Mỗi tu sĩ nhìn thấy một trận chiến giữa Mạnh Hạo và Thái Dương Tử, giờ khắc này đều rúng động thật sâu, bọn họ nhìn về phía Mạnh Hạo, cho dù là Cổ Cảnh đều có kiêng kỵ.
Bọn họ không rõ lắm, giờ khắc này đến tột cùng Mạnh Hạo... mạnh bao nhiêu?
Bởi vì tại núi thứ chín, trong kiến thức của họ, cho tới bây giờ chưa từng gặp qua người như Mạnh Hạo, bản thân chứng đạo liền mở ra 123 mạch, ngưng tụ 33 vị tiên hồn.
- Hắn... không có dùng tiên mạch, cũng không có dùng tiên hồn...
- Hắn chiến một trận với Thái Dương Tử, chỉ dùng lực lượng thân thể!!!
- Ta biết, thân thể của hắn là Chân Tiên, vì trong cơ thể tồn tại tiên mạch, vì tiên khí tẩm bổ, thân thể hắn đã đạt đến Tiên Cảnh đỉnh phong!!! Qua giây phút yên tĩnh, tiếp đó vang lên những tiếng kinh hô. Mạnh Hạo này ở trong mắt mọi người có thần bí sâu không lường được.
Thái Dương Tử sắc mặt tái nhợt, chua xót nhìn Mạnh Hạo, lui về phía sau vài bước. Gần như trong nháy mắt khi hắn lui về phía sau, trong tinh không bốn phía lúc này có truyền tống trận lóe sáng.
Lần này xuất hiện là hai cái trận pháp gần như cùng một lúc phủ xuống, mà giờ này trong tinh không bốn phía, còn có truyền tống trận lóe sáng xuất hiện, dường như rất nhanh sẽ có người phủ xuống.
Mà lúc này trong hai trận pháp kia, có hai thân ảnh đi ra: Một là Tống La Đan, đạo tử của Tống gia, thiên kiêu Chân Tiên của gia tộc, một người khác... là Chân Tiên đến từ Cổ Tiên Lăng, đó là một thanh niên, sau lưng đeo một cái bao hàng màu đỏ sậm.
Bao hàng này thẳng dài, dường như bên trong bọc một cỗ thi thể.
Người này Mạnh Hạo chưa từng thấy.
- Mạnh Hạo! Tống La Đan mới vừa xuất hiện, lập tức khí thế toàn thân bùng phát ầm ầm, thậm chí trực tiếp thi triển bí thuật của Tống gia, lập tức trên người của hắn liền bạo phát ra dao động tiên mạch mạnh hơn.
Cũng giống như Thái Dương Tử, hắn thi triển bí thuật làm cho tiên mạch bản thân hắn, có thể tăng lên hai thành lực lượng, có thể so với hơn 110 đường tiên mạch, phía sau hắn xuất hiện chín vị tiên hồn.
Nhưng khi mọi người ở đây nghĩ đây là cực hạn của Tống La Đan, Tống La Đan ngửa mặt lên trời rống một tiếng, lập tức phía sau hắn bất ngờ xuất hiện vị tiên hồn thứ mười, sau đó ra tiếp một vị!
Tổng cộng 11 vị tiên hồn, tức thì khí thế của Tống La Đan toàn diện bùng phát. Hắn vung tay, trong tay của hắn bất ngờ xuất hiện một cây trường thương.
Trường thương màu xanh, đầy ý thương tang cổ xưa, vừa xuất hiện lập tức tinh không chấn động.
- Mạnh Hạo! Tới chiến một trận với Tống mỗ!
Tống La Đan vung múa trường thương, khí thế ngập trời.
Cùng lúc đó, người thanh niên sắc mặt âm trầm đến từ Cổ Tiên Lăng kia, vừa xuất hiện, hắn không nói lời nào, tay phải nhấc lên, bao hàng phía sau hắn bay ra, nhanh chóng mở ra, lộ ra bên trong một cỗ thi thể khô héo!
Thi thể kia toàn thân khô quắt, nhưng lại tràn ra ý thương tang cổ xưa, rõ ràng là... một cổ thi!
Thanh niên của Cổ Tiên Lăng cắn chót lưỡi phun ra một ngụm máu tươi, khoanh chân ngồi xuống, cặp mắt khép kín, một tay điểm vào mi tâm, tức thì từ trong mi tâm của hắn bay ra một tia sáng, sau khi dung hợp với máu tươi của hắn, biến thành huyết quang chui vào trong thi thể kia.
Cổ thi liền chấn động, toàn thân máu thịt cấp tốc sinh trưởng, trong chớp mắt, liền hóa thành một nam nhân trung niên, cặp mắt bỗng nhiên mở hé ra, thân thể nổ ầm ầm, khí tức tiên mạch trong cơ thể hắn liền bùng phát ra.
Dạng này cũng là bí thuật, dưới bí thuật này, mặc dù trên thân cổ thi không có xuất hiện tiên hồn, nhưng tràn ra dao động uy áp, có thể so với 120 đường tiên mạch, thậm chí còn huyễn hóa ra tiên long vây quanh.
Giờ khắc này, mọi người đều chăm chú theo dõi!
- Giỏi cho Tống La Đan, hắn mạnh hơn một chút so với Thái Dương Tử, hắn đã tu bí thuật đạt tới cảnh giới thứ hai, mặc dù so với cảnh giới thứ nhất tiến triển không nhiều lắm, chỉ có hai thành, nhưng cũng rất là cường hãn!
- Ta từng nghe nói bí thuật của tất cả tông môn gia tộc trên Đệ Cửu Sơn Hải, đại để giống nhau đều có ba cảnh giới: cảnh giới thứ nhất, là tăng lên tiên mạch hư ảo cao nhất thậm chí là gấp đôi; cảnh giới thứ hai, lại là mở rộng tiên hồn; cảnh giới cuối cùng... là biến hư ảo thành chân thật!
- Vu Hưng Long của Cổ Tiên Linh này cũng không tầm thường, thuật pháp của Cổ Tiên Lăng bọn họ âm trầm quỷ dị. Mặc dù hắn không có đạt tới cảnh giới thứ hai, nhưng cảnh giới thứ nhất này không ngờ vượt qua hai thành, cũng có thể mở được tiên mạch có thể so với 120 đường!
Ngay khoảnh khắc mọi người Đệ Cửu Sơn Hải chú ý, bỗng nhiên thanh âm của Mạnh Hạo vang vọng tinh không: - Đan Đan! Ngươi cũng thiếu ta tiền! Mạnh Hạo nhíu mày, nhìn thoáng qua Tống La Đan, giọng nói và thần thái của hắn giống như trưởng bối bất đắc dĩ khiển trách tiểu bối bướng bỉnh.
Một câu nói ra, trên mặt Tống La Đan đều tím lại. Chuyện thiếu tiền đối với hắn là mối sỉ nhục lớn nhất trên đời này. Nghe vậy hắn hét lớn một tiếng, vọt thẳng tới Mạnh Hạo.
Mạnh Hạo liếc nhìn thanh niên của Cổ Tiên Lăng, trong mắt lộ ra tia sáng kỳ dị.
- Người của Cổ Tiên Lăng không có thiếu ta tiền... Bất quá ta biết một người tên là Tiêu La!
Gần như ngay lúc Tống La Đan ra tay, cổ thi trước mặt Vu Hưng Long của Cổ Tiên Lăng cũng cất bước đi ra, khí thế bùng phát, cùng Tống La Đan phân ra hai hướng vọt thẳng tới phía Mạnh Hạo.
Hai người tốc độ cực nhanh, khoảnh khắc tới gần, Tống La Đan quét ngang trường thương trong tay, nhấc lên tiếng xé gió, tinh không dao động, đâm một thương về phía Mạnh Hạo. Trong nháy mắt tinh không liên tiếp nổ ầm ầm, chớp mắt tới gần.
Mạnh Hạo trong mắt lóe sáng vẻ tàn khốc, bước ra phía trước một bước, dường như tinh không dưới chân rút ngắn, khi bước chân rơi xuống, bất ngờ ở ngay trước mặt Tống La Đan, vung tay phải tung ra một quyền.
"Ầm!"
Một quyền rơi xuống, trường thương vỡ tan, Tống La Đan phun ra máu tươi, trong tiếng gào thét 11 vị tiên hồn phía sau hắn giống như mười một ngọn núi lớn, rầm rầm đè xuống hướng Mạnh Hạo, lần nữa đụng nhau với tay quyền của Mạnh Hạo.
"Rầm rầm!" Mười một ngọn núi lớn kia vừa đụng vào tay quyền cùa Mạnh Hạo, toàn bộ run rẩy, trong tiếng nổ đồng loạt sụp đổ... một quyền quét ngang của Mạnh Hạo này dư thế không ngừng, đánh vào ngực Tống La Đan.
Tống La Đan kêu lên một tiếng đau đớn, phun ra máu tươi, thân thể bắn ngược lại.
Cùng lúc đó, Mạnh Hạo xoay người, cặp mắt sánh rực nhìn về phía cổ thi đang bắn vọt tới, trong hai mắt hắn giống như tia chớp, làm cho khí thế của cổ thi kia thoáng cái bị áp chế.
Sau đó... lại là một quyền!
Trong tiếng nổ vang trời, Mạnh Hạo đối với Tống La Đan có chút nương tay, nhưng đối với Cổ Tiên Lăng không có nợ nần này, một quyền của Mạnh Hạo là dùng toàn bộ lực lượng thân thể phát ra, trong tiếng nổ "ầm ầm", tiên lực của cổ thi cho dù có thể so với 120 mạch, cũng trong chớp mắt, toàn thân chấn động, trực tiếp nổ tung, chia năm xẻ bảy, toàn bộ vỡ nát.
Vu Hưng Long phun ra máu tươi, cặp mắt bỗng nhiên mở ra, đầy vẻ kinh sợ: - Quá mạnh!
Đúng lúc này, ở bốn phía bất ngờ có ba cái truyền tống trận ầm ầm huyễn hóa ra, trận pháp phát sáng, tinh không quanh quẩn gợn sóng.
Từ trong trận pháp có ba thân ảnh cấp tốc bay ra, không có mảy may dừng lại, ngay tức thí phóng thẳng tới phía Mạnh Hạo.
Một người trong đó là Vương Mộc! Thân là thiên kiêu của Vương gia, giữa Vương Mộc và Mạnh Hạo cũng không phải là trận đấu đầu tiên, tuổi tác của hắn nhỏ nhất, nhưng tâm khí của hắn cao, so với các thiên kiêu khác còn cường liệt hơn.
- Mạnh Hạo! Vương Mộc hét lớn một tiếng bay tới. Trên thân hắn bất ngờ phát ra một khí tức quỷ dị, trong dao động tiên mạch thi triển bí thuật, khí thế lần nữa nổi lên, hết thảy hết thảy dường như đều ngưng tụ trên ngón trỏ tay phải của hắn, bỗng nhiên điểm một cái về phía Mạnh Hạo.
Người thứ hai bay tới, là Tạ Nhất Tiên của Hương Hỏa Đạo! Năm đó trong thí luyện của ba đại đạo môn, thực lực của Tạ Nhất Tiên dẫn tới không ít người chú ý, đó là thiên kiêu có thể cuối cùng bước chân vào tứ cường. Hắn vừa xuất hiện bốn phía có sương mù lượn lờ, trong sương mù phảng phất như có quốc gia của hắn!
- Phương Mộc! Tạ Nhất Tiên trong ánh mắt lộ ra chiến ý mãnh liệt, tiên mạch nổ ầm ầm, dưới bí thuật toàn diện bạo phát.
Người cuối cùng xuất hiện là Trần Hạo đến từ của Viêm Ma Hài một trong năm đại thánh địa! Hắn vừa bay ra tức thì có biển lửa ngập trời vây quanh bốn phía, bất ngờ tạo thành hơn 100 con rồng lửa, gầm thét, ở phía sau hắn có 12 vị tiên hồn, giống như người lửa khổng lồ, rầm rầm bay tới.
Ba người xuất hiện cùng một lúc ra tay, công kích Mạnh Hạo.
Ngay lúc này, Tống La Đan cắn răng một cái cố nén đau, lần nữa lại tới; Thái Dương Tử một bên cũng trong mắt lộ ra quyết đoán. Bọn họ mặc dù là thiên kiêu, nhưng Mạnh Hạo quá cường hãn, bọn họ không thể không lựa chọn liên thủ.
- Chỉ cần chiến thắng hắn lần này, chỉ cần một lần!
Thái Dương Tử rống lớn, tấn công tới.
Còn có Vu Hưng Long, thời khắc này cũng sắc mặt biến hóa. Cổ thi của hắn đã bị phá hủy, nhưng bản thân hắn còn có thể chiến. Hắn đứng bật dậy, cả người tràn ra tử khí, lực lượng tiên mạch bạo phát vọt thẳng tới Mạnh Hạo.
Sáu người liên thủ!
Giờ khắc này, tinh không sáng rực, tất cả tu sĩ chú ý tới trận chiến này, đều hít thở như ngưng lại, mắt không chớp: trong lịch sử của núi thứ chín, ở cảnh giới Chân Tiên, không phải không có xuất hiện qua người cường đại, nhưng chưa từng có một thời đại nào có thể xuất hiện một mặt trời sáng chói đến mức cần rất nhiều thiên kiêu liên thủ chiến đấu như thế.
Mạnh Hạo trong mắt lộ vẻ ngưng trọng, cho dù là hắn, thời khắc này cũng đều nghiêm túc. Sáu người này, mỗi người đều mở ra 90 mạch trở lên, nắm giữ bí thuật, ngưng tụ tích lũy tài nguyên nhiều năm, là hy vọng tương lai trong các gia tộc tông môn.
Mỗi người bọn họ đều từng là đạo tử trong gia tộc tông môn mình, nếu không phải vì Mạnh Hạo xuất hiện, bọn họ đều có huy hoàng của riêng mình.
- Có hứng thú! Trong mắt Mạnh Hạo cũng lộ ra chiến ý, hắn cũng muốn biết, giờ này, đến tột cùng mình mạnh bao nhiêu!?.
"Lực lượng tiên mạch..." Trong cơ thể Mạnh Hạo chợt truyền ra tiếng nổ vang trời, tiếng nổ này nếu toàn bộ truyền ra sẽ là 123 tiếng, mỗi một tiếng truyền ra đều đại biểu cho một tiên mạch Mạnh Hạo vận dụng.
"Ta cũng muốn nhìn xem, một mình ta có thể hay không chiến với tất cả thiên kiêu Chân Tiên của Đệ Cửu Sơn Hải!" Trong cơ thể Mạnh Hạo nổ ầm ầm, cả người hắn cũng tràn ra một cổ khí phách.
Không đợi sáu người đến gần, thân mình Mạnh Hạo nhoáng lên một cái, tranh tiên tới gần...