Ngã Dục Phong Thiên

Chương 1351: Binh Dũng phủ xuống!



Giờ khắc này, những thiên kiêu bên ngoài tinh không đều trở nên ngây dại, tu sĩ Đệ Cửu Sơn Hải cũng kinh kinh hãi chứng kiến Phương Vệ tử vong.

Thiên kiêu như vậy, không ngờ lại chết mất...

Mà biểu hiện trước khi chết của Phương Vệ, lại rung chuyển tâm thần của mọi người, khiến người ta chợt cảm thấy... không nỡ.

Thiên kiêu kia, chính Phương Vệ của Phương gia!

Phương, là Phương gia, Vệ, chính là bảo vệ!

Bầu không khí chợt trở nên thê thảm, đìu hiu, giờ khắc này, kịch biến của Phương gia, theo một thiên kiêu tử vong, khiến trong lòng mọi người đều run lên, rất nhiều người không nhịn được tự hỏi, nếu như đổi thành bọn hắn, ở vào hoàn cảnh của Phương Vệ, có thể làm được như vậy hay không.

- Phương Vệ... Ta sẽ nhớ kỹ cái tên này!

- Vệ... Thì ra là ý tứ này...

Cuộc phản loạn trong nội bộ Phương gia trên Đông Thắng Tinh vẫn còn đang tiến hành, mỗi giây mỗi phút, đều có tộc nhân tử vong, máu tươi phủ kín mặt đất tổ trạch, mùi máu tanh khuếch tán bát phương.

Phương Vệ tử vong khiến không ít tộc nhân trầm mặc, chua xót, nhưng bọn họ cũng không có thời gian đi bi thương, lại tiếp tục lao vào chém giết.

Mà trong tinh không, ngoài trừ chiến trường mà những thiên kiêu đang trầm mặc quan sát kia, còn có một trận chiến đấu khác, cũng đang tiến hành.

Đó chính là trận chiến giữa Địa Tổ Phương gia và một trong năm vị Đạo Cảnh của Quý gia, Quý Tú Phương. Hai người vẫn đang triển khai chém giết kinh thiên, truyền ra tiếng nổ ầm ầm, lực lượng căn nguyên bạo phát dữ dội. Hai người bọn họ đều là nhất nguyên đạo chủ, thời khắc này khi ra tay, khiến tinh không chấn động ầm ầm, thiên địa biến sắc.

- Phương gia nhất định sẽ diệt vong, Phương Thủ Đạo, điểm này trong lòng ngươi biết rõ, cần gì phải vùng vẫy nữa chứ. Tên tiểu tử gọi là Phương Vệ kia, cốt khí thật đáng khen, nhưng đáng tiếc... hắn sinh ra lầm gia tộc rồi. Quý Tú Phương khẽ cười, lên tiếng.

- Thật sao? Phương Thủ Đạo hờ hững hỏi lại, lại công kích tới. Trên tinh không, trong nháy mắt hai người đã quyết đấu trăm ngàn hiệp, khiến tinh không sụp đổ, ngay cả phong ấn phía ngoài, cũng đều run rẩy.

- Ba đại đạo môn không tới được, Phương gia... dù ngoài mặt các ngươi luôn cố làm ra vẻ huyền bí, nhưng Quý gia ta sớm đã tính ra, toàn bộ Phương gia, không phải chỉ đưa ra một vị Đạo Cảnh là ngươi, mà thật sự... chỉ có mình ngươi là Đạo Cảnh duy nhất!

- Các ngươi, lấy cái gì để nghịch chuyển càn khôn chứ? Tiếng cười tràn ngập sát cơ của Quý Tú Phương truyền ra, hai người lại tiếp tục chiến đấu truyền ra tiếng nổ ầm ầm ngập trời.

- Nếu đã chắc chắn như vậy, ngươi cần gì phải thử dò xét làm gì nữa. Phương Thủ Đạo vẫn hờ hững như cũ, lão nói vậy khiến Quý Tú Phương nhíu mày, nàng cũng không có nắm chắc, dù sao đây cũng là... Phương gia!!

Một trong hai đại chiến tộc dưới trướng Lý chủ năm xưa, ngang hàng với Quý gia!

Cho dù hiện tại bọn họ chắc chắn Phương gia đã xuống dốc, huy hoàng chỉ là mặt ngoài, còn thực tế sớm đã trở nên suy yếu, nhưng Quý gia vẫn không dám xem thường nội tình của Phương gia.

Nhất là, nhìn Phương Thủ Đạo tỏ ra rất trấn định, cho dù trên Đông Thắng Tinh, Phương gia máu chảy thành sông, nhưng Phương Thủ Đạo vẫn tỏ ra bình tĩnh, điều này khiến cho trong lòng Quý Tú Phương có chút bất an.

- Nhất định là hắn còn có đòn sát thủ. Rốt cuộc là cái gì...

Trong lúc hai người giao đấu, thì trên Đông Thắng Tinh lúc này, Phương Hạ Sơn đang run rẩy, ngơ ngác nhìn Phương Vệ tử vong. Sâu trong lòng đất dưới tổ trạch, Thất tổ cũng đang chiến đấu với Lục tổ, phun ra một ngụm máu tươi.

Mạnh Hạo trầm mặc, phức tạp nhìn thi thể Phương Vệ, hắn không vì lấy lại được Niết Bàn Quả mà kích động, trái lại thầm thở dài một tiếng, đi tới bên cạnh nơi Phương Vệ rơi xuống. Hắn yên lặng ngồi xổm xuống, tay phải đặt lên ngực Phương Vệ, thi thể Phương Vệ chợt biến mất, bị Mạnh Hạo thu lại, hắn không muốn Phương Vệ sau khi chết đi, còn bị Phương gia rối loạn gây tổn hại, muốn chôn, cũng phải để gia tộc cử hành chôn cất đàng hoàng!

Hắn suy nghĩ rất nhiều.

- "Phụ thân để cho ta đi tới Đông Thắng Tinh..."

- "Ta vốn định đi tới Tiên Cổ Đạo Tràng, mà không phải là về gia tộc, chính phụ thân đã yêu cầu ta trở về, thu lại Niết Bàn Quả của mình".

Mạnh Hạo trầm mặc, nhớ lại từng chuyện từ khi mình về đến gia tộc, đột nhiên trong đầu của hắn hiện lên một ý niệm.

- Có khi nào, gia tộc kịch biến, hết thảy... phụ thân đã sớm biết được hay không?

Trong khi Mạnh Hạo còn đang trầm mặc, thì Phương Hạ Sơn chợt phát ra tiếng cười thê lương.

- Phương Hạo, ngươi muốn làm gì, trả Vệ nhi lại cho ta!

Mạnh Hạo ngẩng đầu nhìn Phương Hạ Sơn, nhẹ giọng lên tiếng.

- Hắn là tộc đệ của ta, đệ đệ của ta không phản bội gia tộc, sau khi hắn chết, không thể để cho thi thể hư hại được, Phương Hạ Sơn, quay đầu lại đi.

- Không quay đầu được nữa rồi, Tú Sơn, Vệ nhi, lão phu... không quay đầu được a.

Phương Hạ Sơn tóc tai bù xù, hai mắt đỏ thẫm tựa như người điên, nhìn về phía Mạnh Hạo, sát cơ ngập trời.

- Nhãi con, ngươi giết Tú Sơn, giết Vệ nhi, tại sao ngươi vẫn còn sống, ngươi dựa vào đâu mà còn sống chứ! Phương Hạ Sơn ngửa mặt lên trời cười thê lương, tu vi ầm ầm bạo phát, tu vi của hắn vốn là dập tắt ba ngọn Hồn Đăng, nhưng trong chớp mắt này, dường như bị mãnh liệt kích thích, khiến thân thể của hắn tràn ra khí tức tử vong.

Hắn không tiếc thiêu đốt sinh mạng, bất ngờ Hồn Đăng xung quanh hắn lại tắt thêm ba ngọn đèn nữa!!

Giờ khắc này, trên người hắn lập tức tràn ra lực lượng dập tắt sáu ngọn Hồn Đăng, long trời lở đất, chấn động bát phương. Đại trưởng lão vừa ráng tiến tới gần, đã bị Phương Hạ Sơn phất tay một cái, trực tiếp bức lui.

- Phương Hạo, ngươi chết cho ta! Phương Hạ Sơn rống giận, hóa thành một luồng cầu vồng, mang theo sát cơ ngập trời phóng thẳng tới Mạnh Hạo.

Phía sau hắn, thời khắc này còn có thêm ba tên trưởng lão nhất mạch của Phương Vệ bay theo, cùng Phương Hạ Sơn giết tới Mạnh Hạo.

Thập Cửu thúc muốn ngăn cản, dòng chính nhất mạch muốn ngăn cản, nhưng căn bản không làm được.

- Hạo nhi!! Ánh mắt Thập cửu thúc lộ ra khẩn trương.

Thời khắc này, trên mi tâm Mạnh Hạo chợt rơi ra quả Niết Bàn Quả của lão tổ đời thứ nhất, khí tức của hắn, tu vi của hắn, trong nháy mắt từ cảnh giới Tiên Đế rơi xuống cảnh giới vốn có.

Nhưng vẻ mặt của hắn lại rất bình tĩnh, bởi vì... hắn cảm nhận được, khí tức mà từ đầu đến giờ hắn không ngừng triệu hoán ra, khí tức Binh Dũng!

Nó, đã tới!

Sau một hồi lâu triệu hoán, lúc này rốt cục Mạnh Hạo cũng cảm ứng được dao động từ tổ giới truyền đến. Hắn bình tĩnh nhìn Phương Hạ Sơn đang lao tới, ánh mắt hiện lên vẻ lạnh lùng.

Hắn không nhúc nhích, chỉ lạnh lùng nhìn tới.

Ngay khi Phương Hạ Sơn còn cách Mạnh Hạo không tới trăm trượng, khí tức dập tắt sáu ngọn Hồn Đăng liền bạo phát, hóa thành một đóa sen vàng to lớn, tỏa ra sát khí kinh người, tựa như hết thảy Tiên Cảnh đều phải bị diệt vong dưới đóa sen này vậy!

Thậm chí cho dù là Cổ Cảnh đã dập tắt bốn ngọn Hồn Đăng trở xuống, cũng tất phải chết!

Trong tiếng nổ ầm ầm, khi đóa sen vàng long trời lở đất kia sắp đụng vào Mạnh Hạo...

Mạnh Hạo vẫn bất động như cũ, ánh mắt vẫn lạnh lùng như cũ. Đột nhiên, trước mặt hắn, thiên địa chấn động ầm ầm, truyền ra tiếng răng rắc tựa như khai thiên lập địa, rồi một khe nứt to lớn bỗng nhiên xuất hiện ngay phía trước Mạnh Hạo!

Giống như có một thanh đao vô hình, chém rách hư không, mở ra một khe nứt thật lớn vậy. Khi khe nứt này vừa xuất hiện, thì đồng thời, bên trong cũng lộ ra... tổ địa của Phương gia!

Ngay sau đó, một thanh đại kiếm cổ xưa, từ trong khe nứt kia, vô thanh vô tức đột nhiên xuất hiện, một kiếm trảm trời xanh, tựa như có thể xé rách thiên địa, vô cùng kinh diễm hiện ra.

Thanh kiếm kia lóe lên một cái, vừa đúng lúc đóa sen vàng kia lao tới, "ầm" một tiếng, sen vàng lập tức bị chém thành hai nửa, hoàn toàn sụp đổ, mà thế kiếm kia vẫn không dừng lại, xẹt qua người Phương Hạ Sơn.

Tại một sát na này, Phương Hạ Sơn, người đã dập tắt sáu ngọn đèn Hồn Đăng, liền nổ tung, trực tiếp vỡ vụn, cùng vỡ vụn với Phương Hạ Sơn còn có thần thông đạo pháp của hắn. Khi nhát chém xẹt qua người Phương Hạ Sơn, ba vị Cổ Cảnh trưởng lão phía sau hắn lập tức giật mình kinh hãi.

Hồn Đăng của bọn họ sụp đổ, thân thể của bọn họ như cứng lại giữa không trung, trong mắt của bọn họ, lộ ra vẻ hoảng sợ, không thể tin nổi, cố gắng cúi đầu xuống nhìn...

Tất cả, đã kết thúc!

Kiếm mang phóng lên bầu trời, biến mất trước mắt tất cả mọi người, để lại ba cái đầu lâu bay lên thật cao, còn có ba cỗ thi thể không đầu đang rơi xuống mặt đất.

Giờ khắc này, chiến trường chợt trở nên yên tĩnh.

Phương Hạ Sơn và ba vị trưởng lão phía sau, toàn bộ đã tử vong!

Diệt hồn, chém đầu!

Một kiếm... chém ba Cổ!!

Mà trên cổ Phương Hạ Sơn, cũng xuất hiện một vết máu, đây không phải là một kiếm chém ba Cổ, mà là một kiếm chém bốn Cổ!

Phương Hạ Sơn gắng gượng giữ vững một tia sinh mạng cuối cùng, không để cho mình đầu rơi xuống, mang theo tuyệt vọng, mang theo không thể tin, nhìn cái khe kia...

Một màn này, rung chuyển bầu trời, long trời lở đất, chấn động tu sĩ Đệ Cửu Sơn Hải.

Tộc nhân Phương gia, bất kể là làm phản hay không làm phản, đều tại một sát na này, toàn thân rét lạnh run rẩy. Bọn họ hết nhìn về phía Mạnh Hạo, lại nhìn về phía thanh đại kiếm tang thương cổ xưa trong khe nứt kia.

Dần dần, một thân ảnh cao nghìn trượng, từ bên trong khe nứt chậm rãi cất bước đi ra.

Uỳnh, uỳnh, uỳnh!

Bước chân đạp trong hư vô, tựa như đang đạp lên trái tim của tất cả mọi người, đến khi thân ảnh ấy hiển lộ hoàn toàn ra trước mắt cả mọi, toàn bộ Phương gia lập tức truyền ra vô số tiếng kinh hô hoảng sợ, tỏ ra không thể tin nổi.

- Đó... Đó là...

- Thủ Hộ Đạo Tượng của Tổ địa, nó... nó không phải là pho tượng hay sao, tại sao nó lại cử động!!

- Bao nhiêu năm rồi Thủ Hộ Đạo Tượng đều không nhúc nhích, trong truyền thuyết, chỉ có thời điểm duy nhất là khi nó từ trên trời bay tới, tựa như đang đợi người nào đó, nhưng hôm nay, không ngờ nó lại cử động!!

- Chẳng lẽ là vì gia tộc xảy ra náo động?! Toàn bộ tộc nhân đều vô cùng hoảng sợ, trong đầu ong ong, một màn này, khiến cho bọn họ cảm thấy thật khó tin, dường như đây là chuyện khó tin hơn bất kỳ chuyện nào khác vậy.

Cùng lúc đó, trên người Binh Dũng bỗng nhiên bạo phát ra một cỗ khí tức... Chuẩn Đạo Chí Tôn!

Khí tức truyền ra khiến trời long đất lở, tiếng nổ ầm ầm truyền ra vô tận, khiến toàn Phương gia đều rúng động mãnh liệt.

Đó chính là khí tức có thể quét ngang Cổ Cảnh, đó chính là... Chuẩn Đạo Chí Tôn điên cuồng!

Trong tinh không, Quý Tú Phương đang giao đấu với Địa Tổ của Phương gia, cũng đã nhận ra một màn này, đồng tử hơi co rụt lại.

- Thì ra, đây chính là đòn sát thủ của ngươi, tuy nhiên, ngươi cho rằng chỉ một pho tượng thủ vệ cảnh giới Chuẩn Đạo, liền có thể hóa giải nguy cơ của Phương gia sao?

Không đợi Quý Tú Phương nói ra, Phương Thủ Đạo, Địa Tổ Phương gia từ sớm đã sững sờ, một màn này, ngay cả lão cũng không dự liệu được.

- Nội tình Phương gia ta, ngươi há có thể đoán được sao? Thủ Hộ Đạo Tượng kia, đương nhiên là lão phu... Phương Thủ Đạo đang nói nửa chừng, bỗng nhiên khựng lại, mắt trợn tròn nhìn về phía Đông Thắng Tinh, Quý Tú Phương cũng quay ngoắt lại, ngẩn người.

Chỉ thấy... Thủ Hộ Đạo Tượng kia sau khi xuất hiện, sau khi tràn ra khí tức Chuẩn Đạo Chí Tôn, không ngờ nó lại hướng về Mạnh Hạo... quỳ một gối xuống, cúi đầu tham kiến!

Một màn này, chấn động tất cả những ai đang nhìn.

- Đây... Đây...

- Không ngờ Thủ Hộ Đạo Tượng lại quỳ lạy Mạnh Hạo!!

- Đây là biến hóa gì, đây là nhân quả gì, đây là chuyện tình gì chứ!!

- Ngay cả Thủ Hộ Đạo Tượng cũng muốn bảo vệ hắn sao... Khóe miệng Phương Hạ Sơn tràn ra máu tươi, trong tiếng cười thảm, máu tươi trên cổ của hắn chợt tuôn ra, đầu thân hai nơi, rơi xuống mặt đất, tử vong!

----------oOo----------