Phía trước hắn, Thiên Hà Hải biến mất, tựa như con thuyền đi vào dòng sông năm tháng, xung quanh đầy màu sắc, có những mảnh vỡ...
Trong những mảnh vỡ này, tồn tại từng cái thế giới.
Mạnh Hạo con thuyền đi vào trong một mảnh vỡ thế giới, ở nơi đó, hắn nhìn thấy có vô số tu sĩ tồn tại, quỳ bái trước thuyền, dâng lên cống phẩm.
Bọn họ tu hành công pháp hệ hỏa, hỏa này xuất hiện từ huyết mạch của họ, vượt xa tất cả ngọn lửa mà Mạnh Hạo từng thấy, hắn nghe những người đó nói, đó là căn nguyên.
Mạnh Hạo không thể chạm tới thế giới này, hắn như là một người ngoài, nhìn thấy chiếc thuyền lại đi không biết bao lâu trong biển lửa, lại một lần nữa xuyên qua, đi vào trong một đoạn năm tháng.
Ở nơi đó, hắn nhìn thấy không gian, xa lạ, hư vô không giống bên ngoài Nam Thiên Tinh, mênh mông vô tận.
Có lúc lại nhìn thấy những sinh mệnh hình dạng kỳ lạ, đi đến đây, sùng bái dâng lên những vật phẩm cổ quái...
Mạnh Hạo như trở thành một du khách, theo chiếc thuyền này, nhìn thấy một còn bướm bay lượn, con bướm này quá lớn, từ xa còn nhìn rõ ràng, đến gần, là vô số thế giới hợp thành.
- Đây là chuyện đã từng xảy ra, ký ức của chiếc thuyền này, hay là... xảy ra ở hiện tại? Mạnh Hạo có chút không phân biệt được, con bướm bay đi, chiếc thuyền lại vào trong mênh mông, lại biến mất.
Khi xuất hiện, trước mặt Mạnh Hạo là một mảnh biển rộng, có một cây to che trời trong biển, lá cây vàng óng, thật đẹp...
Dưới tàng cây, có một người, đang yên lặng nhìn cây, không biết đang suy tư điều gì. Không biết đã bao lâu, người này cười, trên người xuất hiện hào quang vạn trượng, như đã hiểu thấu.
Mạnh Hạo không quấy rầy hắn, ngồi trên thuyền, như đi cùng với đời người, nhìn, đi.
Hắn nhìn thấy một cái lại một cái thế giới, thấy được vô số tu sĩ, thấy được rất nhiều chiến tranh, thậm chí thấy được một người ở dưới dất, chỉ vào thuyền của mình, liền phát điên.
Mạnh Hạo có chút mịt mờ, quên mất năm tháng trôi đi, quên mất bản thân mình sắp chết, ở trên chiếc thuyền không ngừng tiến tới trước, hắn thấy một con chim trụi lông, nhìn thấy một con hạc rơi nước mắt.
- Năm tháng đằng đẳng, ta luôn nhớ tới ngươi... Tiếng thì thào mang theo cảm giác thời gian vang vọng bên tai Mạnh Hạo, Mạnh Hạo nhìn con chim trụi lông, hạc chảy nước mắt, hắn mơ hồ cảm giác, trên người đối phương có một chút quen thuộc.
"Chẳng lẽ ta từng gặp nó?" Mạnh Hạo ngập ngừng.
Thời gian lại biến đổi, phong cảnh giao hòa, Mạnh Hạo nhìn thấy một cây to tu hành, to lớn như bầu trời, hoành hành bá đạo trong không gian, nhưng khi chiếc thuyền này đến, nó lại run rẩy.
Mạnh Hạo có chút thác loạn, càng mơ hồ.
Hắn nhìn thấy rất nhiều cách tu hành, cảm nhận được từng cái từng cái đạo, nhân quả, sống chết, Hoàng Tuyền, bất tử... Còn có thật giả, hắn nhìn thấy từng người đi tới, trở thành cả một thế giới, mai táng bản thân, làm bạn với người khác.
Hắn nhìn thấy một người, phiêu lưu vĩnh hằng trong không gian, đi tới, không biết tận cùng ở nơi nào, người đó... hắn nhìn thấy một lão giả áo giáp.
Hồi lâu sau, Mạnh Hạo nhìn thấy một mảnh thiên địa khác, có một nam nhân ôm thi thể cô gái, ngửa mặt gào thét, trong ánh mắt thiêu đốt, Mạnh Hạo nhìn vào cảm thấy kinh hãi, đó là điên cuồng cùng chấp nhất.
- Trời làm nàng chết, ta cũng phải làm nàng sống lại! Đây là lời của nam nhân, làm cho tâm thần Mạnh Hạo dấy lên chấn động chưa từng có.
Hắn chấn động, không phải câu chuyện nam nhân và cô gái kia, hắn chấn động là quyết tâm cùng ý chí kiên cường của nam nhân, dù cho thiên địa sụp đổ cũng không thể xóa bỏ được.
- Kiên cường như thế, ta vốn cho rằng mình cũng có, nhưng so với hắn, ta lại không bằng...
- Ta dù mất đi tu vi, tính mạng đến cuối cùng, nhưng... Ta thật sẽ từ bỏ như vậy? Ở trên thuyền, Mạnh Hạo lặng lẽ tự hỏi vấn đề này.
Trong mắt hắn dần xuất hiện một tia ngọn lửa sinh mệnh, ngọn lừa mờ nhạt, có thể tắt bất cứ lúc nào, nhưng nháy mắt, ngọn lửa này... lại sáng ngời hơn, ở trong ngọn lửa đang thiêu đốt một thứ gọi là ý chí.
Khi Mạnh Hạo trầm tư, chiếc thuyền lại chấn động, hắn nhìn thấy thế giới biến đổi, xuất hiện chín ngọn núi trong hư không.
Chín ngọn núi, tang thương cao vút, năm tháng vô tận, từ xa xưa đã vẫn tồn tại... Không thể hình dung nó lớn cỡ nào, nhưng Mạnh Hạo có thể xác định, nó lớn gấp mấy lần tất cả những thế giới mình đã thấy.
Trong không gian, còn có chín biển.
Chín núi chính biển, ở giữa là tinh hải bàng bạc hội tụ từ chín biển.
Trên mỗi ngọn núi đều có 4 ngôi sao, mà trời trăng... quấn quanh ngọn núi đầu tiên, lần lượt luân phiên, để cho ánh mặt trời và ánh trăng lan tỏa trong không gian vô hạn, bao trùm một mảnh, chiếu rọi một biển.
Hình ảnh vô cùng xinh đẹp, Mạnh Hạo nhìn thấy, trong lòng nổi lên sóng gió mãnh liệt.
- Chẳng lẽ... đây là... Cửu Sơn Hải? Nhìn chín ngọn núi, trong lòng Mạnh Hạo trào ra ý nghĩ không thể tưởng tượng. "Nếu ta dùng Thôn Sơn Quyết, nuốt vào 9 ngọn núi này, không biết có thể khôi phục được tu vi?"
Ý tưởng này quá to gan, Mạnh Hạo chỉ nghĩ mà thôi, nhưng ý này hiện ra trong đầu, nháy mắt đâm sâu cắm rễ, làm cho Mạnh Hạo hít thở dồn dập, hắn nhớ tới người kiên quyết ôm cô gái rống giận, nghĩ tới con đường của mình.
- Ta thật sự sẽ bỏ qua? Ngọn lửa sinh mệnh trong mắt Mạnh Hạo càng sáng lạng hơn, hắn quét qua Cửu Sơn Hải, cuối cùng rơi vào ngọn núi thứ 9.
Hít sâu một hơi, hắn không chần chờ... vận chuyển Thôn Sơn Quyết!
Pháp quyết này không cần tu vi, chỉ cần tâm, quan sát ngọn núi thứ 9, ấn nó vào trong lòng, như đi qua núi sống, ghi vào trong lòng là có thể mang đi.
Ánh mắt của hắn sơ suất nhìn qua ngọn núi thứ 9, cả người không linh, quên mất thời gian trôi đi, quên mất mọi thứ bên cạnh, chỉ có ngọn núi thứ 9 là còn tồn tại.
Có mất mới có được, hắn mất đi tu vi, nhưng hiện tại tâm linh được thăng hoa, nhất là lúc này, trong yên lặng, lặng lẽ cảm ngộ ngọn núi thứ 9.
Dần dần, trong đầu Mạnh Hạo, ngọn núi này ngày càng rõ ràng, một năm, một năm...
Có lẽ trăm năm, có lẽ ngàn năm, cũng có lẽ vạn năm... Mạnh Hạo chìm trong nhập định, không ngừng ghi nhớ ngọn núi thứ 9 vào trong đầu.
Cho đến một ngày, khi hình dáng ngọn núi thứ 9 hoàn toàn ghi khắc vào đầu hắn, tâm thần Mạnh Hạo chấn động, ngọn núi thứ 9 trong đầu hắn tan rã, hóa thành vô số phù văn, mỗi một phù văn đều tồn tại rất nhiều đạo.
Những đạo này, Mạnh Hạo không hiểu, nhưng dùng Thôn Sơn Quyết để nhìn, chúng có thể coi như hồn núi, dung hợp những đạo này, ngang với nuốt lấy hồn của ngọn núi thứ 9.
Mạnh Hạo nhìn những phù văn, mỗi một cái đều thâm sâu ẩn chứa khả năng vô hạn, Mạnh Hạo nhanh chóng bị lạc vào đó, chìm đắm trong đó, chính hắn cũng không phát hiện, trong khi quan sát, trên người hắn có thêm một chút khí chất khác.
Nhưng vào lúc này, đột nhiên trên núi thứ 9 có một cỗ ý chí tang thương chợt trồi lên.
- Là ai... đang cảm ngộ ngọn núi thứ 9 của lão phu!
- Lão phu Quý Thiên, Đệ Cửu Sơn Hải chủ!
Tiếng nói tang thương rền vang, ngọn núi thứ 9 nháy mắt mờ đi, cả thế giới kéo lên gợn sóng, tâm thần Mạnh Hạo chấn động, lập tức tỉnh lại.
Ý chí đó quét ngang khắp nơi, nhưng không tìm được chiếc thuyền, cũng không tìm được Mạnh Hạo.
Chiếc thuyền lại tiến tới, rời khỏi ngọn núi thứ 9, đi đến ngọn núi thứ 8, vẫn tiến tới với tốc độ cố định, núi thứ 7, núi thứ 6...
Mỗi một ngọn núi, Mạnh Hạo đều nhìn không rõ, cho đến khi chiếc thuyền đến núi thứ 4, đột nhiên một cỗ khí tức âm trầm chạy ra, bao phủi khắp nơi.
- Cái gì là sống, cái gì là chết...
- Địa phủ chúng sinh, một ngày không độ, ta một ngày không sống!
- Năm tháng luân hồi, một ngày địa phủ không cười vui, ta một ngày không chết!
- Hồn trở về, phách đi ngang... Sao không trở về?
Tiếng nói tang thương truyền ra, toàn bộ ngọn núi thứ 7 nổ vang rền, một đại điện ầm ầm trồi lên, đi thẳng về phía Mạnh Hạo.
Trong đại điện này bay ra một con trâu, một con ngựa, toàn thân màu đen, khí thế ngập trời lật tung vòm trời, khí tức tử vong lan ta ập tới.
Mạnh Hạo nhìn thấy trâu ngựa này, cả người run rẩy, muốn ngủ say, hồn phách muốn bay ra...
- Cái gì là sống, cái gì là chết... Trong đầu Mạnh Hạo, lúc này chỉ còn tiếng nói này vang vọng.
Nhưng nháy mắt trâu ngựa ập tới, chiếc thuyền đã đi xa.
- Đại năng không chịu ngủ yên... Luân hồi là tận cùng của đạo, chính ngươi không muốn ngủ yên, làm gì còn phải kéo hắn đi theo đời ngươi. Ở đằng sau Mạnh Hạo, ngọn núi thứ 4 truyền ra tiếng thở dài.
Mạnh Hạo nghe được tiếng nói này, tâm thần bùng nổ càng thêm dữ dội, cho đến khi chiếc thuyền đi qua núi thứ 3, núi thứ 2, khi đến núi thứ nhất, Mạnh Hạo không nhìn rõ, tất cả đều hóa thành trắng đen, trở thành hai luồng khí tức lượn lờ trong hư vô, có hai hạt châu sinh ra trong đó.
Mạnh Hạo cúi đầu, nhìn vào tay mình, lúc này trong tay có hai hạt châu, không phải thực chất, mà là khí hóa thành.
Hai hạt châu đen trắng chậm rãi xoay trong bàn tay Mạnh Hạo, ở trong trắng và đen, như ẩn giấu thâm ảo của thiên địa.
Mạnh Hạo im lặng, hắn có thể cảm nhận được, mình tìm hiểu được hai hạt châu trắng đen từ lão giả áo giáp, bên trong ẩn chứa đại đạo, có lẽ không phải con đường của hắn, nhưng loại đạo này, có thể làm con đường của hắn đi càng xa hơn.
- Trong trắng và đen, tồn tại tất cả thế giới ta đã thấy, tất cả đạo...
- Cái gì là sống, cái gì là chết... Mạnh Hạo nhắm mắt, hiện tại, hắn nhớ tới thuật kinh thiên của Kha Cửu Tư... Ly Thần Quyết!