Ngã Dục Phong Thiên

Chương 1082: Một ... Ngũ Gia khác!



Dưới tế đàn, Lục Bách ngẩng mạnh đầu, trong mắt lộ vẻ khiếp sợ, hắn kinh ngạc nhìn Mạnh Hạo đang ở tầng thứ ba, nghe âm thanh của Chủ Tể bầu trời màu trắng, sâu trong nội tâm hắn liền trầm mặc xuống.

- Hắn... chiến thắng bản thân? Lục Bách chậm rãi cúi đầu xuống, nhưng khi hắn lần nữa ngẩng đầu lên, rất nhanh trong mắt liền lộ ra chiến ý cùng chấp nhất mãnh liệt.

- Ta, không cần thân phận tinh thiếu, không cần vang danh Bắc Địa, cũng không cần chuyển thế trùng tu gì, ta chỉ có một quan tâm duy nhất... chính là trong mỗi một cảnh giới của ta... đều phải mạnh nhất!

- Đường của ta, chính là muốn trở thành Chân Tiên, lòng của ta, chính là muốn kiên định nhất!

- Mạnh Hạo có thể làm được, ta... cũng có thể làm được! Lục Bách hít sâu một hơi, trong mắt hiện ra sự kiên định trước nay chưa từng có, hắn chậm rãi đứng lên, cất bước chạy thẳng tới tầng thứ nhất.

- Lần này, ta nhất định phải thông qua tầng thứ ba!

Mạnh Hạo đứng ở tầng thứ ba, hắn không lập tức bước ra, mà nhắm mắt lại, yên lặng cảm thụ tu vi đang sôi trào trong cơ thể, cảm thụ Huyết Yêu Đại Pháp cuồn cuộn ở tầng thứ ba này, còn có lực lượng cường hóa sau khi bước chân vào Linh Mạch Cảnh.

- Khó trách Huyết Yêu lão tổ đã từng nói, nếu ta đạt tới tầng thứ tư Huyết Yêu Đại Pháp, sẽ có thể đánh một trận cùng Vấn Đạo sơ kỳ!

- Huyết Yêu Đại Pháp này quá mức kinh người, sở trường quần chiến, địch càng nhiều người... ta lại càng mạnh!

- Thanh La Tông... Hai mắt Mạnh Hạo chợt mở ra, trong mắt hắn lộ ra sát cơ mãnh liệt, hắn hận Thanh La Tông đã tới tận xương tủy, nếu Thanh La Tông không cản trở từ bên trong, Hứa Thanh cũng sẽ không cần chuyển thế, kiếp này... cũng sẽ có khả năng thành tiên.

Mà hiện tại, chỉ có trăm năm, kiếp này sẽ bị phá hủy, thù này... không đội trời chung!

Hắn hít sâu một hơi, nhấc chân tiến về phía trước, trong khoảnh khắc liền biến mất. Khi hắn xuất hiện lại, đã trực tiếp xuyên qua tầng thứ tư, tầng thứ năm, xuất hiện ở... tầng thứ chín!

Nơi này, có phạm vi nhỏ nhất.

Nơi này, là nơi cao nhất của Tế đàn!

Nơi này, là tầng cuối cùng của cửa ải thứ hai!

Bước qua nơi này, Mạnh Hạo sẽ có tư cách rời khỏi phương thế giới này, thậm chí hắn tiến thêm một bước, sẽ có thể đi khiêu chiến cửa ải thứ ba.

Ầm!

Trong khoảnh khắc Mạnh Hạo tại bước chân vào tầng thứ chín, dường như hắn đã vô hạn tiếp cận bầu trời, hắn thấy được ngọn lửa vô tận của thế giới này, thấy được bên ngoài thế giới này, là một không gian vô tận đen như mực.

Gần như trong nháy mắt khi Mạnh Hạo bước chân vào nơi này, hắn liền nghe được một tiếng cười the thé chói tai.

Tiếng cười này tựa như vịt đực, còn có cuồng ngạo không nói nên lời, quanh quẩn bát phương.

- Con em ngươi, đã bao nhiêu năm rồi, cuối cùng cũng có người có thể đứng ở trước mặt Ngũ gia, tới tới tới, để Ngũ gia nhìn xem trên người của ngươi có mọc nhiều lông hay không!

Khoảnh khắc thanh âm này vang lên, lý tưởng hào hùng của Mạnh Hạo lập tức tắt ngấm, hai mắt hắn trợn tròn, lộ ra vẻ không thể tin nổi, ngơ ngác nhìn một đầu... sau khi hắn bước chân vào tầng thứ chín, đang từ hư vô bay ra...

Anh Vũ!

Anh Vũ toàn thân đủ màu, cái mỏ vểnh lên, chân thẳng ngực ưỡn, tràn đầy cuồng ngạo, dường như khắp thiên hạ này, hắn là duy ngã độc tôn vậy, khi nó xuất hiện, một cỗ khí thế kinh người, cũng ầm ầm bạo phát trên người nó.

- Ngươi... Mạnh Hạo thở dồn dập. Con Anh Vũ trước mắt này, rõ ràng chính là cái con chim chết tiệt lúc đầu hắn gặp nguy hiểm liền bỏ trốn mất kia.

- Ngươi ngươi cái gì, con em ngươi! Chưa từng thấy qua phong thái đẹp trai của Ngũ gia sao? Anh Vũ bay ra, dường như rất bất mãn với ánh mắt Mạnh Hạo, cặp mắt hiện ra tia sáng sắc bén, chói tai nói.

Vừa dứt lời, Anh Vũ lập tức chạy ra, tốc độ của nó cực nhanh, Mạnh Hạo căn bản không thể nào thấy rõ, "ầm" một tiếng, thân thể hắn bị húc thụt lùi lại, Anh Vũ di chuyển giữa không trung, không ngừng hét lên, lần nữa vọt tới.

Mạnh Hạo biến sắc, tốc độ Anh Vũ quá nhanh, nhanh đến nỗi hắn không thể thấy rõ, nhưng giờ phút này Mạnh Hạo cũng cũng đã nhận ra, Anh Vũ trước mặt có điểm không giống với con chim.

Nhưng rốt cuộc không giống ở chỗ nào, Mạnh Hạo cũng không nói ra được, chỉ là cảm thấy như vậy.

Những tiếng "rầm rầm" liên tiếp không nhừng truyền ra, Anh Vũ không ngừng va chạm, nhưng trong lúc nhất thời, dường như nó cũng không thể làm gì được Mạnh Hạo. Mạnh Hạo không ngừng lui về sau, mỗi một lần Anh Vũ đánh tới, hắn đều cảm thấy như có ngọn núi đang đụng vào.

Thậm chí Mạnh Hạo còn thi triển ra cả Huyết Yêu Đại Pháp, nhưng tốc độ con Anh Vũ này quá nhanh, nơi nó bay qua, căn bản không thể trói buộc, dường như trên người nó có một cỗ lực lượng quỷ dị vây quanh, có thể xuyên phá vạn vật vậy.

- Con chim chết tiệt này, như thế nào lại khỏe như vậy! Mạnh Hạo còn đang cau mày thầm rủa, thì Anh Vũ bỗng nhiên xuất hiện giữa không trung, chăm chú nhìn Mạnh Hạo.

- Con em ngươi, ta chơi ngươi, ta muốn chơi ngươi, sao thân thể ngươi lại cứng như vậy, càng cứng rắn càng tốt, chơi ngươi, chơi ngươi, chơi vỡ nát ngươi... Trong tiếng hét lên, nó dùng tốc độ cực hạn, nhanh chóng bay vòng quanh Mạnh Hạo, ánh mắt kia luôn không có hảo ý nhìn chằm chằm vào cái mông của Mạnh Hạo...

Mạnh Hạo thấy được một màn này, lập tức da đầu tê dại, trong lòng rúng động, hắn chợt nghĩ đến ác thú Anh Vũ, nghĩ tới từng nạn nhân bị Anh Vũ xuyên qua mông kia.

Những hình ảnh này mãnh liệt kích thích trong đầu, khiến toàn thân Mạnh Hạo hơi run lên, cho dù là trong lòng hắn đang đùng đùng nổi giận, nhưng giờ phút này cũng sâu sắc bị những hình ảnh kia hù dọa.

Ngày thường hắn luôn nhìn những con thú có lông khác kêu lên thê lương thảm thiết, nhưng hắn là tuyệt đối không muốn chính mình thể nghiệm.

- Chết tiệt, chết tiệt! Trên trán Mạnh Hạo đổ mồ hôi ròng ròng, phải biết rằng khi hắn đối mặt với tầng thứ ba, cũng không vã mồ hôi như vậy, thậm chí giờ khắc này, hắn suýt nữa kêu lên hai chữ "bỏ qua".

Đây... đây là lực lượng mà tu sĩ căn bản không thể nào địch nổi!

Nhất là con Anh Vũ chết tiệt kia, nó không ngừng kêu gào "chơi ngươi", ngay cả ái mỏ nó bất ngờ cũng đang thay đổi, không còn là cong cong, mà là càng ngày càng thẳng, càng ngày càng nhọn...

Thỉnh thoảng cái mỏ của nó lại mở ra, vẻ dâm ô xấu xa ập vào mặt, khiến trong nội tâm Mạnh Hạo run rẩy không thôi.

- Ta biết ngươi! Mạnh Hạo lập tức hô to một tiếng, hắn cũng là không còn cánh nào nữa, vội vàng kêu lên.

- Hử? Anh Vũ sửng sốt.

- Ngũ gia không nhận ra ngươi, ta vẫn phải chơi ngươi! Anh Vũ trừng mắt, súc thế định muốn lao tới.

- Ta là chủ nhân của ngươi!!! Mạnh Hạo vỗ túi trữ vật, lập tức lấy ra gương đồng.

- Ngươi làm nhục ta!!! Anh Vũ liếc cũng không thèm liếc gương đồng một cái, rống lớn một tiếng, thân thể hóa thành một luồng ánh sáng đen, tiếp tục lao thẳng tới Mạnh Hạo.

- Làm sao bây giờ, làm sao bây giờ! Mạnh Hạo cuống quýt, hắn phát hiện ra ánh sáng đen này quẹo một cái đổi hướng, bay thẳng ra sau lưng hắn.

Mắt thấy ánh sáng đen kia lại tới, bỗng nhiên trong đầu Mạnh Hạo chợt lóe lên, nghĩ tới một điểm yếu trí mạng của con chim chết tiệt này, vì thế không chậm trễ chút nào lập tức lên tiếng.

- Ngươi cho dù có cường đại hơn nữa, thì có thể như thế nào, ta cũng không tin ngươi lại có thể xuyên qua Tế đàn này đi ra, ngươi có thể sao!? Mạnh Hạo vừa thốt ra, ánh sáng đen kia trong nháy mắt chợt dừng lại, hóa thành Anh Vũ, nó đang gắt gao nhìn chằm chằm Mạnh Hạo, dường như đã bị chọc giận.

- Ngươi nói cái gì, ngươi nói Ngũ gia không thể sao?

Ánh mắt Mạnh Hạo lóe lên một cái, lập tức bình tĩnh lại, lộ ra vẻ khinh miệt.

Vẻ mặt này của hắn, lập tức khiến cho Anh Vũ hoàn toàn nổi điên, gào khóc hét to.

- Ngươi dám xem thường Ngũ gia, Ngũ gia không gì không thể làm được, ngươi ngươi ngươi...

- Câm mỏ. Mạnh Hạo hừ lạnh một tiếng.

- A a a a... Anh Vũ nghe được giọng nói khinh miệt kia, một tia lý trí cuối cùng cũng bị thiêu đốt.

- Con em ngươi, ngươi xem đây, ngươi mở to mắt nhìn Ngũ gia, nhìn xem Ngũ gia có thể xuyên thủng Tế đàn này đi ra hay không nha!

Anh Vũ giận dữ, trong nháy mắt liền bay lên không trung, chuẩn bị bay thẳng tới Tế đàn.

Đột nhiên Chủ Tể màu trắng liền bay ra, chặn trước mặt Anh Vũ.

- Ngũ tiên bớt giận, bớt giận, không thể bị kích động a, ngài hãy nghe ta nói...

- Nói con em ngươi, cút cho ta! Anh Vũ rống giận.

- Ngũ tiên, ta...

Chủ Tể màu trắng cười khổ, đang định lên tiếng giải thích.

- Ngươi không cút sao, con em ngươi, ngươi nếu không cút, ngay cả ngươi lão tử cũng chơi! Anh Vũ rống giận.

Chủ Tể màu trắng trong lòng lo lắng, đến tận hôn nay hắn cũng mới biết con Anh Vũ này lại có khuyết điểm như vậy, đột nhiên hắn thấy được Mạnh Hạo, lập tức trong mắt hiện ra vẻ tức giận, đang định lên tiếng khiển trách thì ánh mắt Mạnh Hạo khẽ đảo nhìn chủ tể màu trắng, nội tâm hừ lạnh, lên tiếng:

- Ta cũng không tin ngươi có thể xuyên thủng cái Tế đàn này, đừng nói Tế đàn, cho dù là chủ tể màu trắng kia, ngươi cũng không làm được!

- A a a... ngươi lại còn dám xem thường ta! Anh Vũ tức giận ngập trời, quay mạnh đầu, ánh mắt rơi vào trên người chủ tể màu trắng, tên chủ tể màu trắng thân thể khẽ run lên.

Mắt thấy này Anh Vũ đang muốn lao tới, chủ tể màu trắng không chút chậm trễ, lập tức rống lớn:

- Qua cửa, qua cửa!!!

Hắn vừa lên tiếng, lập tức Tế đàn vang lên ầm ầm, một cỗ lực lượng mạnh mẽ lập tức bao phủ lên người Anh Vũ, Anh Vũ cũng không chống cự, tùy ý để lực lượng này phủ xuống, gắt gao nhìn chằm chằm vào cái mông Chủ Tể màu trắng.

- Nơi này năm xưa khi kiến tạo, lão tử cũng xuất lực qua, cho nên mới lưu lại một đám thần thức hóa thân ở chỗ này, vì vậy cũng không tiện xuyên thủng nó, nhưng còn riêng con thú nhỏ bé đắc ý ngươi, ngũ gia thật sự muốn chơi thử một chút.

Nói rồi, Anh Vũ hừ lạnh một tiếng, sau đó lại nhìn chằm chằm vào Mạnh Hạo, không nói gì, nhưng hàm nghĩa trong đó, lại rất rõ ràng.

- Tiểu tử, ngươi chờ đó, sau này nói không chừng còn có cơ hội, đến lúc đó ta sẽ chơi ngươi!

Ánh mắt Mạnh Hạo tràn ngập sát khí nhìn chằm chằm Anh Vũ, cũng không nói gì, nhưng hàm nghĩa trong đó, cũng rất mãnh liệt.

- Con chim chết tiệt, ngươi chờ cho đó cho ta, sau khi ra ngoài ta sẽ đi tìm ngươi, tìm được ta sẽ cho ngươi biết tay!

Giờ phút này, tại trên bầu trời Bắc Địa hải vực, một đại hán mặt đen đang đứng giữa không trung, xung quanh vây quanh một đám nhỏ tu sĩ, mỗi tên đều đang không ngừng tâng bốc, khiến tên đại hán mặt đen rất đắc ý.

Thỉnh thoảng hắn lại cúi xuống hôn con gấu chó đen đang ôm trong lồng ngực một cái, trên mặt đầy vẻ say mê. Con gấu chó này bộ lông rất dày, mịn màng, cũng không biết ở trên biển này, hắn làm như thế nào mà có được...

- Cuộc sống như thế này vẫn là tốt nhất, tiểu Tam ngươi cũng đừng nản lòng, không phải chỉ là một người chủ nhân thôi sao, hai ta đổi một người khác là được!

- Xem đi, sau này khi cái gương kia được những người khác chiếm được, luyện hóa, lão tử sẽ dẫn ngươi trở về, ngươi nhìn xem hai ta hiện tại tiêu sái biết bao nhiêu, đây mới là cuộc sống a.

Bỗng nhiên, đại hán mặt đen hắt hơi một cái, sau đó thân thể hắn khẽ run lên, ánh mắt lộ vẻ kinh ngạc, trong cơ thể hắn, thời khắc này đang có người hai tiếng cãi vã truyền ra.

- Chuyện gì xảy ra, chuyện gì xảy ra, không ngờ tam gia ta lại hắt xì!

- Cút, rõ ràng là Ngũ gia ta hắt xì.

- Cái này mà ngươi cũng giành với ta sao!!!

- Không đúng, con em ngươi, ta cảm thấy có gì đó không đúng, vừa rồi liền rùng mình một cái, dường như có chuyện gì đó không tốt sắp xảy ra!

- A, hay là tên Mạnh Hạo kia chưa chết!!! Xong rồi xong rồi, nếu hắn chưa chết, hai ta xong rồi, lúc này chúng ta chạy đi...

- Chạy cái gì mà chạy, cái đó gọi là chiến lược dời đi, ngươi hiểu chưa!

- Chết tiệt, lần trước không phải ngươi nói đưa hắn ma luyện sao, tại sao giờ lại biến thành cái thuyết pháp này?

- Ta nói sao?

- Ngươi nói, ngươi nói, ngươi nói...

Mặc đang đấu võ mồm, nhưng tên đại hán mặt đen vẫn biến đổi phương hướng, bay thẳng về phía Bắc Địa.

- Chúng ta đi Bắc Địa, nơi đó ta cảm thấy rất an toàn...

----------oOo----------