Mạnh Hạo mắt nhìn pho tượng, nhưng trong mắt lại mờ mịt không có tiêu điểm, hắn ở trong phiến thế giới đó, còn tuần hoàn tiếp mười ngàn lần lửa trời hủy diệt, mà mỗi một lần tuần hoàn cũng không biết qua bao nhiêu năm.
Nếu như chia cuộc đời của hắn thành mười ngàn phần, như vậy cả đời này của hắn ở Sơn Hải Giới, ngay cả một phần cũng không tính. Đối với hắn, dường như... ở Sơn Hải Giới này là hư ảo, mà hết thảy ở thế giới kia, mới là cuộc sống.
Cái gì là thật, cái gì là giả, ngươi biết rất rõ ràng, nhưng lại không phân biệt rõ.
Mạnh Hạo vẫn mờ mịt như cũ, vẫn không có tiêu điểm, hết thảy hắn còn dừng lại ở trong thế giới kia không thể trở về, cho dù hắn nghĩ rằng mình hiểu rõ Chân Giả Cấm Pháp, dường như cũng không có trợ giúp chút nào.
Nếu như không có ngoài ý muốn, như vậy Mạnh Hạo sẽ khoanh chân ngồi dài lâu ở chỗ này, cho đến thân thể của hắn khô héo, cho đến nguyên hồn của hắn tiêu tán, hình thần câu diệt.
Bởi vì hắn ở trong giả, không tìm được thật.
Hắn bị lạc trong năm tháng, không tìm được kiếp này.
Thời gian mỗi ngày một trôi qua, thân thể hắn bắt đầu khô héo, sắc mặt hắn từ từ tái nhợt, sinh mệnh của hắn càng ngày càng suy yếu, nhưng trong mắt của hắn vẫn không có ngưng tụ chút nào.
Cho đến bảy ngày sau, cả người hắn khô héo giống như da bọc xương, hồn của hắn bắt đầu xuất hiện tiêu tán, sinh cơ của hắn càng ngày càng yếu, cả người giống như một ngọn đèn dầu sắp tắt.
Nửa tháng sau... ngọn đèn này lung lay sắp tắt, dường như sẽ tắt bất cứ lúc nào. Tuy rằng còn đang cháy, nhưng thời gian tắt đã càng ngày càng lâu, cho đến ngày thứ hai mươi sau khi Mạnh Hạo trở về.
Ngọn đèn sinh mệnh của hắn, tắt.
Nhưng ngay khoảnh khắc tắt kia, trong kích thích giữa cái sống cái chết, thân thể Mạnh Hạo đột nhiên run một cái, ngay lúc tia sáng trong mắt hắn tắt, đột nhiên xuất hiện vùng vẫy.
Vùng vẫy còn rất yếu, nhưng lập tức làm cho ngọn lửa sinh mệnh cháy lên một chút, sau đó vùng vẫy càng lúc càng mãnh liệt. Dường như có một thanh âm nào đó đang gầm thét trong cơ thể Mạnh Hạo, thân thể hắn lắc lư, hai mắt hắn xuất hiện tơ máu, hắn sắp thức tỉnh!!!
Vùng vẫy này kéo dài ba ngày, thời gian ba ngày này, cả người hắn không có lúc nào là không run rẩy, nhưng ngọn lửa sinh mệnh của hắn dần dần bốc cháy lên, hồn của hắn đang dần dần sôi lên, trong hai mắt hắn, tiêu điểm đang từ từ ngưng tụ.
- Ta... là... Mạnh... Hạo! Lại qua ba ngày, đây là ngày thứ hai mươi bảy sau khi Mạnh Hạo trở về, trong miệng của hắn, từ từ thốt ra thành tiếng, mặc dù trúc trắc, mặc dù mơ hồ, nhưng lại chân chính phát ra tiếng.
- Ta... là... Mạnh Hạo!
- Ta... là Mạnh Hạo! Thanh âm của hắn lập đi lặp lại, tuy rằng khó khăn, mặc dù chỉ là bốn chữ, đã làm cho hắn run rẩy kịch liệt hơn, nhưng dần dần, theo hắn lập đi lặp lại, thanh âm của hắn càng ngày càng rõ ràng, cũng càng ngày càng liền lạc!
- Ta là Mạnh Hạo!!! Cho đến cuối cùng, ngay khi Mạnh Hạo nói ra bốn chữ này không còn cách quảng, hoàn toàn liền lạc, lập tức trong óc hắn nổ vang, trong thế giới của hắn giống như thiên lôi cuồn cuộn ngập trời, cùng lúc đó trong hai mắt liền chân chính ngưng tụ ra tiêu điểm.
Trong nháy mắt ngưng tụ ra tiêu điểm, ý thức của hắn rốt cục... trở về!
Ngay lúc đó, nụ cười nơi khóe miệng pho tượng Lý chủ phía trước Mạnh Hạo kia, dù không thay đổi, nhưng dường như ẩn chứa vẻ tán thưởng, mà phù văn trên hai tay pho tượng, trong nháy mắt bay ra, nhất nhất chui vào mi tâm Mạnh Hạo.
Cái thứ nhất sáp nhập vào mi tâm của Mạnh Hạo, là cấm pháp của Phong Yêu đời hai, Chân Giả Cấm!
Ngay khoảnh khắc đi vào tâm thần Mạnh Hạo, thân thể hắn nổ vang.
- Đây... chính là thật và giả, ở trong thật tìm giả, ở trong giả tìm thật, khi ngươi làm được điểm này, ngươi... sẽ thu được Phong Yêu đệ nhị cấm!
- Cùng trong cuộc sống hư ảo của năm tháng, tìm được chân thật như hạt muối trong biển kia, từ nay về sau Chân Giả Cấm, ở trong tay ngươi... không còn... mê loạn nữa!
Thân thể Mạnh Hạo nổ vang, ý thức của hắn vào giờ khắc này mãnh liệt hơn. Trong hô hấp dồn dập, phù văn thứ hai, cùng theo sáp nhập vào mi tâm.
- Đây là cấm pháp của ta, ta gọi cấm này là... Kim Cổ Cấm!
- Thời gian ức vạn năm, thiên địa mênh mang, cảm ngộ tất cả năm tháng xưa nay, nhìn hết thảy bầu trời hủy diệt, đi qua một lần lại một lần hạo kiếp, từ trong viễn cổ trở về tìm kiếp này... Ngươi làm được điểm này, có tư cách thu được Phong Yêu đệ tam cấm của ta!
- Cả cuộc đời ta có một tiếc nuối lớn, tiếc nuối cuộc đời này vô duyên ngưng tụ chín cấm. Ta từng thôi diễn, vô số năm sau, có người thân là Phong Yêu đời chín, ngưng tụ cực hạn của khí vận Phong Yêu nhất mạch, cũng có lúc biến chuyển suy sụp bị người đánh bại... nhưng nếu có thể hiểu rõ tám cấm của tiền nhân, mà tự thân sáng lập cấm thứ chín... Sẽ thành... đỉnh phong... chính ta cũng phải nhìn lên...
- Pháp của chín cấm, tuyệt luân mênh mông!
Khi thanh âm mang đầy tiếc nuối, quanh quẩn trong tâm thần Mạnh Hạo, trong cơ thể Mạnh Hạo, tiếng sấm vang động ngập trời hơn. Trong tiếng nổ "ầm ầm" người ngoài không nghe được đó, thân thể Mạnh Hạo, không còn run rẩy, hai mắt của hắn rõ ràng đã mở to, nhưng giờ này theo hắn ngẩng đầu, lại tạo cho người ta có cảm giác... dường như mở ra lần nữa!
Mạnh Hạo mở ra hai mắt, ngay khoảnh khắc này, trong mắt của hắn hoàn toàn thanh minh, trong óc của hắn, ký ức cả đời của hắn ở Đệ Cửu Sơn Hải, Đệ Bát Sơn Hải cùng với Sơn Hải Giới này, giống như nổ tung "ầm ầm", càng ngày càng khắc sâu, cho đến cuối cùng, thời gian vô tận trấn áp hắn ở một chỗ thiên địa khác, lần nữa trở thành hết thảy thuộc về hắn!
Mạnh Hạo trầm mặc, hắn không có lên tiếng, hắn cảm nhận trong tâm thần của mình, giờ này đang lơ lửng sáu phù văn cấm pháp, đó là cấm pháp thứ tám, thứ bảy, thứ sáu, thứ năm, thứ ba, thứ hai!
Mà giờ này, hắn còn thiếu chỉ có cấm thứ tư và cấm thứ nhất!
Một khi ngưng tụ hai cấm pháp kia, hắn đã có thể sáng lập cấm thứ chín cuối cùng... thuộc về hắn!
Mạnh Hạo nhìn pho tượng Lý chủ thật lâu, chậm rãi đứng lên, trên mặt có phức tạp, có cảm khái, có hồi ức, cũng có cảm thán.
- Hay cho Lý chủ, hay Phong Yêu đời ba... Mạnh Hạo nhẹ giọng lẩm bẩm, cơ duyên lần này, là một lần gian nan nhất hắn gặp được cả đời này, nhìn như đơn giản nhưng trên thực tế độ khó trong đó chỉ có chính hắn mới biết được.
Đó là chuyện còn kinh khủng hơn so với chết... Chết cũng chỉ là chết đi mà thôi, nhưng bị lạc chính mình, quên mất chốn về, hết thảy... đó mới là sự hành hạ thống khổ nhất đối với mọi tu sĩ.
Đồng dạng, nếu bị lạc vào trong thế giới hư ảo, không tìm được kiếp người chân thật, thì cũng là một loại bi ai lớn lao đối với mọi tu sĩ.
- Thật và giả, xưa và nay... Ta hiểu rồi! Mạnh Hạo nhìn pho tượng Lý chủ, nhẹ giọng lẩm bẩm, rồi chợt nâng vung mạnh tay ra hướng bốn phía.
Lập tức hư ảo đen như mực chung quanh hắn, ầm ầm tan vỡ, trở thành vô số mảnh vỡ; pho tượng Lý chủ kia cũng vào giờ khắc này vỡ tan ra!
Ầm một tiếng, cả thế giới của hắn chỗ này, toàn bộ vỡ vụn.
Nhưng sau khi vỡ vụn, xuất hiện cũng không phải tinh không mênh mông, mà là... bầu trời màu vàng, tầng mây màu đen, mặt đất màu trắng, xa xa... pho tượng rõ ràng tan vỡ kia vẫn như cũ còn đó.
Bất đồng là trên tay trái pho tượng này nổi lơ lửng một cái phù văn, mà tay kia... nhưng không có phù văn, phù văn tay trái chính là bầu trời trên không trung này!
Đây, mới thật sự là chân thật!
Mà thế giới thứ hai trước đó, như cũ... là hư ảo, là giả!
Khi tiếng nổ vang quanh quẩn trong thiên địa, nụ cười trên pho tượng Lý chủ, nhìn như không thay đổi, nhưng nhìn cẩn thận, rõ ràng có chứa thâm ý, chứa kinh ngạc, dần dần là tán thưởng.
Trong lúc nói, phù văn trên tay phải hắn trong nháy mắt biến mất, mà phù văn trên bầu trời, cũng vào giờ khắc này tiêu tán, hóa thành hai luồng sáng, chạy thẳng tới Mạnh Hạo, không ngờ lập lại dung hợp trước đó.
Mạnh Hạo không có né tránh, để mặc cho hai luồng sáng phù văn kia tới gần, sáp nhập trong cơ thể, lập tức trong tâm thần hắn hiện lên cấm thứ hai và cấm thứ ba, hoàn toàn hoàn chỉnh!
- Nếu ta không có nhìn thấu thế giới thứ hai cũng là hư ảo, xoay người đi ra từ cửa phía sau, thì ta sẽ thấy thứ gì? Bỗng nhiên Mạnh Hạo lên tiếng.
- Ta không biết! Thanh âm truyền đến nhỏ dần, từ từ yếu đi, dần dần, dường như đã chân chính đi xa.
Ngay khi thanh âm này đã đi xa, đồng thời, đoàn sương mù ẩn chứa sinh cơ vô hạn trên mi tâm pho tượng kia, trong nháy mắt bay ra chạy thẳng tới bao phủ quanh Mạnh Hạo, sau đó bắt đầu tẩm bổ thân thể của hắn.
Rất nhanh, thân thể khô héo của Mạnh Hạo toàn bộ khôi phục, hồn của hắn tăng cao một tầng, thần thức của hắn lần nữa kéo lên, không còn là trình độ Chí Tôn bốn thành, mà gần như là Chí Tôn sáu thành.
Hết thảy lực lượng, tu vi của hắn đều trong một chớp mắt này, đạt tới đỉnh phong nhất!
Mạnh Hạo trầm mặc, không có để ý biến hóa của thân thể, hắn đang suy nghĩ vấn đề mới vừa hỏi ra, một hồi lâu, Mạnh Hạo tự cười thầm, vấn đề này không có đáp án, một khi đã như vậy, dứt khoát không suy nghĩ thêm nữa.
Cuối cùng ôm quyền, cúi đầu, xoay người, Mạnh Hạo cũng không có lập tức rời đi, mà ánh mắt nhoáng lên một cái, lập tức trong cơ thể hắn nổ vang, 33 ngọn Hồn Đăng trong nháy mắt biến ảo chung quanh hắn.
- Cổ Cảnh đèn tắt, Thần Minh Thất Khô... hư ảo của đệ nhất khô với ta mà nói, đã không có khó khăn gì nữa, năm đèn trước... ta mở dễ như trở bàn tay! Mạnh Hạo vừa bình thản nói, ánh mắt rơi vào ngọn Hồn Đăng thứ hai.
- Đèn thứ hai, tắt! Mạnh Hạo vừa nói ra, ngọn Hồn Đăng thứ hai kia như có một luồng gió vô hình thổi qua, lập tức tắt!
Ngay khoảnh khắc đèn tắt, có làn khói xanh nhẹ bay lên, nhưng không đợi nó biến ảo, đã bị Mạnh Hạo hút một cái, theo miệng mũi toàn bộ hút vào, lập tức trong cơ thể Mạnh Hạo giống như có tiếng sấm nổ vang ngập trời.
Mà tu vi của hắn, cũng vào giờ khắc này rầm rầm bùng phát, thần thức tăng trưởng, lực lượng thân thể cũng đều khuếch trương, mặc dù giờ này không phải trạng thái tăng mạnh gấp đôi, nhưng Mạnh Hạo vẫn lần nữa cảm nhận được mình cường hãn hơn.
Khi chung quanh hắn nhấc lên gió lốc ngập trời, quét ngang thế giới này, ánh mắt Mạnh Hạo rơi trên ngọn Hồn Đăng thứ ba.
- Đèn thứ ba, tắt!
"Ầm!" Ngay trong nháy mắt đèn thứ ba tắt, giờ này hư ảo đệ nhất khô của Thần Minh Thất Khô ở trước mặt Mạnh Hạo này, từ trong thật tìm được giả, từ trong giả tìm được thật, lại từ viễn cổ trở về, tìm được kiếp này, căn bản là... một kích yếu đuối không chịu nổi!
Từ xưa đến nay, La Thiên Đạo Tiên tắt đèn, không ai không nơm nớp run sợ, thận trọng e dè, chưa từng có một người nào giống như Mạnh Hạo, dường như nghiền ép, bẻ gãy nghiền nát, nói một lời liền tắt đèn...