Ngã Dục Phong Thiên

Chương 1527: Ngũ long phân thây!



Bên trong khu vực Hồ Đạo thượng cổ, hàng năm đều có tu sĩ tới thử tìm tạo hóa. Chỗ này ngẫu nhiên có đạo hồ phun trào, cho dù là đạo ảnh, cũng sẽ mang đến cho người cảm ngộ. Nếu là cơ duyên xảo hợp, phun trào ra chính là pháp bảo, như vậy đối với tu sĩ đất này mà nói, chính là một cuộc tạo hóa.

Thời khắc này, có một số tu sĩ tại vòng ngoài khu vực hồ đạo này tự thăm dò. Chính vào lúc này, Mạnh Hạo hóa thành sao băng, ầm ầm rơi xuống từ trên trời.

- Đó là... Đó là cái gì?

- Sao băng?

- Nơi đó có một người, đó là một tu sĩ, hắn... hắn muốn làm gì? Mọi người thấy sao băng, lập tức ai nấy ngẩn ra, trợn mắt há hốc mồm. Bọn họ cho tới bây giờ chưa nghe nói qua, người nào có thể với phương pháp như thế, bbay thẳng tới trung tâm hồ đạo.

Dù sao, ở chỗ này tồn tại uy áp, càng đến gần trung tâm, uy áp càng lớn. Thậm chí là Vấn Đạo tu sĩ, đều cần cẩn thận. Về phần trực tiếp giáng xuống từ bầu trời, uy áp lớn hơn không nói, đối với những người này, căn bản là không thể nào làm được.

Mà giờ này, bọn họ tận mắt nhìn thấy, có người không ngờ với phương pháp như thế xông thẳng vào hồ đạo. Lập tức, mỗi người đều hít ngược một hơi.

Ầm một tiếng, bọn họ lập tức thấy, Mạnh Hạo hóa thành sao băng, trực tiếp rơi vào phiến hồ đạo lớn nhất của khu vực trung tâm, tốc độ cực nhanh, trên đường không gặp chút cản trở nào, dường như uy áp biến mất. Nhưng trên thực tế, là uy áp của chỗ này, đối Mạnh Hạo mà nói, căn bản là bé nhỏ không đáng kể.

Khi hắn đánh nhập vào hồ đạo, cả hồ nước bung lên ngập trời, như nổ tung vậy, dường như phun trào, và trong cơn phun trào này, thân thể Mạnh Hạo tiến thẳng tới đáy hồ, tốc độ cực nhanh. Trong phút chốc hắn đã đến đáy hồ, tay phải nâng lên thành chưởng, nhấn một cái về đáy hồ.

Dưới một cái ấn này, cả lớp bùn của đáy hồ nước cuộn lên khuếch tán mạnh ra bốn phía, lộ ra truyền tống trận. Mạnh Hạo đứng ở trên truyền tống trận, chân phải nâng lên bước tới, lập tức trận pháp sáng rực. Cho dù là ở ngoài hồ, cũng đều có thể nhìn thấy được ánh sáng xuyên thấu qua hồ nước.

Trận pháp khoảnh khắc vận chuyển. Trong chớp mắt, thân ảnh Mạnh Hạo biến mất, khi xuất hiện trở lại, hắn không ngờ lại ở tầng thứ nhất trong thế giới trong lòng đất. Chung quanh hắn, là hàng phiến pháp bảo hợp thành ngọn núi, vô số hung thú đang khuân vác, đưa vào đại môn giữa không trung, bị hòa tan hấp thu vào. Mà ở trên đại môn này, có mấy con hung thú to lớn, vốn là đang lười biếng nằm. Nhưng trong chớp mắt, từng con toàn thân chấn động, như bị kích thích mãnh liệt, đồng loạt mở mắt ra.

Khi nhìn đến Mạnh Hạo, mấy con hung thú này đang muốn gầm thét, nhưng rất nhanh chúng dường như bị bóp nghẹt ở cổ, dường như bị bụm miệng lại, từng con đều mở to mắt, không dám phát ra chút thanh âm nào, khi nhìn về phía Mạnh Hạo, bọn chúng đều lộ ra vẻ khủng khiếp cùng hoảng sợ.

Bọn chúng nhìn, là ánh sáng xanh trên người Mạnh Hạo. Ánh sáng xanh này, lập tức khiến cho những hung thú trên cửa kia bay ra, tới phía trước Mạnh Hạo, lập tức quỳ xuống lạy.

Chẳng những bọn chúng quỳ lạy, tất cả cự thú ở bốn phía đều đồng loạt quỳ lạy, khi nhìn về phía Mạnh Hạo, lộ ra vẻ run rẩy cùng khủng khiếp. Bọn chúng run rẩy, là vì khí tức của Mạnh Hạo. Bọn chúng khủng khiếp, là ánh sáng trên người Mạnh Hạo.

Một màn này, cho dù là Mạnh Hạo cũng không nghĩ tới. Hắn liếc nhìn ánh sáng La Thiên Đạo Tiên trên người mình, như có điều suy nghĩ. Những cự thú đồng loạt lên tiếng, thanh âm như hồng.

- Chúng tôi, bái kiến Đạo Tiên!!

Mạnh Hạo cặp mắt nhoáng lên một cái, khẽ gật đầu, không nói chuyện, lắc người vọt thẳng tới đại môn. Ở dưới sùng bái của những con cự thú đó, hắn xông qua đại môn, khi xuất hiện trở lại, đã ở tầng thứ hai của thế giới dưới đất.

Nơi này, chính là chỗ của tòa cự sơn kia. Trên đỉnh núi, một con cự thú to lớn hơn, tràn ra ý thương tang, gần như một cái chớp mắt khi Mạnh Hạo đi vào, liền chợt mở mắt ra, trong mắt lộ ra vẻ chấn động cùng không thể tin. Nó cẩn thận nhìn Mạnh Hạo vài lần, hít sâu một hơi.

- Thì ra là ngươi... ngươi, không ngờ đã trở thành La Thiên Đạo Tiên!!

Mạnh Hạo thân thể nhảy vọt lên, khi đến đỉnh núi, ánh mắt của hắn quét qua, ngọn núi này dùng để thí luyện, hắn không thấy thân ảnh năm đó của vị tu sĩ Bắc Địa kia.

- Hắn đã ly khai. Cự thú chậm rãi nói, cẩn thận nhìn Mạnh Hạo một cái, rồi nó chậm rãi cúi đầu về phía Mạnh Hạo.

- Bái kiến, Đạo Tiên đại nhân!

- Ta muốn đi tầng tiếp theo! Mạnh Hạo bình tĩnh lên tiếng, cự thú ấy lần này không có bất kỳ sự ngăn trở cùng lời nói nào, lập tức lui về phía sau, nhường ra con đường, lộ ra lối đi đi thông tới thế giới thần hỏa.

Mạnh Hạo hít sâu một hơi, trong mắt lộ ra vẻ quyết đoán, thân thể nhoáng lên một cái, trong khoảnh khắc, bước chân vào thế giới thần hỏa. Sau khi thân ảnh của hắn biến mất, thương tang cự thú kia, nội tâm hoảng sợ, vẫn mãnh liệt như cũ. Nó thế nào cũng không thể dự liệu được, Mạnh Hạo giờ này, không ngờ gây cho nó sự chấn động lớn như vậy.

- Khi hắn lần đầu tiên tới đây, chỉ miễn cưỡng đi qua tầng thứ hai này.

- Mà lần thứ hai đến, hắn cường hãn, đã làm được chuyện đi vào thế giới thần hỏa, lấy đi một tia thần hỏa...

- Không nghĩ tới, giờ này hắn lần thứ ba đến đây, lại trở thành La Thiên Đạo Tiên, thậm chí khí tức trên người hắn, khiến cho ta cảm thấy run rẩy cùng kinh khủng, dường như hắn nếu muốn diệt sát ta... Chỉ cần một cái ý niệm. Cự thú này hít sâu một hơi, nhìn về phía lối đi vào thế giới thần hỏa, lộ ra vẻ kiêng kỵ.

Trong thế giới thần hỏa, thân ảnh của Mạnh Hạo trong nháy mắt xuất hiện. Khi hắn xuất hiện, thứ hắn thấy được là tháp cao vô tận trong trời đất này, còn có thần hỏa vô cùng vô tận tràn ngập những tháp cao bốn phía kia.

Về phần xung quanh thế giới thần hỏa này, ngoại trừ biển lửa đốt cháy bốn phương tám hướng ra, Mạnh Hạo còn thấy được vô tận hài cốt. Những hài cốt này, toàn bộ ở trong ngọn lửa, trước đó khi Mạnh Hạo hai lần tới đây, đều rất vội vàng, hơn nữa tu vi không đủ, nhìn không rõ. Nhưng giờ này, với tu vi của Mạnh Hạo, hắn chẳng những thấy được vô tận hài cốt dưới những tháp cao kia, còn thấy được 900 ngàn cái tháp cao đó rõ ràng đều là do xương trắng chế tạo thành.

- Lần này, tu vi không giống như trước. Ta muốn nhìn một chút, xem thế giới thần hỏa này, còn tồn tại một số sự vật mà ta trước đây không thấy được hay không! Hàn mang nhoáng lên một cái trong mắt Mạnh Hạo, thần thức ầm ầm tản ra, bao trùm tất cả phạm vi tầng thứ ba thế giới thần hỏa này, 990 ngàn tháp cao rõ ràng như ở trước mắt. Đồng dạng, hắn lần nữa thấy được những tháp cao này vây quanh trung tâm, là tòa thành trì to lớn kia.

Thành trì này màu đen, bị cỏ xanh màu trắng quấn quanh, giữa không trung lơ lửng một cái nguồn lửa, dường như vĩnh hằng thiêu đốt, tản ra thế giới này ánh lửa rực rỡ nhất.

Gần như tại khoảnh khắc Mạnh Hạo dùng thần thức lan tràn đi qua, trong giây lát, hắn lần nữa nghe được một tiếng gầm thét quen thuộc.

- Đạo Phương phải chết!!

- Người giết ta là Đạo Phương, ta nếu chuyển kiếp, tất sẽ giết Đạo Phương!!

- Tiên giới chú định kiếp, tiên thổ chú định thương, tiên nhân chú định vẫn, ta không phục!!

- Ta phát hiện chân tướng, các ngươi cho dù trấn áp ta lâu hơn nữa, ta cũng vẫn không phục!

- Con khỉ chết tiệt, ta nếu thoát vây, nhất định lột da ngươi!!

- Ta nếu chuyển kiếp, nhất định sẽ đánh giết ra khỏi phương này. Ta nếu chuyển kiếp thất bại, phai mờ trong chúng sinh, vô số luân hồi khó có thể thức tỉnh, tất sẽ lưu lại một đạo pháp chỉ ở địa phương này!

- Trong pháp chỉ, ẩn chứa căn nguyên đạo hỏa của ta! Đây là dấu vết Hỏa Viêm Tử ta tồn tại, chỉ mong sau vô số năm tháng, dấu vết vẫn tồn tại như cũ!

Cho dù là tu vi giờ này của Mạnh Hạo, sau khi nghe được câu này, vẫn bị chấn động tâm thần ong ong. Mà thanh âm này, là từ trong đám lửa kia truyền ra, thậm chí trong đám lửa này phát ra âm thanh, bên trong lại có một đạo thụ đồng tử như ẩn như hiện.

Năm đó thần thức Mạnh Hạo khi lan tràn tới đây, đã trực tiếp tán loạn, thậm chí không thể chịu nổi, dường như sắp bị đốt thành tro. Nhưng giờ này, hắn tuy tâm thần chấn động, nhưng lại cố quét ngang, quét qua nguồn lửa này, bao trùm xa hơn.

Rất nhanh, sắc mặt Mạnh Hạo biến hóa, hắn vốn cho là mình hai lần trước, thần thức đã biết thế giới này lớn nhỏ thế nào. Nhưng giờ này, theo thần thức của hắn tản ra, hắn bất ngờ phát hiện, thế giới này... Không ngờ còn muốn lớn hơn nhiều lắm so với chính mình tưởng tượng!

Tháp cao, không phải 900 ngàn!

Hoặc là nói, 900 ngàn tháp cao, chỉ là một phần của thế giới thần hỏa này. Mà nơi này, tổng cộng có sáu khu vực!

Mạnh Hạo ở khu vực trung tâm. Bốn phía, còn có năm khu vực, tách rời so với trung tâm khu vực. Nhìn kỹ, nếu đem sáu khu vực này ngưng tụ chung một chỗ, bất ngờ... đó là một hình người!!

Mà trong mỗi một khu vực, đều có vô tận tháp cao giống như trấn áp cùng phong ấn. Càng kinh người hơn, là mỗi một khu vực, đều có một tòa thành trì màu đen, đều có một viên hỏa chủng!

Mà những cái này, còn chưa khiến Mạnh Hạo chấn động nhất. Thứ khiến hắn chấn động, là ở ngoài năm khu vực bốn phía kia, Mạnh Hạo thấy được năm chiếc chiến xa. Năm chiếc chiến xa này bị năm con cự long màu đỏ, to lớn vô cùng kéo động. Giờ phút này năm con cự long ấy, hóa thành năm dãy núi, dường như đang ngủ say.

Nhưng khoảnh khắc Mạnh Hạo thần thức quét qua, năm con cự long hóa thành dãy núi này, lại... Chấn động một cái, tựa hồ bị kích thích, dường như muốn thức tỉnh. Mà cùng lúc đó, một cổ lực lượng cuồng bạo khiến Mạnh Hạo gần như nghẹt thở, bất ngờ từ trên người năm con rồng này bộc phát ra.

Mạnh Hạo hô hấp dồn dập, lập tức thu hồi thần thức, thân thể nhanh chóng lui về sau, chờ ở cửa hồi lâu, cuối cùng xác định năm con rồng kia không bị kích thích tỉnh dậy, hắn mới thở phào nhẹ nhõm.

Năm con rồng tạo cho hắn cảm giác, tràn đầy ý diệt tuyệt, thậm chí so với Đạo Cảnh tầm thường còn kinh khủng hơn. Trong cảm thụ của hắn, bất kỳ con nào, đều vượt qua tu vi của Phương Thủ Đạo.

Trong đầu của hắn, thời khắc này không khỏi xuất hiện một hình ảnh. Trong hình, năm con cự long kia gầm thét, kéo động chiến xa, thẳng thừng đem một vị đại năng trong thiên địa, ngũ long phân thây!

Mạnh Hạo hít ngược một hơi, thần sắc biến hóa, trầm mặc ở chỗ này một lát, cặp mắt nhoáng lên một cái.

- Không quản Hỏa Viêm Tử này là ai, căn nguyên thần hỏa, đối với ta hữu dụng rất lớn... Như vậy cho dù nơi này có quỷ dị hơn nữa, ý niệm thu hoạch thần hỏa của ta cũng sẽ không tiêu tán! Nội tâm Mạnh Hạo cảnh giác, chỗ này rộng lớn, còn có sự quỷ dị, khiến cho hắn cảm thấy bbbị áp ức rất lớn.

Thời khắc này hồi tưởng lại khi mình lần thứ hai đến chỗ này, Mạnh Hạo không thừa nhận cũng không được, không biết, đó là một loại hạnh phúc, biết được càng nhiều, khi hành nghề khó tránh khỏi sẽ có điều cố kỵ.

----------oOo----------