Một ngày sau, nguyên cả tam hoàn bị một chuyện lớn gây chấn động hoàn toàn, một trăm ngàn đệ tử của ba tông toàn bộ xuất động, phân tán bên trong hải vực của tam hoàn, dựa theo bức họa trong ngọc giản đi tìm một người.
Chuyện này gây chấn động cả tam hoàn, ngay cả tam Thánh cũng đều ra mặt tìm kiếm nghiêm ngặt. Nếu chỉ có như thế thì cũng thôi nhưng tiếp theo đó, những cửa hàng của ba tông lại còn lấy trọng bảo làm giải thưởng kêu gọi toàn bộ tu sĩ trong hải vực tìm kiếm người này.
Trên mặt biển tam hoàn, chỗ nào cũng có thể thấy được thân ảnh của tu sĩ đang không ngừng tìm kiếm, gần như phong tỏa toàn bộ tam hoàn.
Đệ thập tổ Vương gia đang ở bên trong Hải Thành, hắn phân ra vô số thần thức dung nhập vào mỗi cái ngọc giản, chỉ cần có người đến gần Mạnh Hạo là hắn có thể lập tức phát hiện ra.
Cho dù Mạnh Hạo có biến đổi bộ dáng, biến đổi khí tức nhưng lần này đệ thập tổ Vương gia đã chuẩn bị rất đầy đủ, thà rằng giết nhầm cũng không bỏ qua.
Cả tam hoàn hoàn toàn sôi trào. Mà giờ khắc này, Mạnh Hạo đang khoanh chân ngồi trên một hòn đảo, sắc mặt có chút âm trầm, trong tay của hắn cầm một cái ngọc giản, là do Dương Hồn Thánh đưa cho hắn.
Trầm mặc một lát, Mạnh Hạo bóp nát ngọc giản.
- Ta không muốn đi khảo nghiệm lựa chọn của một người, cũng không muốn đặt hy vọng vào người khác. Sau khi Mạnh Hạo bóp nát ngọc giản, nhẹ giọng lẩm bẩm, xoay người đi ra biển, nếu trên mặt biển không cách nào lẩn tránh, vậy chỉ có trốn dưới đáy biển.
Giữa không trung, ngay lúc ngọc giản vỡ nát thì đồng thời Dương Hồn Thánh đang đi về phía trước cũng ngừng bước chân lại, trầm mặc sau đó tiêu sái cười một tiếng, hắn có thể lý giải được lựa chọn của Mạnh Hạo, bởi vì hắn... cũng đang lựa chọn.
"Như vậy cũng tốt, nhiều thêm một người bạn, ít đi một địch nhân." Trong lòng Dương Hồn Thánh thầm thở dài, trong đầu nhớ lại từng hình ảnh hai người cùng nhau chinh chiến hải yêu hơn một tháng trước đó.
Mạnh Hạo bay nhanh dưới biển, khí tức Bỉ Ngạn Hoa trên người không tản ra chút nào, luôn luôn chú ý bốn phía, một khi có chút xíu không thích hợp là hắn sẽ lập tức lấy chiến xa ra.
"Muốn rời tam hoàn cần phải đi qua tường ngăn gió lốc, đệ thập tổ Vương gia bên đó nhất định đã có sự chuẩn bị, sợ là hắn cũng đang đợi ta tự chui đầu vô lưới."
"Nhưng tam hoàn thật sự không thể ở lâu, nếu không sẽ có ngày mình bị phát hiện, một khi bị phát hiện..." Ánh mắt Mạnh Hạo lóe lên.
"Mà nhị hoàn... Lê Tiên lại ở nơi đó." Mạnh Hạo trầm mặc.
"Trước có hung thần, sau có truy binh, nhưng vậy thì đã sao!" Trong mắt Mạnh Hạo lộ ra hàn quang.
"Người sống cả đời chỉ cầu tự tại, người sống trên đời chỉ cầu một cái thống khoái! Khi trước lúc ta biết chuyện đệ thập tổ Vương gia muốn đến đây là ta đã nghĩ rất rõ ràng, hiện giờ cần gì phải do dự!"
"Nhị hoàn là lối thoát duy nhất của ta, nơi đó có Lê Tiên, lại dẫn dụ đệ thập tổ Vương gia tới, chỉ có ở trong sự hung hiểm cực độ thì mới có thể liều ra một đường sinh cơ."
"Nhưng trước đó, Phi Tiên Tông, Hải Thần Tông, nếu các ngươi đã lựa chọn tham gia vào chuyện này, vậy thì cũng nên vì điều đó mà trả giá!" Sát khí trong mắt Mạnh Hạo lấp lóe, hắn đã trốn đủ rồi, cũng chạy đủ rồi.
Sau khi từ Yêu Tiên Tông trở về, hắn chưa từng được nghỉ ngơi qua, hiện giờ oán khí cùng sát khí trong lòng sớm đã trở nên mãnh liệt, cái này không phải giết ít hay nhiều hải yêu là có thể hóa giải được, hắn muốn giết người.
"Trước tiên làm loạn tam hoàn, lại dẫn dụ đệ thập tổ Vương ra, sau đó... ở trong nhị hoàn quyết một trận thắng bại." Thần thể Mạnh Hạo nhoáng lên một cái, đang muốn hành động thì bước chân đột nhiên ngừng lại.
Ở xung quanh của hắn, cái khí tức âm lãnh tà ác đó lại phủ xuống lần nữa. Lần này, Bỉ Ngạn Hoa trong cơ thể của hắn lại trở nên khẩn trương, run rẩy và sợ hãi.
Sự sợ hãi của Bỉ Ngạn Hoa khiến cho tâm thần Mạnh Hạo nghiêm lại, lấy ra chiến xa nhưng lại không có lập tức thúc dục mà nhìn xuống đáy biển.
Vị trí này chính là phụ cận nơi lúc trước hắn nghe được thanh âm tang thương kia.
- Thành tiên không được, hóa Bạch Cốt Hoa... Thanh âm tang thương đó lại xuất hiện lần nữa, chậm rãi quanh quẩn dưới đáy biển yên tĩnh này.
- Chém không được Bỉ Ngạn Hoa, lão phu chỉ có thể tự chém mình... Từ đó không còn Bỉ Ngạn Hoa, Bạch Cốt Hoa thì nở rộ khắp nơi...
Mạnh Hạo lại nghe được thanh âm đó lần nữa, hắn cảm thụ được sự bi phẫn cùng oán khí ngập trời trong đó, người ngoài nghe được chỉ có chút rợn tóc gáy nhưng Mạnh Hạo nghe được lại cảm động lây.
Hắn trầm mặc, trong mắt lộ ra vẻ quyết đoán, điều khiển chiến xa đi về phía trước, thẳng tới chỗ truyền ra thanh âm đó. Hắn không ngừng đi về phía trước, không lâu sau, ở một nơi không xa dưới đáy biển, hắn dần dần thấy được nguồn gốc của khí tức tà ác âm lãnh đó.
Nơi đó không ngờ tồn tại vô số xương trắng đếm không hết, những bộ xương trắng đó có của tu sĩ, có của hải yêu, vô biên vô tận, nhìn từ xa những xương trắng đó phát họa ra một đóa hoa.
Bạch Cốt Hoa.
Ở ngay giữa Bạch Cốt Hoa khổng lồ đó có một mảnh rong biển màu đen, trong rong biển có một bộ hài cốt đang ngồi khoanh chân, hài cốt đó sớm đã mục nát, thân thể bị rong biển quấn quanh, nhẹ nhàng lay động.
Tâm thần Mạnh Hạo chấn động, từ từ đi đến gần. Hắn càng đến gần thì Bỉ Ngạn Hoa trong cơ thể càng thêm run rẩy, thậm chí còn giống như đang phát ra tiếng kêu thê lương. Lúc Mạnh Hạo tới gần Bạch Cốt Hoa trăm trượng, trên thân thể của hắn nổi lên gân xanh, Bỉ Ngạn Hoa năm màu run rẩy xuất hiện ở sau lưng, hiển lộ vẻ điên cuồng.
Ngay lúc Bỉ Ngạn Hoa năm màu xuất hiện, hài cốt bên trong rong biển đột nhiên ngừng lay động, cái đầu của hài cốt chậm rãi nâng lên, hốc mắt trống không như đang nhìn Mạnh Hạo.
Trong óc Mạnh Hạo ngay lập tức nổ ầm ầm, dường như có một đoạn ký ức thuận theo hốc mắt trống không của hài cốt truyền vào trong mắt của Mạnh Hạo.
Mạnh Hạo thấy được một lão già mặc áo bào màu vàng khoanh chân ngồi dưới đáy biển, trước mặt lão có một ngọn đèn màu bạc tản ra ánh sáng yếu ớt bao phủ lấy lão già, cho dù là đang ở đáy biển nhưng ngọn đèn cũng không bị dập tắt.
Trên mặt của lão lộ ra vẻ dữ tợn, lúc thì trở thành vẻ giãy dụa, dường như đang chịu đựng nỗi đau không cách nào hình dung nổi, gân xanh trên mặt nổi lên, mạnh mẽ ngẩng đầu, ngửa mặt lên trời rống giận.
- Lão phu Ngân Đăng thượng nhân, tu hành vài ngàn năm, Vấn Đạo đỉnh phong, sao có thể không chống lại được một Bỉ Ngạn Hoa nhỏ nhoi!
- Ta rõ ràng đã thành công, rõ ràng đã trừ bỏ Bỉ Ngạn Hoa, tại sao nó chết rồi vẫn sống lại! Trong lúc lão già gào thét, phía sau lão đột nhiên xuất hiện một hư ảnh to lớn.
Hư ảnh đó cao ngàn trượng, có bảy màu... Đó là một đóa... Bỉ Ngạn Hoa sáu màu!
Lúc Bỉ Ngạn Hoa này xuất hiện, thân thể của lão run rẩy, toàn thân nhanh chóng khô héo, tựa như toàn bộ sinh mạng, toàn bộ tu vi, toàn bộ ký ức trong chớp mắt đã bị Bỉ Ngạn Hoa hút đi.
- Thành tiên... Bỉ Ngạn Hoa thành tiên cần hấp thu sinh mạng của ký chủ, ta muốn thành tiên cần mượn khí vận của Bỉ Ngạn Hoa!
- Ta không cam tâm! Lão già ngửa mặt lên trời gào thét, trong mắt lộ ra vẻ tàn nhẫn cùng quyết đoán.
- Ta muốn thành tiên!
- Vì thành tiên!
- Ta có tiên căn, ta có tiên lộ, đời trước ta từng là tiên nhân, tại sao kiếp này... ta không thể tiếp tục!
- Ta chém không được Bỉ Ngạn Hoa thì ta tự chém mình, chém đi tiên căn của mình, chém đi tiên lộ của mình, lấy tu vi kiếp trước, oán khí kiếp này của ta hóa thành biển xương trắng.
- Từ nay xương cốt của lão phu cam nguyện đắm chìm trong Thiên Hà Hải, lấy máu của ta nhuộm nước biển, lấy xương của ta diệt tận Bỉ Ngạn Hoa, nở thành Bạch Cốt Hoa! Lão già nói xong liền giơ tay phải lên, vỗ một cái thật mạnh vào ngực, dưới một vỗ này toàn thân của lão nổ ầm ầm, lão phun ra máu tươi, thân thể nhanh chóng khô héo nhưng lúc máu tươi của lão tản ra thì nước biển xung quanh bắt đầu lưu động, hấp dẫn không ít hải yêu tới.
- Từ nay về sau, hồn của lão phu nguyện trở thành xương trắng ký sinh vào tim của vô số sinh mạng, cùng Bỉ Ngạn Hoa... không đội trời chung! Lão già điên cuồng cười to, lại phun ra một ngụm máu tươi, toàn bộ máu thịt trên thân thể của lão đột nhiên căng phồng lên, đồng thời xung quang cũng đang có vô số hải yêu xông tới.
Âm thanh cắn nuốt truyền ra, tựa như có vô số cái miệng tràn đầy răng nhọn đang xâu xé máu thịt của lão. Mạnh Hạo không thấy được thân thể của lão nhưng có thể nghe được thanh âm tràn đầy oán độc của lão.
- Không đội trời chung!
Cùng lúc này, Bỉ Ngạn Hoa sáu màu phía sau hắn đang khô héo với tốc độ cực nhanh, nó cùng lão già hợp thành một thể, lão già bị cắn nuốt cũng tương đương với nó bị cắn nuốt, dù cho vùng vẫy như thế nào cũng không có chút tác dụng nào.
Không biết trải qua bao lâu, một tiếng nổ ầm vang lên, toàn bộ hải yêu đồng loạt bị đẩy ra, lộ ra một bộ xương không có máu thịt, rơi vào trong đám rong biển ở bên dưới, bị rong biển trắng quấn quanh, ở chỗ đó chậm rãi lay động.
Còn Bỉ Ngạn Hoa phía sau lão cũng dần ảm đạm rồi biến mất, xung quanh yên tĩnh trở lại nhưng những hải yêu đã cắn nuốt máu thịt của lão thì thân thể đột nhiên nổ tung, máu thịt của bọn nó lại thu hút hải yêu tới, cắn nuốt xong lại vỡ tung lần nữa.
Lặp đi lặp lại, sau thời gian một giáp, bên trong tam hoàn ở Thiên Hà Hải đã tràn ngập khí tức máu thịt của lão già, toàn bộ hải yêu xuất hiện trong hải vực có khí tức đó thì trên thân thể đều có ấn ký của Bạch Cốt Hoa.
Tâm thần của Mạnh Hạo bỗng nhiên chấn động, hình ảnh trước mắt lập tức biến mất, tất cả khôi phục lại bình thường, xung quanh vẫn như cũ có vô số xương trắng, hài cốt trong rong biển vẫn cúi đầu, lay động theo rong biển.
Hô hấp của Mạnh Hạo dồn dập, sắc mặt có chút trắng nhợt.
"Bỉ Ngạn Hoa... ta đã xem thường Bỉ Ngạn Hoa rồi!"
"Lão là Ngân Đăng thượng nhân, lão đã từng đi qua Tử Vận Tông, sư tôn từng nói Ngân Đăng thượng nhân đã hóa giải được Bỉ Ngạn Hoa."
"Nhưng lão... sau cùng vẫn chết ở chỗ này, cùng Bỉ Ngạn Hoa đồng quy vu tận, tạo thành Bạch Cốt Hoa."
"Mà Bỉ Ngạn Hoa ở phía sau của lão còn chưa phải bảy màu, chỉ là sáu màu."
"Bỉ Ngạn Hoa sáu màu, ngay cả Ngân Đăng thượng nhân cũng không cách nào áp chế, mà hiện giờ Bỉ Ngạn Hoa trong cơ thể của ta đã có năm màu." Mạnh Hạo nghĩ tới chỗ này, sắc mặt đại biến.
Hắn lần nữa phát hiện từ trước tới nay, sự lý giải của mình đối với Bỉ Ngạn Hoa đã xuất hiện sai lầm nghiêm trọng.
"Nếu Bỉ Ngạn Hoa trong cơ thể của ta nở ra màu thứ sáu, kết cục của Ngân Đăng thượng nhân chính là kết cục của ta trong lương lai." Sắc mặt Mạnh Hạo biến đổi liên tục, ánh mắt chớp động, hai mắt đột nhiên ngưng lại.
"Ở chỗ này, Bỉ Ngạn Hoa trong cơ thể của ta sợ hãi đến cực điểm... Với lực lượng của bản thân mình có lẽ thật sự không cách nào triệt để hóa giải Bỉ Ngạn Hoa nhưng nếu mượn lực lượng của Ngân Đăng thượng nhân thì không phải không có khả năng." Mạnh Hạo híp mắt lại, ánh mắt lộ ra tinh mang, thân thể nhoáng lên một cái, chạy thẳng tới chỗ Ngân Đăng thượng nhân.
Mặc cho Bỉ Ngạn Hoa trong cơ thể giãy dụa điên cuồng như thế nào, Mạnh Hạo cũng không chút do dự ngồi ngay bên cạnh rong biển. Ngay lúc hắn ngồi xuống, bỗng nhiên có một âm thanh lãnh lẽo, u ám từ một nơi xa xôi dưới đáy biển mơ hồ truyền đến.