Ngã Dục Phong Thiên

Chương 1693: Vì diệt giới này



Mà trên Đệ Nhất Thiên lúc này, số lượng dị tộc trấn giữ cũng không ít, nhưng phần lớn đều tu vi không cao. Thời diểm này toàn bộ hoảng sợ, đồng loạt nhìn về phía Mạnh Hạo. 

- Ngươi là ai!!! Muốn làm gì! Một thanh âm già nua, từ phương xa truyền đến, thiên địa biến hóa, mây mù ngưng tụ, hóa thành một khuôn mặt to lớn nhìn chằm chằm vào Mạnh Hạo. 

- Mạnh Hạo, đến từ Sơn Hải Giới! Hôm nay tới đây để diệt giới! Mạnh Hạo nhẹ giọng lên tiếng, lời vừa nói ra, hắn nắm tay lại, hung hăng đánh một quyền xuống mặt đất phía dưới. 

Một quyền này đánh ra, cả thế giới đều phải tan vỡ, mặt đất run rẩy, một lực lượng hủy diệt theo đó nổ vang, chạy thẳng tới mặt đất. 

Chính là Diệt Sinh Quyền! 

Một quyền này rơi xuống, toàn bộ mặt đất Đệ Nhất Thiên chấn động mạnh một cái, chấn động này rất nhẹ, thoạt nhìn dường như phù du lay chuyển cổ thụ, nhưng ngay khoảnh khắc một quyền này rơi xuống đất, toàn bộ thảo mộc trên mặt đất trong nháy mắt chết héo!

Giống như bị hút đi tất cả sinh cơ. Tiếp đó một sóng gợn màu xám tro, với chỗ quả đấm của Mạnh Hạo giáng xuống làm trung tâm, ầm ầm lan tràn ra hướng bốn phía, nơi nó đi qua, hết thảy đều khô héo! 

Một màn này, khiến những dị tộc đều mặt biến sắc, lão già kia thì càng hoảng sợ, nhưng không đợi lão nói tiếp cái gì, Mạnh Hạo vung tay áo, lập tức tiếng nổ ngập trời, sương mù tụ thành gương mặt lão già kia tức thì tiêu tan. 

Theo trong mắt Mạnh Hạo toát ra tia sáng lạnh, ở trong mắt hắn sinh mạng trên thế giới này không phải tu sĩ, mà chỉ là hung thú. Thời khắc này trong mắt hắn nhìn thấy hầu hết dị tộc trên giới này, thậm chí còn không có năng lực hóa thành hình người, thoạt nhìn chỉ là một đám thằn lằn! 

Nếu không phải kiến trúc cùng môi trường nơi này, thoạt nhìn giống như Tiên giới, thì nhất định Mạnh Hạo đã nghĩ rằng, nơi này... chính là một cái ổ thú. 

- Thú loại nhỏ nhoi, cũng muốn diệt Sơn Hải Giới ta ư? Mạnh Hạo lắc đầu, lần nữa tung ra một quyền, đánh thẳng tới mặt đất, lại là Nhập Ma Quyền... cả mặt đất nổ vang. 

Cuối cùng là một quyền Sát Thần, thiên địa run rẩy, Chí Tôn Kiều phủ xuống trấn áp bầu trời, khiến cho vô số thành trì, kiến trúc giữa không trung, toàn bộ nghiêng ngả. Sau đó khi thần thức của Mạnh Hạo tản ra bao phủ cả thế giới, ý chí của hắn cưỡng ép thay thế ý chí của thế giới này, không ngừng đè nén xuống... hắn triển khai hủy diệt toàn diện Đệ Nhất Thiên. 

Hắn hóa thành gió lốc, nơi đi qua núi cao sụp đổ, mặt đất vỡ vụn, sông lớn chảy ngược, biển rộng ngập trời, từng cái khe nứt xuất hiện trên mặt đất, tiếng "rắc rắc" không ngừng lan tràn ra hướng xa xa, giống như những con địa long uốn mình rung chuyển cả thế giới. 

Mạnh Hạo cất bước lên giữa không trung, trên một chỗ thành trì, hắn hơi trầm mặc, rồi trong mắt có quyết đoán, thu hồi hết thảy ý nhân từ. Hiện lên trước mắt hắn chính là tinh tú trong Sơn Hải Giới vỡ nát, hiện lên chính là sắc mặt tàn nhẫn của dị tộc ngay cả những người phàm kia đều không buông tha. 

- Một đám súc sinh, hoặc nói, vốn là súc sinh! Mạnh Hạo vung tay đánh một chưởng thẳng xuống dưới, trong tiếng nổ "ầm ầm", tòa thành khổng lồ kia trực tiếp chia năm xẻ bảy, hoàn toàn tan vỡ, trong tiếng nổ vô số tiếng gào thét thảm thiết quanh quẩn. 

Mạnh Hạo sớm đã tản ra thần thức, cũng đã sớm nhận ra, tất cả dị tộc bên trong Đệ Nhất Thiên này đều là thằn lằn, mà những con thằn lằn này, không có giống như người phàm không hề có tu vi, mà bất kỳ một con thằn lằn nào, dường như bắt đầu từ lúc sinh ra đã có tu vi lực lượng nhất định nào đó. 

Đối với chuyện này, Mạnh Hạo diệt sát, cũng càng thêm triệt để. 

Hắn không ngừng đi tới phía trước, nơi đi qua, tất cả nhìn thấy trong mắt đều lập tức hủy diệt! Mà theo hắn đi về phía trước, tất cả sinh cơ trên mặt đất màu xám tro, toàn bộ bị hút ra, khiến cho nơi này ý tử vong ngập trời. 

Mà mơ hồ, Mạnh Hạo cũng cảm nhận được tiếng gào thét từ chỗ sâu dưới mặt đất quanh quẩn, đó không phải tới từ một tên dị tộc nào, mà là ý chí của mảnh thế giới này! 

"Ý chí này, cảm nhận được sát ý của mình, cho nên trước có lôi kiếp muốn tiêu diệt mình, lúc này, theo mình đến, ý chí này đại biểu mặt đất, cũng nảy sinh ra bài xích mãnh liệt với mình!" 

Lực bài xích, thời khắc này càng ngày càng mãnh liệt, nhưng Mạnh Hạo không thèm để ý tới. 

Thân thể Đạo Tôn, thần thức của Chí Tôn tám thành, một thân tu vi La Thiên Đạo Tiên, khiến cho Mạnh Hạo không nói là xem thường lực bài xích, nhưng cũng có thể cưỡng ép chống lại! 

Trong tiếng nổ "ầm ầm", tòa thành nơi nơi tan vỡ, từng pho tượng vỡ nát, vô số dị tộc trong tiếng gào thét thê lương, vảy toàn thân vỡ vụn, Mạnh Hạo giống như một vị Sát Thần, mang theo hủy diệt, mang theo giết chóc mà đến. 

Có tiếng rống giận truyền ra, chính là khuôn mặt lão già huyễn hóa ra trước đó, lão hóa thành bản thể một con thằn lằn già nua, từ đàng xa bay nhanh tới, tản ra một thân tu vi ngũ nguyên, nhưng không đợi tới gần Mạnh Hạo, ngay trong tiếng hừ lạnh của Mạnh Hạo, nó dừng lại giữa không trung, phun ra máu tươi, không đợi nó kịp lên tiếng, tiếp theo chớp mắt một cái Mạnh Hạo đã tới kế bên, tung ra một quyền! 

"Ầm" một tiếng, con thằn lằn già nua này, thân thể trực tiếp vỡ nát, hình thần đều diệt! 

Từ rất nhiều khu vực thế giới này, truyền ra tiếng gào thê lương, tiếng cầu xin tha thứ cũng thế, tiếng mắng chửi cũng vậy, không ngừng vang vọng. 

- Là các ngươi xâm lược trước, trấn áp trước, phong ấn trước, muốn trách... Chỉ trách thiên địa này bất nhân, trách vận mạng này bất công...

Mạnh Hạo trầm mặc, nhìn bầu trời, nhìn mặt đất, vung tay một cái, lập tức thần hỏa "ầm ầm" cuốn ra, nơi đi qua, bao trùm cả bầu trời, sau đó lại phủ xuống ngập trời, thiêu đốt mặt đất, đốt cháy hết thảy. 

Cũng có Huyết Yêu gầm thét bay ra, nơi đi qua, những con thằn lằn kia rối rít gào thét thê lương. 

Núi sông tan vỡ, bầu trời vỡ vụn, tất cả kiến trúc cùng thành trì, đều từ giữa không trung rơi xuống, đập trên mặt đất, khiến cho khe nứt trên mặt đất tăng thêm quá nhiều, rất nhanh, mặt đất run rẩy, thậm chí rất nhiều khu vực cũng bắt đầu sụp xuống.

Tại Đệ Nhất Thiên này nhìn xem, không thấy rõ ràng lắm, nhưng ở Sơn Hải Giới lại trông thấy vô cùng rõ ràng! 

Bất kỳ một tu sĩ Sơn Hải nào, ngẩng đầu liền có thể thấy được, Đệ Nhất Thiên đại lục thay thế tinh không kia, thời khắc này không ngừng truyền ra tiếng nổ vang, cũng có đám đám bụi mù từ bên trong tản ra, thậm chí cũng không ít đá vụn, từ trong đại lục kia bóc ra bắn tung tóe. 

Mà mỗi một lần nổ vang, cũng làm cho đại lục run rẩy, rất nhanh, thậm chí có một số khu vực, dường như vỡ vụn, bắt đầu mặt ngoài không toàn vẹn, từng cái khe nứt bắt đầu xuất hiện, còn có một số vị trí đá vụn rơi xuống giống như vẫn thạch rơi rụng vậy.

- Đệ Nhất Thiên này, sắp vỡ ra rồi!!! 

- Thật... Thật sự có một Thiên vỡ tan ư!!! 

- Là Mạnh Hạo, là hắn! 

- Người kia, xông lên Đệ Nhất Thiên, mục tiêu của hắn là đánh vỡ nát Đệ Nhất Thiên này!!! 

- Tu sĩ Sơn Hải, tử chiến đến cùng!!! Tu sĩ Sơn Hải Giới gần như điên cuồng, trong mắt của bọn họ lộ ra chấp nhất, nội tâm bọn họ phấn chấn đến cực hạn... tiếp đó bọn họ sát cơ ngập trời, chiến ý bọn họ khiến thiên địa biến sắc. 

Mà những dị tộc kia, thời khắc này toàn bộ run rẩy, toàn bộ hoảng sợ, bọn họ nhìn quê hương của mình đang tan vỡ, trong lòng của bọn họ sớm đã không còn chút chiến ý, thậm chí sinh ra hoảng sợ và khủng khiếp. 

Một phương khí thế tăng trưởng, một phương khí thế suy sụp, cân tiểu ly của cuộc chiến tranh này, lần đầu tiên nghiêng về một bên! 

Tiếng giết chóc vang động, toàn bộ tu sĩ chín Sơn Hải, bắt đầu phản công!

Bên dị tộc, Chủ Tể rống to, Chí Tôn nổi giận, Đạo Tôn điên cuồng, nhưng lại không có biện pháp nào đi ngăn cản! 

Trời, sụp! 

Đất, nứt! 

Trong lòng tu sĩ Sơn Hải, tinh thần đang nổi lên, Mạnh Hạo đốt sáng lên ngọn lửa vĩnh hằng bất diệt trong tâm thần mọi người, thời khắc này đang bùng cháy hừng hực! 

Đệ Bát Sơn Hải, giờ khắc này, trên một mảnh chiến trường tràn ngập thi thể dị tộc, Kháo Sơn lão tổ run rẩy lơ lửng nơi đó, lão ngẩng đầu nhìn lên tinh không, nhìn Đệ Nhất Thiên đại lục không ngừng tan vỡ. 

Trầm mặc hồi lâu, Kháo Sơn lão tổ chợt cười to: - Giỏi cho một đệ tử đích truyền của lão tổ ta, giỏi cho một Phong Yêu đời chín, giỏi cho một Mạnh Hạo! 

- Lão tổ ta trước mặt ngươi bỏ chạy rất nhiều năm, không muốn bị bắt, không muốn trở thành tọa kỵ của người khác... Nhưng hôm nay, liền hướng về phía hành vi của tên khốn ngươi này, nói với ngươi, lão tổ ta... Từ nay về sau, cam nguyện trở thành tọa kỵ của Mạnh Hạo ngươi!

- Lão tổ ta... cam tâm tình nguyện, không oán không hối hận! Kháo Sơn lão tổ ngửa mặt lên trời gào thét, thân thể nhoáng lên một cái, chạy thẳng tới tinh không. Nếu lão đã quyết định sẽ trở thành tọa kỵ của Mạnh Hạo, thì phải thực hiện ước định, phải đi hộ đạo cho Phong Yêu đời chín, như vậy lão không hề do dự nữa, thời khắc này bay ra, muốn đi tiếp ứng Mạnh Hạo. 

Tại trên đầu Kháo Sơn lão tổ, Cổ Ất Đinh Tam Nguyệt cười, nàng cười rất vui vẻ, nàng chờ đợi một ngày này đã rất lâu rồi... 

Trên lưng của Kháo Sơn lão tổ, có một nam nhân trung niên yên lặng đứng trên Đại Thanh Sơn, hắn cũng ngẩng đầu nhìn lên tinh không. Trên người trung niên này, có một tia sáng sắc bén bị áp chế, nhưng nếu tràn ra, nhất định rất kinh người. 

Trên người hắn không có dao động của Đạo Cảnh, càng không phải Cổ Cảnh, thân mình cũng không phải tiên, không phải linh, mà như một người phàm bình thường, không có mảy may dao động tu vi. 

Thế nhưng, hắn tạo cho người ta có cảm giác tràn đầy nguy hiểm. 

- Đổng Hổ ta dưỡng bảo cả đời, sớm đã chú định bảo này không thuộc về ta, chỉ là nuôi dưỡng cho người khác mà thôi! Mặc dù nhiều năm trước ta đã biết, ta sẽ trở thành khí linh của bảo này... nhưng vậy thì sao chứ!?. Người trung niên này lại rõ ràng là Đổng Hổ! 

Năm đó Mạnh Hạo, Vương Hữu Tài, mập mạp, Đổng Hổ, bốn người bọn họ cùng nhau được Hứa Thanh mang vào Kháo Sơn Tông! 

Từ đó về sau tách rời: Hứa Thanh luân hồi; Vương Hữu Tài mất đi cặp mắt, hiểu rõ tuyệt pháp; mập mạp thê thiếp thành đàn; Mạnh Hạo một bước nhảy vọt lên trời. 

Thời khắc này, Đổng Hổ này theo Kháo Sơn lão tổ, ở trên Đại Thanh Sơn, đang xông vào tinh không...