bị kiểm tra không cần thiết!

Duy Ly lần nữa chần chờ, sợ trong lời nói của mình vô ý mạo phạm Mạnh Hạo.

- Còn có chuyện này ư? Vậy đi vào Hải Thành, ta sẽ mua mấy cái! Mạnh Hạo cẩn thận nghĩ lại, dường như mình thật sự không có bảo vật phi hành nào tốt một chút, nghĩ tới còn có thể ở bên trong tu hành, Mạnh Hạo cũng có chút động lòng.

Duy Ly mở to mắt, có lòng tốt muốn nói cho Mạnh Hạo biết, bảo vật phi hành rất đắt, nhưng không dám nói, nghĩ tới trước đây đối phương lấy ra mười yêu tâm trung phẩm, lập tức Duy Ly chợt hiểu: trước mắt mình là một người giàu có.

- Tiền bối... ngài tốt nhất đổi một bộ quần áo! Trong Hải Thành có đạo trang chuyên môn dùng da hải yêu luyện chế ra... trình độ cao nhất, nghe nói có thể chống cự Trảm Linh một kích! Sau một lúc lâu, Duy Ly liếc nhìn Mạnh Hạo mặc trường bào mộc mạc, còn nói thêm: - Nếu tiền bối thích loại mộc mạc này, trong Hải Thành cũng có, nhưng bất kể chất liệu hay là chống bụi, đều là đặc hữu của Thiên Hà Hải, các địa vực bên ngoài, hàng năm đều có gia tộc tông môn tới nơi này đặt hàng!

Mạnh Hạo cúi đầu nhìn quần áo mình, gật gật đầu, hắn đối với quần áo bên ngoài trước đây cũng không để ý lắm, thời khắc này nghe thiếu nữ nói, cảm thấy cũng có chút đạo lý.

- Ừm! Đến lúc đó ta mua mấy bộ!

- Tiền bối, còn có túi trữ vật! Thiên Hà Hải có túi trữ vật đặc thù, chẳng những túi trữ vật lớn gấp trăm lần túi bình thường, mà còn có tính bí ẩn. Thậm chí một vài túi trữ vật tốt nhất bên trong có thể lưu lại một luồng linh khí, giúp cho người dù là pháp lực mất hết, cũng có thể có một lần cơ hội mở ra lấy vật dụng trong nó!

- Còn có loại bảo vật chứa đồ vật này sao? Ừm! Đến đó ta mua mấy cái!

Mạnh Hạo cảm thấy rất mới mẻ, gật gật đầu.

- Tiền bối! Trên người ngài có truyền âm phù không? Nếu không có, thì nhất định phải mua truyền âm phù trong Hải Thành. Có nó, bất kể địa phương nào trong Thiên Hà Hải, đều có thể liên hệ với ngoại giới!

- Tốt! Để rồi mua nhiều mấy cái!

- Tiền bối! Với tu vi của ngài, trên thực tế không cần phải... mua Pháp Giới, nhưng ta đề nghị ngài mua một số...

- Không sai! Vây sẽ mua các thứ đó...

- Tiền bối! Nếu ngài muốn cư ngụ lâu dài ở tam hoàn, tốt hơn là mua một chỗ động phủ trong Hải Thành, căn cứ vị trí bất đồng, có giá tiền khác nhau...

- Mua cái tốt nhất!

Đoạn đường này, Duy Ly ở bên cạnh Mạnh Hạo, toàn thân cao thấp đều nói một lần với hắn, mà Mạnh Hạo này, nếu đổi là thời điểm khác, những lời này hắn sẽ không thèm nghe, nhưng trước mắt hắn chỉ cần tính toán yêu tâm trong túi có thể đổi bao nhiêu linh thạch, thế là lập tức bị vui sướng chiếm cứ thể xác và tinh thần!

Trong túi tiền của dồi dào lại có người ở một bên giới thiệu các thứ tốt, lập tức hắn liền hăng hái, vung tay lên ra ý mua toàn bộ...

Tới mấy ngày sau, khi Mạnh Hạo nhìn thấy Hải Thành từ xa, hắn đã không nhớ rõ rốt cuộc Duy Ly đã giới thiệu bao nhiêu vật phẩm, cũng không nhớ rõ mình muốn mua bao nhiêu thứ.

Bất quá Duy Ly rất là chuyên nghiệp, đã sớm lấy ra một cái ngọc giản, từng món từng món ghi chép đầy đủ.

Từ rất xa nhìn Hải Thành phía trước vô cùng to lớn, giống như một con thú biển viễn cổ ngủ say trên biển rộng. Thời điểm này là hoàng hôn, bên trong thành đèn dầu đốt sáng rực, đếm sơ giản lược hẳn là có hơn mười vạn tu sĩ ở bên trong.

Vòng ngoài, cũng có từng nhóm một tu sĩ tam tông, đang tuần tra bảo vệ. Bên trong thành, có một tòa tháp cao, trên tháp có gắn minh châu tỏa ra hào quang rực rỡ, hình thành đạo đạo sóng gợn bao trùm cả tòa thành, người ngoài không thấy được, nhưng Mạnh Hạo có thể phát hiện rõ ràng.

Bốn phía cũng có tường thành cao ngất, non nửa lấp dưới nước biển, hơn phân nửa lộ trên mặt biển, toàn thể màu đen, tràn đầy sát ý; có những cây cọc nhọn vây quanh bốn phía Hải Thành, trên đó treo không ít thi thể hải yêu bị gió sấy khô.

Mạnh Hạo hai mắt lóe sáng một cái, ở bên trong tòa thành này hắn cảm nhận được có ít nhất mấy trăm cấm chế trận pháp loại hình lớn, cho dù là hắn cậy mạnh xông vào, cũng không thể bước chân vào nửa bước.

Một khi mở ra, những cấm chế trận pháp này, có thể giết chết Trảm Linh.

Nếu chỉ đơn giản như thế cũng thôi đi, nhưng ở chỗ sâu trong tòa thành, Mạnh Hạo lại cảm nhận được một khí tức khiến da đầu hắn tê dại; khí tức này dường như của tu sĩ, lại giống như của pháp bảo. Không phân biệt rõ, nhưng Mạnh Hạo có thể khẳng định: thứ có khí tức này... nhất định vượt qua lực lượng Trảm Linh!

Dùng ánh mắt quét qua, cuối cùng Mạnh Hạo nhìn về phía tòa tháp cao bên trong thành. Ngay khoảnh khắc đó, bên trong tòa tháp, Dương Hồn Thánh mặc áo bào đỏ đang khoanh chân ngồi tĩnh tọa, bỗng nhiên mở mắt.

Ánh mắt của hắn dường như xuyên qua tháp cao, nhìn về phía ngoài thành. Thời khắc này Mạnh Hạo đang đi tới, mặc dù Mạnh Hạo thay đổi hình dáng, nhưng hắn liếc mắt một cái liền nhận ra.

Hai người cách rất xa, đều cảm nhận ánh mắt lẫn nhau, nhìn nhau một hồi mỗi người thu lại ánh mắt.

- Tiền bối? Duy Ly nhận ra bước chân của Mạnh Hạo chợt ngừng lại, liền nhìn Mạnh Hạo hỏi.

- Tiền bối, ngài có lệnh bài thân phận không? Duy Ly hỏi.

- Nếu như có, chúng ta có thể đi thẳng vào; nếu không có thì hơi phiền phức...

Mạnh Hạo nhíu mày, lệnh bài thân phận thứ này hắn không có! Đang lúc chần chờ, hai người đã tới trước cửa thành, bên trong có ba lão già khoanh chân ngồi, phía trước ba người này còn có hơn mười tu sĩ, đang đứng ở đó, nắm chắc lệnh bài, thỉnh thoảng quét cặp mắt lạnh nhìn bốn phía.

Hoàng hôn xuống tới, nhưng ngoài cửa thành cũng còn không ít người, đang xếp hàng từng người một đi vào thành.

Lúc hai người Mạnh Hạo đi tới, ba lão già khoanh chân ngồi kia đồng thời mở hai mắt ra, Mạnh Hạo cũng lập tức phát hiện, theo ba người này mở mắt, ở chung quanh nơi này có một loạt dao động cấm chế tản ra.

Dường như chỉ cần mình có nửa điểm ác ý, cấm chế nơi này sẽ lập tức mở ra.

- Tiền bối! Nếu ngài không có lệnh bài thân phận, để ta đi vào trước, giúp mua một cái cho ngài! Tuy nhiên, giá tiền rất cao, vả lại chỉ có thể là lệnh bài bình thường nhất, tuy rằng sau này có chút phiền toái, bất quá... Duy Ly đang nói liếng thoắng, bỗng nhiên, từ bên trong thành bay tới một đạo cầu vồng.

Trong cầu vồng là một nữ nhân. Nữ nhân này dáng người xinh đẹp, mặc một thân quần dài màu hồng nhạt, thoạt nhìn rất là quý phái sang trọng. Nàng mới vừa xuất hiện, lập tức tu sĩ ở cửa thành khom người cúi đầu chào: - Tham kiến Lâm phu nhân!

Cùng lúc đó, những tu sĩ khác ở bốn phía, khi nhìn thấy nữ nhân này, cũng lập tức vô cùng cung kính, lần lượt ôm quyền khách sáo cúi đầu: - Bái kiến Lâm phu nhân!

Nữ nhân duyên dáng mỉm cười gật đầu, đi qua đám người, đi thẳng đến phía Mạnh Hạo. Lập tức Duy Ly khẩn trương lui về phía sau, Mạnh Hạo thần sắc như thường, nhìn về phía nữ nhân được gọi là Lâm phu nhân này. Khi nàng đi tới trước Mạnh Hạo liền dừng lại, rồi ở trước mặt của mọi người, không ngờ nàng lại hạ thấp người cúi đầu với Mạnh Hạo.

Không có nói chuyện, chỉ là mỉm cười đưa cho Mạnh Hạo một tấm lệnh bài màu vàng.

- Tiện thể có người nhờ ta nhắn lời: rượu rất mạnh! Nàng cười cười, liếc nhìn Mạnh Hạo một cái thật sâu, rồi xoay người rời đi.

Nàng đi khuất dạng, mọi người lập tức rối rít nhìn về phía Mạnh Hạo, Duy Ly cũng mở to mắt, nhìn Mạnh Hạo ngơ ngác...

- - - - - oOo- - - - -