Mạnh Hạo thấy vô số không gian, những không gian kia có lớn có nhỏ, có mơ hồ, có rõ ràng, hóa thành từng sợi tơ, những sợi tơ này Mạnh Hạo biết rõ, hắn mỗi lần thi triển đệ bát cấm, những sợi tơ này sẽ xuất hiện từ trong hư vô, quấn quanh người bị thi pháp, phong ấn tu vi cùng nguyên thần.
Mạnh Hạo vốn nghĩ những sợi tơ này là pháp tắc quy tắc trong thiên địa, nhưng vào giây phút này, hắn rốt cuộc hiểu rõ những sợi tơ này... không phải quy tắc, không phải pháp tắc!
Bọn chúng là không gian!
Một nơi lại thêm một nơi không gian, dùng phương thức chồng lên cùng phương thức trấn áp giam cầm tu vi cùng nguyên thần tu sĩ!
"Đúng vậy, cũng chỉ có phương pháp này mới có thể giam cầm thật sự! Giam cầm tu vi, một nơi lại thêm một nơi không gian, trên thực tế nói là giam cần không bằng nói là... phong ấn!" Tinh thần Mạnh Hạo nổ vang, mắt hắn lóe sáng kỳ dị, căn nguyên thế giới bốn phía đều bị hắn hấp thu.
Thậm chí tinh không lúc này cũng chấn động, biển lửa do dị tộc hóa thành phía sau hắn lúc này cuồn cuộn, rầm rầm đến lần nữa nhưng vừa mới chạm Mạnh Hạo, lập tức xuyên qua người Mạnh Hạo.
Dường như lúc này, Mạnh Hạo đứng nơi đó cùng với Sơn Hải Giới này, lại như không ở bên trong không gian, mà ở nơi này chỉ là một hư ảnh trong mắt mọi người.
Lúc này, trong lòng Địa Tạng chấn động, trong đầu tên dị tộc Chủ Tể bị hắn ngăn cản nổ vang, hít sâu, nhìn Mạnh Hạo trong tinh không, thần sắc lộ ra một chút hoảng sợ.
Không chỉ bọn họ, còn có Hải Mộng Chí Tôn, còn có dị tộc Chí Tôn, đều chấn động tinh thần trong chớp mắt.
Chủ Sơn Hải của Sơn Hải Giới, Đạo Cảnh Sơn Hải Giới, trong đầu toàn bộ đều có thiên lôi ầm ầm, bọn cảm nhận được khí tức của căn nguyên...ở Mạnh Hạo!
Thần sắc Mạnh Hạo bình tĩnh duy chỉ có trong mắt lóe lên thi triển lực lượng, chớp mắt rực rỡ ngập trời, căn nguyên thế giới bốn phía gào thét, bị Mạnh Hạo hấp thu không thể không chế.
Sáu vạn, bảy vạn, tám vạn!
Trong chớp mắt, Mạnh Hạo hấp thu điểm sáng, chừng hơn tám vạn, mà lực lượng thi triển của hắn đã tiến hành đến phân đoạn kế tiếp, trong tinh thần hắn lúc này hiện lên là...
Căn nguyên không gian hợp thành!
Thế gian này vì cái gì lại có không gian, lại rốt cuộc là không gian gì!
Nhờ căn nguyên thế giới, Mạnh Hạo thi triển lực lượng, hắn ngộ đạo, lúc này nhảy lên tới đỉnh phong chưa từng có trước đây, trong tiếng nổ vang, thân thể hắn tản ra ánh sáng vô tận, những ánh sáng này khuếch tán bốn phương tám hướng, lan tràn cả tinh không.
Lúc này, tất cả tu sĩ, tất cả dị tộc đều chấn động.
Dị tộc Đạo Tôn kia dùng vô số thủ đoạn, dùng tất cả phương pháp đều không thể dịch chuyển Mạnh Hạo chút nào, căn bản là chạm không đến thân thể Mạnh Hạo, chỉ có thể trơ mắt nhìn Mạnh Hạo đang nhắm nghiền hai mắt trong tinh không này.
Bắt đầu ngộ đạo chân chính!
- Không gian là gì... Mạnh Hạo lẩm bẩm, thanh âm của hắn giờ này quanh quẩn, khuếch tán cả tinh không, hai mắt hắn tuy rằng nhắm nghiền nhưng trong đầu của hắn, thấy được không gian mọi nơi, vô hạn khuếch trương, càng lúc càng rộng, đến cuối cùng ở bất kỳ nơi nào trong không gian, gần đạt đến cực hạn.
- Độ dài... là không gian...
- Độ cao... là không gian...
- Độ rộng... là không gian...
- Kích thước cũng là không gian... Mạnh Hạo lẩm bẩm, hắn ở trong không gian vô cùng lớn nơi đó, thấy được dài, thấy được cao, thấy được rộng, thấy được kích thước, hết thảy tựa hồ đều là một phần không gian đều đang mở ra... không gian là gì.
Nhưng Mạnh Hạo vẫn còn chút mơ hồ, giống như còn kém với xa lạ một tầng, cái hiểu cái không, hắn nhíu mày, theo bản năng hấp thu lần nữa lực lượng căn nguyên thế giới bốn phía.
Hắn cần lực lượng thi triển mạnh hơn, cảm ngộ được... căn nguyên chân chính của không gian!
Lúc này hắn thậm chí quên mất đang đứng trong biển lửa bốn phía, quên mất Sơn Hải Giới, quên mất chiến tranh, toàn bộ tinh thần đều đắm chìm trong ngộ đạo kia.
Đất trời chấn động, Sơn Hải Giới cũng vậy, những dị tộc kia cũng thế lúc này đều ồ lên sau đó lại an tĩnh, còn có Chủ Tể kia, Chí Tôn kia cũng đều an tĩnh.
Thậm chí dị tộc Đạo Tôn ý đồ diệt sát Mạnh Hạo trong tinh không cũng không thể không... dừng thuật pháp muốn thi triển.
Không có tác dụng...
Mạnh Hạo lúc này ngộ đạo, chung quanh hắn hiện rõ không ngừng, từ từ xuất hiện méo mó, khu vực bốn phía khi thì bành trướng, khi thì co rút lại, khi thì kéo lên kéo xuống, khì quét trái quét phải.
Dị tộc Đạo Tôn run rẩy, biển lửa hắn hóa thành chỉ có thể lùi về sau, không ảnh hưởng Mạnh Hạo chút nào, thậm chí cũng không thể đến gần Mạnh Hạo, bởi vì chung quanh Mạnh Hạo giờ phút này tồn tại rất nhiều gợn sóng không ổn định, thậm chí xuất hiện từng khe nứt trong khoảnh khắc lại biến mất trong nháy mắt.
Bất kỳ tồn tại nào trừ phi nắm chắc căn nguyên không gian vượt qua Mạnh Hạo, nếu không lúc này đến gần, lập tức bị ảnh hưởng.
Còn Mạnh Hạo ở nơi này, thân thể hắn cũng méo mó biến đổi, khi thì trong tiếng nổ vang, không ngừng bành trướng, khi thì nhanh chóng rút nhỏ, một khắc như hạt đậu, một khắc như bầu trời!
- Căn nguyên không gian... từ xưa đến nay, có quá nhiều đại năng muốn hiểu rõ bản chất không gian, nhưng cuối cùng có thể thành công thật hiếm thấy trên đời... Dị tộc Chí Tôn chua xót nói, nhìn Mạnh Hạo phức tạp.
Dưới sự chú ý của mọi người, Mạnh Hạo vẫn từ từ nhắm hai mắt, còn đang cảm ngộ, thậm chí lúc này hắn đã vượt qua trạng thái Phong Yêu đệ bát cấm đời thứ tám từng sáng lập, chỉ cần hiểu rõ cảnh giới thứ nhất lập tức có thể biết được độ dài, độ cao, độ rộng, kích thước, sẽ có thể sáng lập đệ bát cấm.
Mà Mạnh Hạo lúc này đã hiểu được căn nguyên không gian ở cảnh giới này!
Căn nguyên này có vô hạn khả năng, còn Mạnh Hạo muốn biết được toàn bộ!
Căn bản là chuyện không có khả năng nhưng giờ này, ở căn nguyên thế giới, hết thảy cũng không phải không có khả năng, trong tiếng nổ vang, căn nguyên thế giới bốn phía run lên, nhưng lại bị Mạnh Hạo nơi này hấp thu điên cuồng không thể khống chế nổi.
Rất nhanh Mạnh Hạo đã hút chín phần, đạt đến chín vạn!
Vẫn còn tiếp tục, vả lại tốc độ còn nhanh hơn, có thể thấy được Mạnh Hạo lúc này thi triển lực lượng đã đến cực hạn, sau khi Mạnh Hạo hấp thu toàn bộ mười vạn điểm sáng căn nguyên thế giới, trong đầu Mạnh Hạo lập tức giống như khai thiên lập địa, truyền ra tiếng nổ khai thiên không cách nào hình dung!
Cặp mắt hắn mở ra, trong mắt thâm sâu nhưng lại không có biến hóa nhiều, khác biệt duy nhất là đồng tử màu đen trong mắt cùng tròng trắng mắt lúc này giới hạn rõ ràng hơn!
Điều này khiến cho cặp mắt hắn thoạt nhìn lấp lánh có thần, dường như ẩn chứa đạo thiên địa.
- Thì ra đây là căn nguyên không gian... Mạnh Hạo mỉm cười, cảm nhận căn nguyên thế giới tiêu tán trong cơ thể, cảm nhận lực lượng thi triển nhanh chóng tản ra, nhẹ giọng nói.
Gần như ngay khi hắn mở mắt, hư vô méo mó bành trướng quanh hắn cũng lập tức tản đi, còn thân thể hắn cũng thật sự về lại trong Sơn Hải Giới, biển lửa dị tộc Đạo Tôn hóa thành kia, lập tức cảm nhận được trong mắt hắn mang theo điên cuồng, gầm thét nổ vang trong biển lửa, từ bốn phía bốn phương tám hướng cuồn cuộn đến Mạnh Hạo.
- Không gian... chính là từng đường cong mà thôi, những đường này hợp thành một đồ án, chính là không gian... trong đường cong!
Mạnh Hạo lắc đầu, vung tay, lập tức chung quanh hắn xuất hiện một vòng tròn.
- Ta đang đứng ở trong không gian. Mạnh Hạo cúi đầu, trong mắt tinh tường, biển lửa dị tộc Đạo Tôn hóa thành ở bốn phía nổ vang lần nữa, trong nháy mắt nuốt Mạnh Hạo, nhưng rất nhanh tinh thần dị tộc Đạo Tôn kia lập tức chấn động, hắn phát hiện biển lửa chính mình biến thành nhìn như cắn nuốt Mạnh Hạo, nhưng trên thực tế lại bị ngăn cản phía ngoài vòng tròn Mạnh Hạo vẽ ra!
- Đây... đây... Tinh thần dị tộc Đạo Tôn sông cuộn biển gầm, lúc này không chỉ hắn như thế mà dị tộc Chủ Tể kia cùng dị tộc Chí Tôn đều chấn động tinh thần trong chớp mắt.
- Không ngờ hắn có thể thật sự lãnh ngộ căn nguyên không gian!
Mạnh Hạo trong đường cong vòng tròn lúc này lại càng thêm bình tĩnh, cúi đầu nhìn đường cong vòng tròn dưới chân.
- Về phần những đường này... căn nguyên ta lãnh ngộ không phải là những đường này sao. Mạnh Hạo cười cười.
- Trong những đường này có độ dài, độ rộng, kích thước có thể vô hạn, đây là không gian... chẳng qua là bằng phẳng, nhưng nếu như vậy... Mạnh Hạo vung tay, lập tức vòng tròn chung quanh hắn lan tràn ra, bay thẳng lên trên, trong chớp mắt, đường cong vòng tròn xuất hiện xung quanh hắn không còn vòng tròn bằng phẳng, mà là hướng ra ngoài khuếch tán mãnh liệt, hóa thành một... quả cầu!
- Nhiều hơn một cái, không còn là vòng tròn bằng phẳng mà trở thành một giới... Đáng tiếc, ta lãnh ngộ còn chưa đủ, không cách nào kéo dài. Mạnh Hạo tự lẩm bẩm, nhìn quả cầu bốn phía dần dần tan vỡ, hắn khẽ thở dài nói.
- Thế giới trong mắt ta là một tấm giấy lớn. Mạnh Hạo ngẩng đầu, nhìn dị tộc biển lửa hoảng sợ kia, nâng tay điểm một cái, lập tức trong nháy mắt giam cầm biển lửa này, bị cường ép biến đổi không còn vây quanh Mạnh Hạo mà mở ra, trở thành bức họa giam cầm biển lửa ở tinh không.
Tay hắn chỉ tùy ý vung lên, lập tức ở bốn phía biển lửa này vẽ ra mọi nơi, trở thành bốn đường cong, liên tiếp cùng nhau, giống như khung ảnh.
- Đây chính là không gian. Trong mắt Mạnh Hạo lóe sáng.
Trong tiếng nổ vang, biển lửa run lên, dị tộc Đạo Tôn bên trong gào thét, biển lửa giờ phút này giống như thoát khỏi giam cầm, vọt ra phía ngoài bốn đường cong nhưng không cách nào chạy khỏi, cuối cùng biển lửa ngưng tụ lại một chỗ, trở thành thằn lằn lửa, chạm vào trên đường cong, nổ nhưng không truyền ra chút nào, mà nó... vẫn không thể thoát khỏi vòng vây, hoàn toàn bị phong ấn trong khung ảnh... Mạnh Hạo sáng tạo ra.
Tinh không như một tấm giấy lớn, người nắm giữ căn nguyên không gian cũng giống như trong tay có bút, tùy ý vài nét bút, phát họa ra đường cong, những đường cong này liên tiếp cùng nhau, trong đường cong chính là... không gian.
Đường gấp tờ giấy này chính là khe nứt không gian, tờ giấy này nếu có thể trở thành quả cầu như vậy không gian trong đường cong... chính là một giới.