Ngã Dục Phong Thiên

Chương 1567: Ta gọi là Mạnh Hạo!



Đệ Bát Sơn Hải. Suy nghĩ lúc đầu của Mạnh Hạo, cũng không phải là tới nơi này, nơi hắn muốn đi, chính là Đệ Tứ Sơn Hải, nếu có thể trực tiếp phủ xuống Đệ Tứ Sơn Hải, đó là tốt nhất, như nếu không thể, thì Đệ Bát Sơn Hải cũng chỉ là một điểm tạm dừng chân của hắn mà thôi.

Con đường hắn đi qua, chính là từ núi thứ bảy đến núi thứ sáu, núi thứ năm, cho tới... núi thứ tư - Đệ Tứ Sơn Hải, tìm đến Hứa Thanh, dẫn nàng... về nhà.

Nhưng từ chuyện Sở Ngọc Yên, khiến Mạnh Hạo thay đổi suy nghĩ, không cần biết có trực tiếp phủ xuống núi thứ tư hay không, hắn cũng sẽ không lựa chọn tìm Hứa Thanh trước. Hắn thiếu Sở Ngọc Yên nhiều lắm, hắn muốn giải cứu hồn của Sở Ngọc Yên trở về trước.

Cho nên, mới có hành trình tới núi thứ tám này!

Mà ở núi thứ tám này, bất kể Kháo Sơn lão tổ hay là Mạnh gia, đều là người Mạnh Hạo quan tâm, Mạnh gia là gia tộc của mẫu thân hắn, nơi đó có thân nhân của hắn.

Về phần Kháo Sơn lão tổ, lúc trước, sau khi Mạnh Hạo nhìn thấy đối phương bất ngờ đi đến núi thứ tám, Mạnh Hạo đã quyết định sẽ dùng Kháo Sơn lão tổ trở thành tọa kỵ, ai cũng không thể ngăn cản điều này.

Chỉ có khiến cho Kháo Sơn lão tổ trở thành tọa kỵ, Mạnh Hạo mới có thể thuận lợi mượn lực lượng của Kháo Sơn lão tổ, xuyên qua các giới trên Sơn Hải Giới!

Thời khắc này, hắn đang đứng ở trong trận pháp của tông môn Mộc Hỏa Đạo Nhân. Toàn bộ tông môn của Mộc Hỏa Đạo không có tư cách có tinh cầu riêng, bọn họ xây dựng tông môn trong một khu vực vẫn thạch khổng lồ. Trên thực tế, toàn bộ núi thứ tám, vì kết cấu bất đồng, nên cả gần như tất cả tông môn nhỏ, đều là như thế.

- Tiền bối, thông qua trận pháp này, liền có thể truyền tống đến một viên tinh cầu bên ngoài phạm vi của Thiên Thần Liên Minh, đó chính là cửa để đi tới Thiên Thần Liên Minh...

- Ở nơi đó sẽ có truyền tống trận đi tới Hắc Hồn Đạo,... Mộc Hỏa Đạo Nhân hướng về phía Mạnh Hạo ôm quyền cúi đầu thật sâu, từ đầu đến cuối, hắn đều không hề nói ra bất kỳ yêu cầu báo đáp nào.

Mạnh Hạo liếc nhìn Mộc Hỏa Đạo Nhân một cái. Hơi trầm tư một chút, tay phải đột nhiên nâng lên, dùng một ngón tay điểm lên mi tâm của Mộc Hỏa Đạo Nhân. Trong chớp mắt, một tia căn nguyên thần hỏa theo tay của Mạnh Hạo dung nhập vào trong cơ thể Mộc Hỏa Đạo Nhân.

Thân thể Mộc Hỏa Đạo Nhân rung mạnh, trong nháy mắt sắc mặt của hắn đỏ bừng, toàn thân như muốn phun lửa. Trong mắt của hắn cũng lộ ra vẻ mừng như điên, hắn run rẩy hướng về phía Mạnh Hạo trực tiếp quỳ xuống

- Đa tạ đại ân đại đức tiền bối! Suốt đời Mộc Hỏa, tuyệt sẽ không quên. Hễ tiền bối cần gì, Mộc Hỏa dù phải vượt qua núi đao biển lửa, cũng không chối từ! Mộc Hỏa Đạo Nhân kích động nói. Hắn không thể không kích động, công pháp hắn tu hành vốn là thuộc tính hỏa, mà Mạnh Hạo lại ban căn nguyên thần hỏa cho hắn, có thể nói là mở ra cho hắn... một con đường đi tới Đạo Cảnh!

Loại ban thưởng này, to lớn như ơn tái tạo vậy!

- Con đường tu hành mờ mịt, ta chỉ có thể đưa ngươi một ngọn đèn, về phần có thể đi được bao xa, đi tới mức nào... Hết thảy còn phải xem chính ngươi. Tự giải quyết cho tốt. Mạnh Hạo chậm rãi lên tiếng, rồi tay áo vung một cái, lập tức linh thạch bốn phía xung quanh trận pháp tỏa sáng, đồng loạt vỡ nát, ngay sau đó, lực lượng trận pháp bạo phát, tỏa ra hào quang ngập trời, lóe lên một cái...

Rất nhanh, khi hào quang trên trận pháp tiêu tán, Mạnh Hạo cũng đã biến mất.

Chỉ còn lại Mộc Hỏa Đạo Nhân vẫn còn quỳ lạy ở nơi đó, lần nữa cúi đầu.

Đệ Bát Sơn Hải giới, Thiên Thần Liên Minh, lấy núi thứ tám làm gốc, lấy 3 ngôi sao bên ngoài làm điểm, vẽ ra một cái vòng!

Tại bên ngoài cái vòng này, thì do tu sĩ Thiên Thần Liên Minh dùng đạo pháp ngưng tụ vô số vẫn thạch với nhau, tạo thành một viên tinh cầu.

Nơi đó, lại được gọi là vòng ngoài.

Những tinh cầu ở vòng ngoài này là do nhân tạo, nó không giống như bốn tinh cầu lớn có được tinh hồn, có thể sinh ra Chân Tiên, tác dụng duy nhất, chính là có thể giúp cho tu sĩ ở đó tu hành.

Nhưng mặc dù là như thế, thì nhìn qua chúng vẫn vô cùng khí thế, long trời lở đất.

Gần như bảy thành tinh không của Đệ Bát Sơn Hải giới, đều thuộc về Thiên Thần Liên Minh, tự thành một thể, được một quầng sáng vô hình bao phủ. Hết thảy người ra vào, nếu không phải tu sĩ của Thiên Thần Liên Minh, thì nhất định phải có lệnh bài thân phận, lại còn phải nộp phí tổn mới có thể ra vào.

Nơi ra vào, do 7 viên tinh cầu sắp thành một chữ Hình (型) tạo thành, đó chính là cổng vào Thiên Thần Liên Minh.

Mạnh Hạo xuất hiện trên viên tinh cầu thứ ba trong bảy viên tinh cầu. Trước mắt hắn rõ ràng là một khu vực thành trì vô cùng náo nhiệt.

Toàn bộ người nơi này đều là tu sĩ lui tới, ra vào Thiên Thần Liên Minh.

Không ai để ý tới Mạnh Hạo, mà chỉ là có một luồng ánh sáng phóng tới trận pháp hắn đang đứng, quét qua người hắn. Hắn lấy ra lệnh bài thân phận của Mộc Hỏa Đạo, lập tức tỏ ra có tác dụng, luồng sáng chỉ hơi nhoáng lên một cái rồi biến mất, xem như đã lừa gạt được.

- Đi ra mau chút đi, còn không ít người đang chờ đó. Mạnh Hạo đang nhìn xung quanh, bên cạnh hắn liền truyền ra một giọng nói tỏ ra nôn nóng. Hắn quay đầu lại nhìn, liền thấy đó chính là một tu sĩ mặc đạo bào màu trắng xanh, đạo bào này có ấn ký đặc thù chỉ riêng tu sĩ Thiên Thần Liên Minh mới có.

Thần sắc Mạnh Hạo như thường, đi ra khỏi trận pháp, tiến vào trong tòa thành. Nhìn người đi đường xung quanh ra ra vào vào, chỉ tính sơ qua, cửa vào Thiên Thần Liên Minh này, không ngờ có hơn mấy trăm ngàn tu sĩ.

- 7 viên tinh cầu, liền thu được mấy triệu... chỉ với việc thu phí tổn ra vào, Thiên Thần Liên Minh đã có thể phát tài vô tận... Mạnh Hạo lẩm bẩm, núi thứ tám này khiến cho hắn cảm thấy ấn tượng nhất, chính là sự khổng lồ cùng cường hãn của Thiên Thần Liên Minh.

- Nếu như Quý chủ năm xưa không tranh trời, Yêu Tiên Cổ Tông vẫn ở chỗ cũ... thì Đệ Cửu Sơn Hải cũng sẽ như vậy. Mạnh Hạo trầm ngâm, thầm thở dài một tiếng, trước khi hắn tới đây, mặc dù đã chuẩn bị trước, nhưng vẫn không ngờ chuyện sẽ phức tạp như vậy.

Phức tạp không phải là bản thân chuyện này, mà là cục diện phức tạp, Hắc Hồn Đạo là tông môn trình độ gì cũng không sao, cho dù Mạnh Hạo gặp được tam nguyên Đạo Chủ, hắn cũng không quan tâm.

Nhưng hắn không thể không quan tâm đến toàn bộ Thiên Thần Liên Minh. Mà nếu hắn cường ngạnh xông vào phạm vi thế lực Thiên Thần Liên Minh, tiêu diệt Hắc Hồn Đạo, thì nhất định chuyện này sẽ chấn động toàn bộ Đệ Bát Sơn Hải. Theo sau đó, sẽ chính là đuổi giết cùng vô tận hung hiểm.

- Đáng tiếc, nếu ta có thời gian, chuyện này có thể xử lý thuận lợi hơn một chút, thậm chí có thể ở nơi này kinh doanh một phen, xây dựng cho mình một cái truyền tống trận tiện lợi.

- Nhưng hiện tại, thời gian đã không còn kịp nữa...

- Nhưng, thế gian này, có một số việc, cho dù là nguy hiểm hơn nữa, cũng phải đi làm...

- Có một ít người, bất kể là nguyên nhân gì, cũng phải đi cứu...

- Quả thật là rất nguy hiểm, nhưng dù nguy hiểm hơn nữa, thì cũng chỉ là trong phạm vi Đệ Bát Sơn Hải cỏn con này mà thôi, có thể hơn được Như Phong Giới sao!

Ánh mắt Mạnh Hạo lóe lên một cái, lộ ra vẻ lạnh lùng.

- Ta là chủ nhân tương lai của Sơn Hải Giới, nơi này là giới của ta! Mạnh Hạo hít sâu một hơi, rồi không chần chờ nữa, cất bước bay thẳng về phía xa, hắn chỉ tìm hiểu một chút, liền từ trên viên tinh cầu này tìm được truyền tống trận đi tới Hắc Hồn Đạo.

Sau khi nộp một khoản lệ phí kếch xù, Mạnh Hạo mang theo vẻ mặt âm trầm, trong nháy mắt biến mất tại truyền tống trận, khi xuất hiện lại... đã ở đầu kia trận pháp của Hắc Hồn Đạo!

Hắc Hồn Đạo không có tư cách ở vòng trong, nơi ở là một viên tinh cầu nhân tạo, chỉ có điều vì Hắc Hồn Đạo có Thiên Hồn lão tổ uy vọng rung động bốn phương tám hướng, thậm chí ở trong Thiên Thần Liên Minh cũng có danh vọng rất lớn, nên mặc dù Hắc Hồn Đạo không thuộc vòng trong, nhưng cũng là ở rất gần.

Hơn nữa còn một mình chiếm cứ một viên tinh cầu, trở thành chủ nhân của tinh cầu này!

Đệ tử Hắc Hồn Đạo không nhiều lắm, chỉ có 300 ngàn, nhưng này 300 ngàn đệ tử này đều vô cùng trung thành với tông môn, pháp thuật thần hồn bọn họ tu hành rất đặc thù, có thể đuổi quỷ nuốt hồn, tính tình phần lớn đều rất hung tàn.

Giờ khắc này, tại một trận pháp trên tinh cầu của Hắc Hồn Đạo, có mấy tên đệ tử Hắc Hồn Đạo đang khoanh chân tĩnh tọa, đột nhiên trận pháp bỗng lóe sáng, mấy người lập tức mở mắt ra, lạnh lùng nhìn lại. Rất nhanh bọn họ liền thấy được, từ bên trong trận pháp hiện ra một bóng người áo trắng.

Chính là Mạnh Hạo.

- Người tới là ai, đến đây làm gì?! Nhìn thấy Mạnh Hạo, mấy tên đệ tử Hắc Hồn Đạo này liền lạnh như băng lên tiếng, ánh mắt hung tàn.

Mạnh Hạo làm như không nghe, đứng ở trên trận pháp, nhìn bốn phía xung quanh, liền thấy được trên một vách núi đen như mực ở rất xa, có khắc ba chữ lớn.

Hắc Hồn Đạo!

Hết thảy cùng những hình ảnh Mạnh Hạo thấy được khi thi triển Nhân Quả Cấm giống nhau như đúc, hơn nữa, trên vách núi kia còn đặt... một cái lư hương to lớn!

Giờ phút này lư hương không phun ra nuốt vào mây mù, nhưng hình dáng của nó, Mạnh Hạo không thể quên được.

- Chính là chỗ này... Mạnh Hạo khẽ lên tiếng, thanh âm rất thấp, nhưng lại mang theo vẻ lạnh lùng.

- Ngươi câm hay là đầu lưỡi bị người ta cắt mất vậy, nếu không nói, ta sẽ trực tiếp rút hồn ngươi ra! Mấy tên đệ tử Hắc Hồn Đạo ở xung quanh vốn vì công pháp tu hành đặc thù khiến tính tình bạo ngược, bình thường những tu sĩ tông môn khác gặp được bọn họ phần lớn đều khách khí, thời khắc này lại thấy được Mạnh Hạo làm như không thấy mình, bọn chúng cũng không tiếp tục truy hỏi mục đích Mạnh Hạo đến nữa, mà hừ lạnh một tiếng, trực tiếp ra tay.

Lập tức có tiếng gào rú thê lương truyền ra, trong phút chốc, một đám âm hồn lệ quỷ bay múa hiện ra, lao thẳng tới Mạnh Hạo.

- Ta gọi là Mạnh Hạo... Mạnh Hạo thu hồi ánh mắt đang nhìn về phía vách núi đen ở xa xa, chậm rãi lên tiếng, ngay sau đó, tay phải hắn nâng lên vung về phía trước một cái, một ngọn cuồng phong ầm ầm tràn ra, ập thẳng tới mấy tu sĩ Hắc Hồn Đạo ở xung quanh.

- Ta tới đây, để lấy lại hồn phách tri kỷ của ta, nhân tiện...diệt tông môn của các ngươi! Mạnh Hạo thấp giọng nói, âm thanh chỉ mình hắn mới có thể nghe được.

Vừa tới gần, những hồn phách kia vừa chạm vào cỗ cuồng phong lập tức hét thảm, trong nháy mắt đã vỡ thành mảnh nhỏ, hình thần câu diệt. Mà mấy tên tu sĩ kia không kịp hoảng sợ đã bị cuồng phong quét ngang, trong nháy mắt máu thịt từ trên người bị tách rời, chỉ còn lại một bộ xương khô cũng nhanh chóng hóa thành tro bụi. Cho đến chết, bọn chúng cũng không cả kịp hét một tiếng!

Từng tên một... Trong phút chốc, thần hình câu diệt!

Duy chỉ có một người còn chưa chết, thân thể bị một cỗ lực lượng mạnh mẽ cuốn thẳng tới Mạnh Hạo. Mạnh Hạo bình tĩnh nâng tay phải lên đặt trên đỉnh đầu tên tu sĩ này, thi triển pháp thuật sưu hồn.

Tu sĩ kia run rẩy, bọt mép sùi ra không ngờ lại biến thành màu đỏ, chỉ trong mấy hơi thở đã trực tiếp tắt thở bỏ mình, khi Mạnh Hạo buông tay ra, thi thể của người này đã trở thành tro bụi.

- Tổng cộng năm cái truyền tống trận sao... Chân phải Mạnh Hạo nâng lên, dậm xuống trận pháp phía dưới, "ầm" một tiếng, trận pháp dưới chân hắn nổ tung, thậm chí những truyền tống trận chung quanh trên viên tinh cầu này, cũng bị chấn động ầm ầm tan vỡ, chia năm xẻ bảy!

- Trước tiên đóng cửa, sau đó giết người! Mạnh Hạo nhẹ giọng lên tiếng, ngẩng đầu nhìn về phía sơn môn của Hắc Hồn Đạo đang có vô số thân ảnh gào thét bay ra, cảm nhận được vô số thần thức từ bốn phương tám hướng rầm rầm mà đến. Hắn bình tĩnh cất bước, tiến thẳng về phía trước!

----------oOo----------