Ngã Dục Phong Thiên

Chương 1016: Có tiền, tự do phóng khoáng!



Mạnh Hạo liếc nhìn Hứa Bình Bình một cái. Khí thế toàn thân khoảnh khắc thu hồi. Cả tầng hai khôi phục như thường, nhưng chỉ khoảnh khắc phát ra uy áp vừa rồi khiến cho Hứa Bình Bình mồ hôi ướt đẫm, có loại cảm giác đối mặt hung thú viễn cổ.

Chỉ có điều uy áp này trừ Hứa Bình Bình, người ngoài không cảm giác được, bao gồm Quý Tiếu Tiếu trong đó. Còn thiên kiêu của ba tông đều không có chút nào phát hiện, chỉ thấy được sắc mặt của Hứa Bình Bình đang biến hóa.

- Ra giá đi!

Mạnh Hạo nói nhàn nhạt. Câu nói này nói ra, nội tâm hắn ít nhiều có một chút cuồn cuộn. Hắn tu hành đến nay mấy trăm năm, cho tới bây giờ đều là miệng túi xẹp xẹp, cho dù nhất thời có tiền của phi nghĩa, nhưng cũng không chịu nổi Đồng Kính tiêu xài.

Trước mắt rốt cục có nội tình rất mạnh, đạt thành nguyện vọng trước sau tồn tại lúc hắn còn nhỏ...

Lão tử có tiền!

Duy Ly ở bên cạnh, đôi mắt lộ ra ánh sáng. Nàng càng phát giác Mạnh Hạo vào giờ khắc này, toàn thân dường như đều tán phát tia sáng, cũng có một cỗ khí thế không thể nói rõ ập vào mặt.

- Đây thật không phải là vấn đề giá cả...

Hứa Bình Bình bị khí thế của Mạnh Hạo chấn nhiếp, nhanh lên tiếng.

- 6000 yêu tâm hạ phẩm.

Mạnh Hạo hất càm lên, ngạo nghễ nói.

- Cái này...

- Không đủ ư? Vậy 8000 yêu tâm được chứ.

Mạnh Hạo nhìn như thần sắc như thường, nhưng loại cảm giác cuồn cuộn trong nội tâm càng lúc càng mãnh liệt. Cảm giác từ người nghèo lập tức biến thành tài chủ khiến hắn đột nhiên cảm giác được, mình dường như có thể mua lại cái cửa hàng này.

Đây là một loại tự tin không có liên quan tới tu vi. Sự tự tin này làm cho khí thế của hắn mạnh hơn một chút.

Lão tử rất có tiền!

Cho dù là Hứa Bình Bình hiểu sâu biết rộng cũng bị khí thế tản ra từ trong lời nói của Mạnh Hạo chấn nhiếp. Nàng mở to mắt, hít thở cũng dồn dập một chút. 8000 yêu tâm hạ phẩm, đây là một khoản giá trên trời!

Duy Ly ở bên cạnh mở to mắt, ngơ ngác nhìn Mạnh Hạo. Đầy đầu đều đang tính toán, 8000 yêu tâm hạ phẩm có thể đổi bao nhiêu linh thạch.

Còn có những tam tông thiên kiêu cùng với Quý Tiếu Tiếu ở xa xa đều nghe được lời nói của Mạnh Hạo. Từng người một há miệng, ngơ ngác nhìn bên chỗ cuả hắn. Bọn họ thấy thế nào đều tựa hồ trên người của hắn thấy được một loại cảm giác người có tiền buông thả...

Trong đó có mấy người nữ đệ tử, càng là ánh mắt lộ ra ánh sáng, khi trước đó nhìn Mạnh Hạo, đột nhiên cảm giác được điều mà trước đây không phát hiện. Hóa ra người nàytuấn lãng, khí chất phi phàm, phong lưu phóng khoáng như thế, bất đồng với người khác.

Mạnh Hạo cho dù là thần sắc muốn biểu hiện như thường, nhưng thần tình trên mặt vô luận là ai cũng có thể nhìn thấu, rõ ràng viết mấy chữ.

- Ta là người có tiền!

- Ta...

Hứa Bình Bình cũng mở to mắt, trái tim nhảy lên ầm ầm.

- Còn chưa đủ hả? Không quan trọng, một vạn yêu tâm hạ phẩm được chưa?

Mạnh Hạo vung tay lên, trong trí nhớ lập tức nhớ lại năm đó trong huyện Vân Kiệt, thấy được mấy đại tài chủ làm vẻ ta đây, sau đó tằng hắng một cái, trầm giọng nói.

Sau khi hắn nói ra câu nói này, nhìn vẻ chấn động của những người bên cạnh, nội tâm hắn cảm giác thoải mái, dường như còn mãnh liệt hơn so với tu vi tăng lên.

Hứa Bình Bình hút ngược khẩu khí, Quý Tiếu Tiếu cũng nhìn chằm chằm vào Mạnh Hạo, còn có Phi Tiên Tông thiếu tông, còn có thiên kiêu của ba tông. Thời khắc này đều từng người một trợn mắt há hốc mồm.

Trong mắt của Hứa Bình Bình lộ ra vùng vẫy, một lát sau bỗng nhiên truyền âm.

- Tiền bối, chiến xa này mấy ngày gần đây có người đưa tới, nghe nói là được phát hiện bên cạnh giữa nhị hoàn cùng tam hoàn, cho nên ta vẫn chưa thông báo cho tông môn.

Thần sắc của Mạnh Hạo bình tĩnh, nhưng đôi mắt lại nhoáng lên một cái. Một tiếng tiền bối hắn không ngoài ý.

- Nếu vãn bối không đoán sai, với thế lực của tiền bối, đi tới Thiên Hà Hải này nhất định là vì Hải Ma bên trong nhị hoàn cùng với chiếcthuyền chiến cổ trong truyền thuyết!

- Mà chiến xa đồng thau này có cảm giác tang thương, hiển nhiên là vật của viễn cổ, xuất hiện ở nơi này, vô cùng có khả năng là phun ra từ trong thuyền chiến cổ.

- Vãn bối chỉ có một yêu cầu, khi tiền bối đi tìm thuyền chiến cổ, có thể mang vãn bối cùng đi. Không cần tiền bối tương trợ, chỉ cần lên thuyền chiến, coi như tiền bối thực hiện ước định.

Mà làm báo đáp, vãn bối có thể bán vật này cho tiền bối với giá tiền 5000 yêu tâm.

Ánh mắt của Mạnh Hạo nhanh động một cái.

- Nếu ta không đi.

Hắn nhàn nhạt lên tiếng.

- Đó là ý muốn cá nhân của tiền bối, vãn bối nhận mệnh.

Hứa Bình Bình không chần chờ, nhẹ giọng truyền âm, tay phải nâng lên bấm quyết, phóng ra một chỉ về phía lư hương. Lập tức bên trong sương mù bỗng nhiên rời rạc, chiến xa ầm một tiếng, bỗng nhiên bay lên, muốn chạy ra khỏi các này.

Mạnh Hạo vung tay phải lên, chiến xa đồng thau lại lập tức chợt ngừng giữa không trung, không tự chủ được, bị lôi kéo đến trong tay của hắn. Vật nọ nhanh chóng rút nhỏ, cho đến khi hóa thành lớn chừng bàn tay, bị Mạnh Hạo thu vào bên trong túi trữ vật.

Hắn đứng lên, không đi nhìn Hứa Bình Bình, mà là dẫn Duy Ly, trong từng ánh mắt lửa nóng của vài tên tam tông thiên kiêu, học theo tư thái của đệ nhất tài chủ Chu viên ngoại đệ ở huyện Vân Kiệt có tiền nhất trong trí nhớ, chắp tay sau lưng, đi về phía cầu thang.

Cho đến khi Mạnh Hạo bước lên bậc thang thứ nhất, hắn nhìn nhìn Hứa Bình Bình.

- Giao cho ta truyền âm phù của ngươi.

Hứa Bình Bình lập tức mừng như điên, hơi thở dồn dập, nhanh chóng lấy ra truyền âm phù của mình, cung kính đưa cho Mạnh Hạo.

Mạnh Hạo sau khi nhận lấy thu hồi, trong sự đưa tiễn của Hứa Bình Bình, đi xuống cầu thang, đi ra Xuất Vân Các.

Thời khắc này bên ngoài sớm đã trời tối, gió biển thổi vào. Duy Ly đổ mồ hôi đầy người. Nàng có chút hoảng hốt, khi thì nhìn về phía Mạnh Hạo, khi thì quay đầu lại nhìn về phía Xuất Vân Các.

Đêm đã khuya, Mạnh Hạo không đi sang cửa hàng khác, mà cùng Duy Ly tìm một chỗ ở, thuê một tòa nhà lớn đơn độc, ở lại trong đó.

Tòa nhà này cũng là động phủ, là nơi đắt tiền nhất trong Hải Thành. Bên trong có trận pháp phòng hộ, cũng có một cái lối đi, liên tiếp dưới mặt biển, tạo thành chỗ bế quan. Cho dù là đáy biển, cũng ở vào bên trong trận pháp của Hải Thành, sẽ không có bất kỳ thú biển lại gần.

Tòa nhà như vậy, Mạnh Hạo vốn định mua một chỗ, nhưng càng nghĩ, lại có chút ít đau lòng linh thạch, vì thế đổi mua thành thuê.

Phòng ốc bên trong tòa nhà không ít, Duy Ly một mình một gian, ban đêm trằn trọc, nhớ lại một ngày này đã trải qua, lại nghĩ tới trước đó được Mạnh Hạo cứu. Vô tình, thân ảnh của Mạnh Hạo đã vô cùng khắc sâu trong đầu nàng. Nhưng nàng hiểu rõ thân phận giữa hai người chênh lệch thật lớn, chỉ suy nghĩ một chút, cuối cùng khẽ thở dài, nhắm mắt ngồi đó.

Mạnh Hạo khoanh chân ngồi ở bên trong phòng của hắn, bốn phía rất an tĩnh, ngay vào lúc canh ba, hắn bỗng nhiên mở mắt ra.

- Giờ này có tiền rồi, đáng tiếc năm đó Chu viên ngoại sớm đã qua đời, ngày sau có cơ hội, phải đi tìm hậu nhân của ông ta, trả lại ba lượng bạc thiếu lúc trước.

- Mà thôi, giờ này ta có tiền rồi, trả nhiều hơn một chút cũng được.

Mạnh Hạo lẩm bẩm nói nhỏ, sờ sờ lên túi trữ vật, trên mặt lộ ra nụ cười.

Khi tay phải nhấc lên, bên trong lòng bàn tay xuất hiện chiến xa đồng thau.

Không biết chiến xa đồng thau này đã trải qua bao nhiêu xuân thu. Trên đó tích tụ loang lổ, tràn đầy ý tang thương, dường như đã từng bị chôn ở chỗ không thấy mặt trời, đi qua vô số năm tháng ngày.

Nhìn nó, Mạnh Hạo có loại cảm giác rất kỳ quái. Dường như chiến xa đồng thau này, đúng như nói đã từng trải qua mưa máu gió tanh, miêu tả không biết trong một thời đại nào, chiến ý nhiệt huyết thương khung.

Những hung thú điêu khắc trên nó, từng con một nhìn như vật chết. Nhưng trong mắt của Mạnh Hạo, bọn chúng là sống, giống như là ngủ say hàng vạn năm, chờ đợi một khắc thức tỉnh, muốn tiếu ngạo thiên địa.

Đôi mắt của Mạnh Hạo nhoáng lên một cái, tay phải đưa ra một chút tu vi, sáp nhập vào bên trong chiến xa đồng thau. Lập tức chiến xa bạo phát ra dao động hơi yếu, cùng lúc đó, chiến xa cấp tốc bành trướng.

Mạnh Hạo sớm có chuẩn bị, giữa lúc cất bước, đã đi ra ốc xá, đứng bên trong viện, tay phải nâng lên không. Một tiếng ầm, chiến xa bay thẳng lên, khi nó ở giữa không trung đã hóa thành kích cỡ khoảng ba trượng.

Sóng gợn quanh quẩn, tia sáng lóng lánh. Chỉ có điều sóng gợn có chút mục nát, tia sáng nọ có chút phai nhạt.

Thân thể của Mạnh Hạo nhoáng lên một cái, khi hắn xuất hiện đã đứng ở bên trong chiến xa. Tay phải rơi xuống bên cạnh đồng thau, tu vi vừa phóng ra một cái, chiến xa chợt chấn động, mang Mạnh Hạo vội vã đi về phía bầu trời.

Tốc độ cực nhanh, trong nháy mắt chạy thẳng tới giữa không trung, Hải Thành phía dưới cấp tốc rút nhỏ lại. Trong bầu trời đêm, cuồng phong gào thét, nhưng không cách nào rung chuyển chiến xa chút nào.

Giờ này khắc này, trong Hải Thành, trên tòa tháp cao, Dương Hồn Thánh đang khoanh chân ngồi, vị Lâm phu nhân duyên dáng sang trọng bên cạnh. Hai tay giơ một mảnh lông chim, dường như đang tế luyện. Bên trong lông chim có một loạt khí tức mục nát tràn ra, nhưng cùng lúc đó, cũng có từng tia bạch quang phiêu tán, bị nam nhân áo bào đen Dương Hồn Thánh, hút vào trong miệng và mũi.

Vào lúc Dương Hồn Thánh đang tu hành, bỗng nhiên hắn mở mắt ra, ngẩng đầu nhìn bầu trời.

- Sao thế?

Lâm phu nhân quay đầu hỏi.

- Không có gì, cái người khó dây dưa đó đang khảo nghiệm pháp bảo của hắn. Hừ, pháp bảo bình thường, người cũng bình thường.

Nam nhân áo bào đen không biết nghĩ tới điều gì, sắc mặt trầm xuống.

- Hắn không phải tặng huynh một bầu rượu sao?

Lâm phu nhân cười hỏi.

Dương Hồn Thánh vừa nghe cái chữ rượu này, lập tức da mặt giật giật một cái.

- Hắn đó là đang uy hiếp ta.

Lâm phu nhân ngẩn ra, không nói chuyện, mà Dương Hồn Thánh cũng không muốn nhắc lại bầu rượu kia.

Ở giữa không trung, thời khắc này Mạnh Hạo đang nhíu mày, đứng ở bên trong chiến xa. Hắn cúi đầu liếc nhìn chiến xa, trong mắt lộ ra một chút nghi ngờ.

- Tốc độ của bảo vật này có thể so với Trảm Linh đệ nhất đao, nhưng vô cùng hao phí tu vi. Ta cho dù không cần vật này, tốc độ cũng nhanh rất nhiều so với nó.

- Hơn nữa...

Hai mắt của Mạnh Hạo nhoáng lên một cái, nhìn trên chiến xa, vết rỉ sét đang chậm rãi khuếch trương.

- Khi thi triển bảo vật này, tổn hại cực lớn đối với hắn, dường như càng sử dụng, nó càng bị tổn hao, cho đến khi cả chiến xa đều bị rỉ sét tràn ngập, nó coi như là phế đi.

Mạnh Hạo trong trầm ngâm, tay phải nâng lên, vỗ mạnh lên chiến xa.

Một tiếng ầm, chiến xa rung chuyển, một loạt gầm thét nhẹ truyền mạnh ra từ bên trong. Cùng lúc đó, từng đạo thân ảnh hư ảo bất ngờ chạy ra từ bên trong chiến xa.

Đó là hư ảnh của vô số hung thú, bộ dáng khác nhau, có cự viên, có hùng sư một sừng dài, còn có gấu to hai đầu. Các loại bộ dáng hung thú bốn phía ngửa mặt lên trời gầm thét.

Nhưng trên người của bọn chúng đều có xiềng xích quấn quanh, cùng chiến xa vô hình liên tiếp. Mặt khác... bọn chúng đều từ từ nhắm hai mắt!

Không có bất kỳ một con hung thú nào mở mắt ra.

Theo bọn chúng xuất hiện, lập tức bốn phía uy áp mãnh liệt. Chân mày của Mạnh Hạo lại nhíu chặc hơn. Hắn phát hiện, vào thời khắc này tốc độ lan tràn của chiến trường rỉ sét cũng nhanh không ít.