Ngã Dục Phong Thiên

Chương 1624: Ngoại địch xâm nhập!



Vào lúc Mạnh Hạo độ kiếp, vô luận là hắn hay là tộc nhân của Mạnh gia cũng không nhận ra, thời khắc này, bên ngoài phạm vi Mạnh gia, trong tinh không, có từng mảnh lá liễu màu đen đang lơ lửng nơi đó.

Những lá liễu này, mỗi một mảnh đều vào khoảng nghìn trượng, toàn thân màu đen. Trên đó có gân lá rõ ràng, dường như bên trong có máu huyết lưu chuyển, khiến cho lá liễu thoạt nhìn vô cùng quỷ dị.

Lá liễu nơi đây có chừng mấy chục mảnh. Trên mỗi một mảnh lá liễu đều có mấy chục tên tu sĩ ngồi khoanh chân, chung vào một chỗ, nhiều khoảng ngàn người.

Mỗi người đều rất bình tĩnh, duy chỉ có trong mắt thỉnh thoảng có âm lãnh lóe lên. Bọn họ mặc trường bào màu đen, tản ra một loạt hàn khí lạnh lẽo. Nếu cẩn thận nhìn, đó có thể thấy được, tu vi của hơn một ngàn tu sĩ nọ không ngờ... đều là Cổ Cảnh!

Từ Cổ Cảnh sơ kỳ đến đại viên mãn không đều, nếu Mạnh Hạo ở chỗ này, thấy được bọn họ, nhất định sẽ cảm thấy nhìn quen mắt. Bởi vì khí tức trên người của vài người đó giống nhau như đúc với những người mà Mạnh Hạo và Mạnh Đức lúc tới gặp phải!

Càng kinh người hơn là trên mấy chục mảnh lá liễu đó, cách mỗi vài miếng, tổng cộng có bảy người Đạo Cảnh cường giả khoanh chân đang ngồi tràn ra khí tức căn nguyên!

Bảy người này, nữ có nam có, có già có trẻ, nhưng khí tức của bất kỳ một người nào đều không yếu. Nhất là trong đó có ba người, hai người là Đạo Chủ Cảnh giới, còn một người mạnh nhất là một tên đồng tử. Tu vi của tên đồng tử... lại có thể áp chế sự biến hóa của tinh không, đó là... Đạo Tôn ngũ nguyên!

Tứ nguyên liền có thể xưng là Đạo Tôn, nhưng trên thực tế chỉ là ngưỡng cửa, ngũ nguyên mới tính. Lục nguyên đỉnh phong, bên trong bất kỳ một Sơn Hải Giới nào, ngũ nguyên Đạo Tôn trở lên đều là người mạnh nhất có thể đếm được trên đầu ngón tay, là bá chủ tuyệt đối có thể đi tranh đoạt vị trí Sơn Hải chủ. Người như vậy, thân phận như vậy xuất hiện ở bất kỳ địa phương nào, đều có thể chấn động Sơn Hải Giới sở tại.

Mà trước mắt, bên ngoài Mạnh gia không ngờ xuất hiện một người như vậy!

- Có người độ kiếp... cổ kiếp rất quỷ dị...

- Trên người người này, có loại khí tức khiến ta rất không thoải mái... Bảo những thứ tông môn của Đệ Thất Sơn Hải phụ thuộc vào ta, ra tay trước thử dò xét một chút mới được.

Đồng tử nhìn Mạnh gia từ xa, trong mắt lộ ra ánh sáng thôi diễn, sau một lúc lâu, nhàn nhạt lên tiếng.

- Lần này, Sơn Hải chủ ban trọng trách với bọn ta, không thể sơ sót khinh thường. Chuyện này sau đó, huyết mạch của Mạnh gia ở chỗ này, một người cũng... không được giữ lại!

Hai mắt của đồng tử nhắm nghiền.

Thanh âm của gã vang vọng, lập tức có người truyền lệnh bốn phương tám hướng. Tức thì bên trong tinh không phụ cận, trên vẫn thạch của từng chỗ, hay hoặc giả là trên đại lục lơ lửng, tồn tại bên trong Đệ Bát Sơn Hải, trong những tông môn không thuộc về Thiên Thần Liên Minh, có từng thân ảnh nhận được mệnh lệnh đến từ đồng tử.

Sau khi trầm mặc và chần chờ ngắn ngủi, gần như tất cả tông môn nhận được mệnh lệnh đều có tiếng than thở truyền ra. Ngay sau đó, mệnh lệnh của lão tổ đến từ những tông môn này truyền khắp cả tông môn. Sau đó... lại là từng đạo cầu vồng nhanh chóng bay ra, chạy thẳng tới... Mạnh gia!

Tông môn như vậy không sai biệt lắm có nhiều hơn mấy chục cái, mỗi một tông môn phái ra tu sĩ đều không tới ngàn người. Mấy vạn tu sĩ phân tán ra cũng không cùng phương hướng, hướng về Mạnh gia. Bọn họ không ngừng tiến tới gần, càng ngày càng gần!

Mưa gió muốn tới!

Trận chiến đầu tiên giữa Đệ Thất Sơn Hải cùng Đệ Bát Sơn Hải dường như... sắp vang dội ở Mạnh gia. Sau trận chiến này, bất kể kết quả như thế nào, đều nhất định chấn động cả Đệ Bát Sơn Hải.

Mà có thể khiến cho một vị Đạo Tôn dẫn đội, vả lại mục tiêu lựa chọn của kích thứ nhất, hoặc là cụ bị tính chiến lược, hoặc là cực kỳ trọng yếu!

Nhưng ngặt nỗi đúng lúc này, Mạnh Hạo độ kiếp, vả lại tất cả tộc nhân của Mạnh gia không có bất kỳ một người nào nhận ra chút gì. Chẳng qua nếu cẩn thận đi nhìn, có thể thấy được thời khắc này trên đại lục của Mạnh gia, bên trong những tộc nhân đó, có một ít... bọn họ nhìn như rung động Mạnh Hạo độ kiếp. Nhưng trên thực tế, khi đồng tử truyền ra mệnh lệnh, trong mắt của những người này có ánh sáng hơi nhỏ lóe lên một cái mà qua.

Dường như có gió thổi tới từ chân trời, xuyên qua tòa lầu, quét qua nhân gian, giống như... Phong mãn lâu.

Ầm!

Bên trong mây mù ở tinh không, hai tay của Mạnh Hạo bấm quyết, đối mặt bốn tên nhị nguyên người không mặt trước mắt, Mạnh Hạo triển khai Thôn Sơn Quyết. Từng ngọn núi rầm rầm phủ xuống, trấn áp bốn phương tám hướng, lại đồng loạt tan vỡ, liên đới bốn người không mặt toàn bộ thụt lùi.

Trong mắt của Mạnh Hạo lóe lên sát cơ, nhưng không có giết chóc, mà nhoáng lên một cái về phía trước, hóa thành đại bàng màu xanh, trực tiếp chạy ra. Hắn không có thời gian dây dưa hạo kiếp cùng những hình người này.

Nhưng ngay khoảnh khắc Mạnh Hạo chạy ra, bỗng nhiên, hai mắt của hắn chợt co rụt lại. Hắn thấy được bên trong sương mù phía trước, xuất hiện một cái... Bàn đu dây!

Trên bàn đu dây có một cô bé đưa lưng về phía hắn. Khắp bàn đu dây, truyền ra một loạt tiếng cười như chuông bạc. Nhưng tiếng cười ấy lúc rơi vào trong tai Mạnh Hạo, lại làm cho tâm thần hắn chấn động.

Mạnh Hạo đang muốn cẩn thận đi nhìn, nhưng trong chớp mắt, tiểu cô nương kia liền biến mất, chỉ còn lại có bàn đu dây, đưa tới đưa lui nơi đó...

Ánh mắt của Mạnh Hạo lóe lên, không có dừng lại, tiếp tục đi về phía trước. Để có thể đi đi tới, hắn liền bạo phát ầm ầm lực lượng của Chí Tôn Kiều, toàn bộ đánh ầm phía sau. Gần như vào phút chốc Chí Tôn Kiều đánh ra, hắn nghe được phía sau truyền đến một loạt thanh âm hí hí.

Khi Mạnh Hạo quay đầu lại, hắn mắt lạnh thấy được phía sau mình, thời khắc này thân ảnh đang lui về sau, chính là tiểu cô nương kia. Nàng cúi đầu, phát ra thanh âm hí hí.

Dường như đã nhận ra ánh mắt của Mạnh Hạo, cô bé ngẩng đầu. Vào nháy mắt nàng ngẩng đầu, hai mắt Mạnh Hạo co rụt lại, hắn thấy được miệng và đôi mắt của cô bé này đều bị chắp vá, chảy máu đen như mực...

Chỉ có máu đen như mực chậm rãi truyền ra từ bên trong khe hở của đôi môi bị chắp vá.

Thanh âm ấy mang quỷ dị, lúc rơi vào trong tai Mạnh Hạo, thân thể hắn bỗng chấn động. Hắn phát hiện, thân thể của mình không ngờ vào giờ khắc này không bị khống chế, nhưng lại đi theo tiểu cô nương kia, cùng nhau đi về phía trước.

Một màn này khiến tâm thần của Mạnh Hạo chấn động. Hắn tu hành đến nay, đã trải qua rất nhiều chuyện, nhưng duy chỉ có bên trong mây mù ngoài Cổ Môn, cảm nhận được loại sợ hãi đến từ tâm thần.

Hắn vận chuyển tu vi, lại phát hiện tu vi cùng thân thể thật giống như bị cô lập vạy, thậm chí Chí Tôn Kiều cũng không thể hiển lộ ra ngoài. Tất cả thủ đoạn cho dù là pháp bảo, đều không thể thực hiện ra.

Duy chỉ có Niết Bàn Quả, vào giờ khắc này, với chuyển động điên cuồng trong cơ thể Mạnh Hạo, dường như đang cùng tiểu cô nương kia đối kháng. Bên tai hắn như vĩnh hằng vậy, nghe được đều là thanh âm hí hí kia.

Mắt thấy Mạnh Hạo đi theo cô bé, dần dần đi xa, đúng lúc này, trong cơ thể hắn nổ vang, 4 trái Niết Bàn Quả bạo phát ra dao động mạnh hơn. Trong tiếng nổ ầm ầm như tách ra liên hệ nào đó. Khi thân thể hắn run lên phun ra máu tươi. Tiểu cô nương nọ phát ra tiếng hét lên thê lương, nhưng thân thể dần dần lui về sau, biến mất bên trong sương mù.

Mạnh Hạo hít ngược một hơi, sắc mặt tái nhợt, với tu vi của hắn, không ngờ ở chỗ này cảm nhận được một loại cảm giác vô lực. Vô luận là nữ nhân áo trắng hay là cô bé kia đều mang tới cho hắn cảm giác tràn đầy quỷ dị. Đó dường như... Không phải là tầng thứ mà hắn giờ này có thể tiếp xúc.

- Đây là cổ kiếp của La Thiên Đạo Tiên sao...?

- Cổ Cảnh là truy tìm con đường của tổ tiên, thăm dò căn nguyên của công pháp tự thân... Như vậy Cổ Cảnh của ta nên tìm kiếm, là căn nguyên của La Thiên Đạo Tiên huyết mạch hay không?

- Ta không tin những người khác trước Cổ Môn, sẽ gặp phải chuyện quỷ dị như trước mắt. Như vậy xem ra, bất kể là nữ nhân áo trắng trước đây hay là tiểu cô nương trước mắt, sự xuất hiện của các nàng đều biểu đạt bí ẩn của La Thiên Đạo Tiên huyết mạch nào đó!

Sắc mặt của Mạnh Hạo khó coi, nhưng trong mắt như cũ mang kiên định, thân thể lóe lên một cái, tiếp tục phóng đi về phía Cổ Môn ở chỗ sâu mây mù.

- Trước đây không có những chuyện quỷ dị này, sau khi thấy được Đạo Cảnh người không mặt từ bên trong mây mù, lại bắt đầu xuất hiện. Đầu tiên là nhất nguyên đạo, rồi sau đó nữ nhân áo trắng, tiếp nhận nhị nguyên đạo, liền xuất hiện tiểu cô nương kia... Như vậy kế tiếp, phải là... Đạo Chủ tam nguyên!

Mạnh Hạo nhanh như sấm đánh, khi khoảng cách Cổ Môn càng ngày càng gần, bỗng nhiên, phía trước hắn có mây mù cuồn cuộn, bất ngờ có bốn cái thân ảnh đi ra.

Đúng như Mạnh Hạo phán đoán vậy, bốn người không mặt đi ra, tràn ra tu vi dao động, chính là... Đạo Chủ tam nguyên!

Nếu đổi thành trước khi Mạnh Hạo chưa dung hợp trái Niết Bàn Quả thứ tư, ba người không mặt này, bất kỳ một người nào đều cần hắn lấy toàn bộ tu vi đi chiến, lưỡng bại câu thương. Nhưng giờ này, đối mặt ba tên Đạo Chủ tam nguyên, Mạnh Hạo đã không còn như lúc trước, đôi mắt hắn lóe lên một cái, trực tiếp tới gần.

Tiếng nổ vang quanh quẩn, Chí Tôn Kiều của Mạnh Hạo biến ảo, lực lượng của La Thiên Đạo Tiên bạo phát, cùng ba tên người không mặt đối kháng. Khi tiếng nổ ngập trời vang lên, khoảnh khắc Mạnh Hạo xuất hiện trước người của một người không mặt. Tay phải nâng lên, trực tiếp phóng ra một chỉ rơi vào mi tâm người này. Một tiếng ầm, toàn thân của người không mặt lập tức tan vỡ.

Nhưng ngay phút chốc gã tan vỡ, Mạnh Hạo biến sắc, thân thể nhanh chóng lui về sau. Chỉ thấy người không mặt tan vỡ, trong cơ thể tràn ra sương mù, nhưng lại không trở về mà là hóa thành một sợi dây thừng bằng sương mù, chạy thẳng tới Mạnh Hạo. Cùng lúc đó, phía sau hắn, hai người không mặt khác cũng đều tự mình vỡ vụn, hóa thành dây thừng, khoảnh khắc lại tới.

Mạnh Hạo vừa muốn tránh ra, nhưng ngặt nỗi vào khoảnh khắc đó, trong sương mù phía trước đột nhiên truyền tới một thanh âm lạnh như băng. Thanh âm ấy là một nam nhân, chỉ có ba chữ.

- Không thể động!

Giờ này khắc này, bên ngoài mây mù Cổ Môn ở tinh không, trong nháy mắt Mạnh gia tộc nhân chú ý cổ kiếp, phạm vi bốn phía Mạnh gia, mấy vạn tu sĩ tới từ bốn phương tám hướng hóa thành mấy vạn đạo cầu vồng, gào thét mà đến.

Không có bất kỳ dừng lại, khoảnh khắc bọn họ đến gần, những người này cắn răng, sát khí bạo phát, đánh vào trong phạm vi Mạnh gia. Gần như bọn họ mới vừa bước vào, lập tức trên pho tượng khổng lồ của Mạnh gia tổ trạch đột nhiên tản ra ánh sáng đỏ mãnh liệt.

Ánh sáng đỏ nọ cùng nổi lên, tất cả Mạnh gia tộc nhân đều sửng sốt một chút. Rất nhanh, năm vị lão tổ của Mạnh gia liền sắc mặt trong nháy mắt biến hóa.

- Ánh sáng đỏ nổi lên... Có ngoại địch xâm lấn!

- Ngoại địch xâm lấn!

Thanh âm còn đang vang vọng, xa xa chín khối tiểu lục địa bên ngoài Mạnh gia tổ trạch có tiếng nổ vang, truyền ra khắp nơi. Đó là đại trận bảo vệ của Mạnh gia, tự mình phòng ngự, trong nháy mắt khuếch tán, bao phủ chín khối tiểu lục địa vào bên trong, đối kháng mấy vạn người xuất thủ bốn phía, tạo thành nổ ầm ầm.

- Mạnh gia, nợ máu trả bằng máu, năm đó các ngươi thiếu nợ Thiên Địa Môn ta, hôm nay phải trả rồi!

- Mạnh gia đã hư nhược, Đệ Bát Sơn Hải không có chỗ đặt chân cho các ngươi. Hôm nay bọn ta quần khởi, tới diệt Mạnh gia, đứt hết thần thoại vĩnh hằng bất diệt Mạnh gia các ngươi!

- Vân Địa Tông, vì diệt mạnh mà đến!

- Thủy Đạo Phái, tới đây kết thúc ân oán năm đó!

- Hùng sư cũng có một ngày già nua. Một ngày đó đã đến rồi, Mạnh gia... hồi chuông báo tử đã nổi lên!

Trong lúc nhất thời, vô số tiếng động âm lãnh truyền đến từ bốn phía bốn phương tám hướng.

----------oOo----------