Ngã Dục Phong Thiên

Chương 1387: Chúng ta không thích hợp



Thôn Nguyệt Thú biến mất trong tinh không, dần dần không thấy bóng dáng, Mạnh Hạo đứng giữa không trung Tiên Khư, khí thế Tiên Đế cũng từ từ giảm xuống, cho đến lúc Niết Bàn Quả trong mi tâm lần nữa hiện lên, bị hắn thu hồi, cùng lúc hắn hạ không ít cấm chế trên người Tô Yên, phong ấn, ném vào bên trong túi trữ vật.

Trước khi bị thu đi, Tô Yên trên mặt cười lạnh, nhưng trong mắt đầy vẻ rung động và phức tạp rất khó che giấu.

Mạnh Hạo không thèm để ý tới ánh mắt của Tô Yên, xoay người nhìn về phía Anh Vũ và Lý Linh Nhi.

Lý Linh Nhi nhìn nhau với Mạnh Hạo, theo bản năng tránh ra, trong đầu của nàng vẫn còn lại bóng dáng của Mạnh Hạo trước kia, nội tâm có chút phức tạp, thậm chí còn có mờ mịt.

Nàng rất xác định, trước đây mình rất chán ghét Mạnh Hạo, nhất là đối phương làm nhục mình, càng làm cho nàng căm hận Mạnh Hạo thấu xương. Sau này khi biết được giữa hai người có hôn ước, phản ứng đầu tiên của nàng là có chết cũng từ chối.

Nàng không cách nào tưởng tượng có một ngày mình trở thành đạo lữ với Mạnh Hạo, mình sẽ làm thế nào sống nổi, trong ý nghĩ của nàng, đó chính là ác mộng của cả cuộc đời mình.

Cho nên nàng muốn đào hôn, nhưng không nghĩ rằng, cuối cùng lại được Mạnh Hạo cứu.

Dường như cảm nhận được tâm tình phức tạp của Lý Linh Nhi, Mạnh Hạo thu hồi ánh mắt, trong lòng khẽ thở dài một tiếng. Lý Linh Nhi vốn hẳn phải ở trong Lý gia, nhưng lại bị Nhất Pháp Tử đuổi giết, hiển nhiên là nàng vì nguyên nhân gì đó rời khỏi gia tộc.

Nguyên nhân này rất dễ đoán, nhất là ở thời điểm đám hỏi sắp tới giữa hai gia tộc, Lý Linh Nhi rời gia tộc, ngoại trừ cũng giống như mình đào hôn, Mạnh Hạo không nghĩ ra đáp án nào khác.

- Tiểu tử đần độn ngươi xen vào việc của người khác, đó là ái phi của ngũ gia, cũng không phải ngũ gia sợ nó, mà vì muốn dẫn nó ra! Anh Vũ vội ho một tiếng, chững chạc lên tiếng: - Ngươi lại để nó chạy đi! Ôi, thôi rồi, thôi rồi! Nói rõ ngũ gia không có duyên với nó... Anh Vũ đang nói, Mạnh Hạo trừng mắt, lập tức nó chột dạ, rụt đầu lại.

Thời khắc này hơn 500 con hắc giáp trùng kia, từ bốn phương tám hướng bay trở lại, vây quanh bốn phía Mạnh Hạo, phát ra tiếng kêu vù vù, làm cho Mạnh Hạo nơi này, cho dù không có khí thế Tiên Đế nhưng vẫn cho người ta cảm giác không thể trêu chọc.

Đàn hắc giáp trùng vây quanh, quỷ nhãn trên lưng mỗi con đều tràn ra ý âm trầm, nhất là ánh mắt chúng lạnh như băng, dường như vô tình bốn phía Mạnh Hạo cũng có sát ý tràn ngập.

Cho dù là cường giả Cổ Cảnh nhìn thấy hắc giáp trùng này, cũng đều sợ hãi.

- Lão rùa đen kia đi rồi à? Mạnh Hạo nhìn Lý Linh Nhi chậm rãi nói.

Không đợi Lý Linh Nhi trả lời, Bì Đống hóa thành lục lạc trên mắt cá chân Anh Vũ, liền vội rống lên:

- Lão khốn kia rất thất đức, vô cùng tà ác, lão không chết tử tế được! Tam gia thề phải độ hóa lão! Lão khốn chết tiệt, lại dám ném tam gia xuống, tự mình bỏ chạy!!!

- Uổng công tam gia ta trước đó thấy lão đáng thương, còn bồi tiếp nói không ít lời với lão, tức chết tam gia mà! Lão khốn vô sỉ, không đúng lão là ác bá!!! Bì Đống rống giận, hiển nhiên oán khí rất nặng đối với Kháo Sơn lão tổ, thậm chí trong lời nói tràn đầy ủy khuất.

- Không sai không sai! Lão khốn đó rất quá phận. Chết tiệt! Nếu để cho Ngũ gia gặp lại lần nữa, Ngũ gia phải cho lão biết sự lợi hại của ta! Ta phải bắt lão biến thành ái phi! Nghe Bì Đống rống giận, Anh Vũ ở một bên cũng hùa theo nguyền rủa mắng chửi, thậm chí còn phát lên chí nguyện to lớn.

Không thèm để ý tới một đôi kẻ dở hơi Anh Vũ, Bì Đống này, thân hình Mạnh Hạo nhoáng một cái, khoanh chân ngồi trên lưng một con hắc giáp trùng, ánh mắt rơi vào trên thân Lý Linh Nhi.

- Lý đạo hữu! Giữa chúng ta quá khứ có chút hiểu lầm... Mạnh Hạo ho một tiếng, nói.

Lý Linh Nhi ngẩng đầu, nhìn về phía Mạnh Hạo, hiển nhiên đối với hai chữ hiểu lầm này làm nàng liên tưởng rất nhiều, nhất là mấy lần bàn tay của Mạnh Hạo... lúc này Lý Linh Nhi nhớ lại còn cảm thấy xấu hổ, dường như trên mông còn duy trì cảm giác đau đớn tê rần.

- Tuy nhiên ta cũng cứu đạo hữu đúng không? Tuy rằng đạo hữu còn thiếu ta tiền... Mạnh Hạo nói đến đây, Lý Linh Nhi cau đôi mày thanh tú.

- Là do ngươi cưỡng bách, cưỡng ép ta viết giấy nợ! Lý Linh Nhi cải chính nói từng chữ từng chữ.

- Được được... Không quản quá trình như thế nào, nói theo nhân quả đạo hữu thật sự thiếu ta tiền! Mạnh Hạo vừa thấy sắc mặt Lý Linh Nhi nổi lên khó coi, lập tức nói tiếp: - Tuy nhiên đạo hữu yên tâm, tiền đó không cần trả!

Nói ra câu nói này, với tính tình của Mạnh Hạo, là hắn bỏ ra cái giá rất lớn.

- Hai người chúng ta đều là người cơ khổ, cần gì làm khó lẫn nhau! Hai nhà chúng ta vì liên minh, hy sinh chúng ta... Có lẽ đạo hữu xuất hiện ở nơi này, cũng là vì đào hôn!? Điểm này, là chúng ta giống nhau! Mạnh Hạo trong mắt chợt lóe sáng:

- Đạo hữu xem, ta cứu đạo hữu, ta cũng biết chính mình tuấn lãng phi phàm, các thiếu nữ rất là yêu thích. Tỷ như đạo hữu thấy tiểu cô nương bướng bỉnh ta bắt kia, nàng ta chính là như vậy, sau khi bị ta cự tuyệt, không ngờ nàng ta nảy sinh ý xấu... không thể tha thứ! Mạnh Hạo nói mặt cũng không đỏ chút nào, cũng may Tô Yên không thể nghe được, nếu không, nhất định sẽ tức trào máu!

- Bất quá... Lý đạo hữu nhất thiết không nên hiểu lầm ta nữa, ta cũng không có bất kỳ ý đồ với đạo hữu, hơn nữa ta đã thành hôn rồi... chúng ta... thật không thích hợp! Mạnh Hạo nghiêm túc nói.

Hắn vừa nói ra, Anh Vũ sửng sốt, Bì Đống chớp chớp mắt, Lý Linh Nhi ngẩn người. trước nay nàng chưa từng thấy, có người khoang trương nghiêm túc như thế.

- Ngươi! Lý Linh Nhi trừng mắt.

- Chúng ta thật không thích hợp mà! Lý đạo hữu, ta biết khí thế của ta, nhất định sẽ làm cho người ta khắc sâu trong ký ức, nhưng đạo hữu phải khống chế chính mình nha, cũng không thể bởi vậy mà si mê ta! Cô gái phải học biết tự trọng! Chúng ta... thật sự là không thích hợp! Mạnh Hạo lui ra sau một chút, cẩn thận nói.

- Mạnh Hạo!!! Lý Linh Nhi nghiến răng nghiến lợi kêu lên: - Ngươi yên tâm, Lý Linh Nhi ta cho dù trở thành đạo lữ với một con heo, cũng tuyệt đối không chọn ngươi!

- Lời này là thật!? Mạnh Hạo trong mắt sáng rực.

- Ngươi... Mạnh Hạo! Lý Linh Nhi ta nói là làm! Lý Linh Nhi trong lòng rất là uất ức, Mạnh Hạo nói như là nàng không thể chờ đợi muốn thành thân với hắn, nhất là sau khi nàng nói xong, bộ dáng Mạnh Hạo thở ra nhẹ nhõm kia, càng làm cho trong lòng Lý Linh Nhi dâng lên cơn phẫn nộ.

Mạnh Hạo cười ha ha một tiếng, trên mặt lộ ra nụ cười, chỉ tay vào con hắc giáp trùng bên cạnh.

- Lý đạo hữu! Nếu chúng ta đã cởi mở hiểu lầm, để biểu đạt lòng áy náy của ta, tới tới, ngồi trên lưng con trùng này, ta bảo vệ đạo hữu rời Tiên Khư!

Lý Linh Nhi cũng không nhịn cơn tức được nữa, nhìn Mạnh Hạo cắn răng nói: - Áy náy ư? Mạnh Hạo, ngươi có biết nói chuyện hay không, cái gì gọi là áy náy? Hay là ngươi cảm thấy Lý Linh Nhi ta nhất định gả cho ngươi, bị ngươi cự tuyệt, cho nên ngươi áy náy?

Mạnh Hạo gãi đầu, thở dài, làm như rất bất đắc dĩ: - Được rồi, vậy coi như ta không có áy náy đi!

- Cái gì gọi là coi như ngươi không có áy náy!?! Lý Linh Nhi muốn điên lên.

- Ta không có áy náy! Cho dù cự tuyệt tình yêu, bóp chết hảo cảm của đạo hữu đối với ta, làm cho từ nay về sau, đạo hữu chỉ có thể giấu ở đáy lòng yên lặng nhìn ta, ta cũng không có áy náy... Vậy được chưa?

Mạnh Hạo vội vàng lên tiếng.

Lý Linh Nhi ngửa mặt lên trời hét lớn một tiếng, rứt mạnh tóc của mình, nàng cảm thấy mình không thể nói chuyện tiếp với Mạnh Hạo, nếu không sẽ thật sự bị tức giận điên lên mất.

Thân thể nàng run rẩy, nghĩ tới từng hình ảnh sau khi rời khỏi gia tộc, trong lòng buồn bã, không nói gì nữa, ngồi trên lưng một con hắc giáp trùng, nước mắt nhỏ xuống.

Mạnh Hạo cũng trầm mặc, Anh Vũ cùng Bì Đống nhìn nhau một cái, âm thầm truyền âm, không biết đang nói với nhau cái gì, thỉnh thoảng liếc nhìn về phía Mạnh Hạo và Lý Linh Nhi: Bì Đống mơ hồ mờ mịt; Anh Vũ thì lại làm ra dáng người từng trải, dường như đang chỉ điểm cho Bì Đống.

Bì Đống không ngừng gật đầu, dường như rất có đồng cảm.

Cứ như vậy, trong lúc mọi người tĩnh lặng, hắc giáp trùng gào thét bay tới trước, mang theo Mạnh Hạo cùng Lý Linh Nhi, bay nhanh hướng về hư vô xa xa. Có hắc giáp trùng ở trong Tiên Khư này, ngược lại cũng thuận lợi không ít. Mạnh Hạo quan sát bốn phía, căn cứ phế tích hài cốt trong hư vô ít nhiều, suy đoán phương hướng, bọn họ đang từ từ rời khỏi khu vực sâu trong Tiên Khư, hẳn là bay theo hướng ra ngoài vùng ven.

Mấy ngày sau, phế tích hài cốt trong hư vô càng ngày càng ít, Mạnh Hạo nhìn xa xa, loáng thoáng nhìn thấy vùng ven ngoài Tiên Khư, thậm chí ở bên kia hắn còn nhìn thấy một vùng biển.

Đó không phải biển thật sự, mà là sương mù nồng đậm đến cực hạn, dường như không ngừng lắng đọng lại tạo thành biển sương mù. Thậm chí trong mơ hồ, Mạnh Hạo cảm thấy ở chỗ sâu trong biển sương mù kia, có lẽ vì sương mù quá nồng đậm, chưa chắc sẽ không xuất hiện biển thật sự.

Nơi đó... cũng chính là, biển thứ chín!

Mạnh Hạo trong mắt lóe sáng, từ trên lưng hắc giáp trùng đứng lên, nhìn ra xa, chung quanh hắn, hắc giáp trùng tốc độ không giảm nhanh chóng bay đi, mắt thấy khoảng cách giới hạn vùng ven Tiên Khư càng ngày càng gần.

Nhưng vào lúc này, bỗng nhiên phía trước Mạnh Hạo, vốn là hư vô trống không lại vô thanh vô tức đi ra một thân ảnh.

Đó là một nữ nhân mặc áo dài màu trắng, khi nàng ta từ hư không đi ra, đứng ở nơi đó, dường như cả Tiên Khư đều ảm đạm xuống, dường như trong trời đất này, trong thế giới này, trong tinh không này, hết thảy ánh sáng đều ngưng tụ trên người của nàng, ngay cả biển thứ chín ở xa xa đều tĩnh lặng.

Dường như, nữ nhân này là tồn tại chí cao vô thượng, ở trước mặt nàng, ngay cả quy tắc, ngay cả pháp tắc, cũng đều không thể vận chuyển.

Nàng lẳng lặng đứng ở nơi đó, nhìn Mạnh Hạo.

Ngay khi Mạnh Hạo nhìn thấy nữ nhân áo trắng, trong đầu hắn "ông" một tiếng, vội vàng khống chế hắc giáp trùng dừng lại. Trên thực tế, không cần hắn khống chế, những con hắc giáp trùng đang từng con run rẩy, không dám tới gần.

- Mạnh Hạo bái kiến tiền bối! Mạnh Hạo giật mình một cái, vội vàng tiến lên, ôm quyền cúi đầu thật sâu về hướng nữ nhân áo trắng. Nữ nhân này, chính là Nữ Chí Tôn... ban cho hắn tư cách danh sách...

Ngay lúc này, Anh Vũ rúc đầu, bộ dáng dường như rất là sợ hãi nữ nhân áo trắng; Bì Đống cũng yên tĩnh một cách hiếm thấy, mà còn hai mắt nhắm nghiền.

Lý Linh Nhi cũng cảm nhận được khí tức kinh khủng của nữ nhân áo trắng nơi đó, nàng vội vàng đứng lên cúi đầu, hạ thấp người.

- Gần đây, ta nhớ lại một chút chuyện cũ... ngươi còn nhớ ta không? Nữ nhân áo trắng quét mắt nhìn lướt qua Mạnh Hạo cùng Lý Linh Nhi, nhưng lại nhìn về phía Bì Đống hỏi.

Bì Đống thân thể giật mình một cái:

- Không! Nó nhẹ giọng lên tiếng, thanh âm bi thương. Lời vừa nói ra, lập tức Mạnh Hạo phát hiện không thích hợp, với bản tính nói huyên thuyên của Bì Đống, trong trí nhớ của Mạnh Hạo, chưa từng có như bây giờ, một câu chỉ nói ra một chữ...

- - - - - oOo- - - - -