Ngã Dục Phong Thiên

Chương 1743: Ta không cần



- Không... Mạnh Hạo run rẩy, hai mắt của hắn chảy xuống nước mắt lẫn máu, thế giới của hắn như muốn sụp xuống, đây là lần thứ hai hắn cảm nhận đau khổ khi phụ thân rời đi, lần đầu tiên là Kha Vân Hải, lần thứ hai là cha ruột hắn.

Ký ức ngày đó, trong nháy mắt này hiện lên, vì mình, phụ thân đại khai sát giới ở trong gia tộc; vì mình, phụ thân trấn thủ Nam Thiên Tinh, cam nguyện 100 ngàn năm bị vây khốn ở chỗ này...

Hắn còn nhớ rõ, trong chớp mắt giao nhau ánh mắt với cha mẹ kia, ánh mắt của phụ thân truyền thụ kiếm pháp cho mình, một kiếm quét Nam Thiên...

Hắn còn nhớ rõ, khi mình rời đi Nam Thiên Tinh, phụ thân nơi đó trầm mặc, nhưng lại với ánh mắt khích lệ...

Hắn còn nhớ rõ, thân ảnh cao lớn kia, là ngọn núi trong lòng mình...

Hắn còn nhớ rõ, sau khi mình trở thành thiếu chủ Phương gia, mang theo Phương gia tới quỳ bái, nước mắt cùng tự hào kích động của phụ thân kia...

Hắn còn nhớ rõ, khi mình tu vi thông thiên, khi chiến tranh bạo phát, phụ thân kính sợ đối với mình... Lúc đó hắn không hiểu, cảm thấy trong lòng khó chịu, cảm thấy cô độc, chỉ có thể yên lặng chôn xuống tận đáy lòng, để cho mình kiên cường... nhưng giờ này, qua ánh mắt nhìn nhau kia, Mạnh Hạo hiểu rõ, nguyên nhân vì sao năm đó phụ thân làm như thế...

Cũng hiểu rõ nguyên nhân, hôm nay phụ thân lựa chọn cái chết, là ông không muốn ở thời điểm chiến tranh, ở giữa cái sống cái chết trước mắt, trở thành là ràng buộc... cho con trai mình...

Ông muốn dùng cái chết của mình, để đổi lấy sinh cơ cho Mạnh Hạo...

Đây là tình thương của cha, không rõ ràng, nhưng lại là tình thương của cha thâm trầm nhất!

Hết thảy, đều là vì đứa con, vì Mạnh Hạo...

Là một phụ thân, ngày thường ông nghiêm khắc, không biểu lộ yêu thương âu yếm như phái nữ, chỉ có ở thời điểm mấu chốt, ông mới có thể vì con cái của mình... vứt bỏ sinh mạng, chỉ là để con cái mình ít đi ràng buộc, có thể chạy thoát thân.

Mạnh Hạo run rẩy, hai tay của hắn nắm chặt; tim của hắn như bị xé rách; hắn chảy xuống nước mắt, dần dần từ không màu biến thành đỏ thẫm; trong cổ họng của hắn phát ra thanh âm khào khào, không phân rõ đó là khóc, hay là cười, đó là thê lương, hay là gầm thét.

Xa xa Phương Vệ, thời khắc này cái đầu bay lên... Cho đến trước khi chết, hắn đều mở to mắt, dường như muốn nói cho tất cả mọi người, hắn là Phương Vệ, hắn phải bảo vệ... Phương gia.

Vô số tộc nhân Phương gia, vào giờ khắc này, đều chảy nước mắt, như nổi điên chạy ra, nhất nhất tự bạo, dùng lực lượng tự bạo này công kích dị tộc.

Tỷ tỷ Phương Du của Mạnh Hạo, giống như điên cuồng phóng đi, Tôn Hải chảy nước mắt theo sát, đây là nữ nhân cả đời hắn này dồn hết tình cảm chân thành, hắn phải bảo vệ nàng, cho dù chính mình chết đi cũng phải bảo vệ... Hắn dùng thân thể của mình bảo vệ Phương Du, xông vào giữa đại quân dị tộc...

Mẫu thân của Mạnh Hạo, cả người ngây ngẩn tại đó, bà giơ tay lên dường như muốn chụp bắt thứ gì, nhưng lại không có gì cả... Bà nhìn trượng phu của mình, trở thành tro bụi, hóa thành ánh lửa, cắn nuốt rất nhiều thân ảnh dị tộc phía trước, thân thể bà run rẩy, bà nở nụ cười.

Nụ cười kia, mang theo vẻ đẹp thê lương, mang theo nhu hòa... rồi trong hồi ức lộ ra kiên quyết, cũng có hiểu rõ.

- Khi thành thân, huynh nói... chúng ta cùng sống cùng chết...

- Khi Hạo nhi thất tuế kiếp, huynh nói, chúng ta cùng chung chống lại vận mạng!

- Đêm hôm đó, huynh cầm kiếm giết những tộc nhân ác độc nhạo báng kia, huynh nghĩ rằng muội không nhìn thấy, huynh mang một thân máu tươi ngủ say trước mặt Hạo nhi, Hạo nhi đau lòng, khóc thầm!

- Thời điểm trên Đường lâu, huynh ngăn cản muội cứu Hạo nhi, muội cũng biết, huynh đang nhìn Hạo nhi, tim của huynh đang bị xé rách, đang cố kiên trì, bởi vì khi đó huynh ôm tay muội, còn run lên nhiều hơn muội!

- Khi Hạo nhi dẫn theo Phương gia tới quỳ bái, huynh thoạt nhìn như bình thường, nhưng muội biết lúc đó trong lòng huynh rất kích động và tự hào!

- Lúc Du nhi mang Tôn Hải tới, muội biết, trên thực tế huynh đã sớm điều tra toàn bộ về Tôn Hải, đáy lòng đối với gã con rể này là cực kỳ hài lòng, bởi vì huynh biết, Tôn Hải là thật tâm yêu thương Du nhi!

- Vì để không ảnh hưởng tới người ngoài kính sợ Hạo nhi, huynh thân là phụ thân, cũng muốn ở trước mặt hắn lộ ra thần thái như vậy, muội biết, huynh là vì Hạo nhi...

- Huynh là một người không quen biểu đạt, nhưng muội biết, tình yêu thương của huynh đối với Hạo nhi, đối với Du nhi, chỉ nhiều hơn không thể ít hơn muội...

- Chúng ta thành thân tại Đông Thắng Tinh, trấn thủ tại Nam Thiên Tinh, cùng nhau di qua một năm tiếp một năm, hôm nay, huynh đi... rồi, muội cùng theo huynh, bởi vì muội còn nhớ, lời thề của chúng ta khi thành thân: Cùng sống cùng chết...

Trên chiến trường, trong tiếng nổ vang bốn phía, mẫu thân của Mạnh Hạo, nhẹ giọng lẩm bẩm, mỉm cười, quay đầu lại nhìn thoáng qua Mạnh Hạo, nhìn lướt qua Phương Du, trong mắt cũng có không đành lòng, nhưng bà hiểu rõ ý nghĩa Phương Tú Phong chọn lựa như vậy... bà cất bước đi tới hướng chiến trường.

- Hạo nhi, Du nhi... trốn đi, bất luận dùng phương pháp gì, trốn đi... Rời khỏi nơi này, sống tiếp!

Mạnh Hạo thân thể run rẩy, nhìn về phía mẫu thân, nhìn mẫu thân đi về hướng đại quân dị tộc, nhìn đại quân dị tộc kia như sóng thủy triều ập tới... rồi vang lên một tiếng nổ to lớn: bà tự bạo.

Trên mặt Mạnh Hạo nổi lên gân xanh, hai mắt của hắn tràn đầy tơ máu, thân thể hắn run rẩy kịch liệt, đỉnh đầu hắn thậm chí có làn khói đang bốc lên.

- Cha... Mẹ... Mạnh Hạo trong run rẩy, nước mắt chảy xuống, hắn muốn khóc, muốn cười thê lương, muốn gào thét, muốn gầm thét, nhưng lại không phát ra thanh âm nhiều lắm, dường như giờ khắc này, cổ họng hắn bị chặn lại.

Ngay lúc này, thế giới của Mạnh Hạo ngưng đọng lại, máu huyết trong cơ thể hắn dường như đều không còn chảy, tất cả hết thảy, đều trong một chớp mắt này, trở thành ngưng lại.

Chỉ có tiếng nhịp tim của Mạnh Hạo, dần dần mãnh liệt, như tiếng sấm cuồng bạo nổ vang vô hạn trong đầu Mạnh Hạo, khoảnh khắc đã đến cực hạn, dường như sấm sét muốn từ trong đầu hắn chạy ra, trở về lại trong tinh không, muốn điên cuồng bạo phát hủy diệt hết thảy!

- Viên tinh tú này sắp bị hủy diệt rồi, người chết kia là phụ thân của ngươi, là mẫu thân của ngươi tự tử mà chết theo? Có hứng thú! Giữa không trung vang vọng thanh âm của nữ Chí Tôn, mang theo vẻ cười lạnh.

Thanh âm của nàng, ngay khoảnh khắc rơi vào trong tai Mạnh Hạo, giống như trở thành chìa khóa mở ra nhà giam, Mạnh Hạo cười, tiếng cười của hắn không giống như là con người có thể phát ra, mang theo thảm thiết, mang theo điên cuồng, mang theo nghịch ý khiến thiên địa biến sắc!

- Không có sao... Không có sao...

- Các ngươi, đều đáng chết! Các ngươi... Đều phải chết, các ngươi... nhất thiết phải chết! Mạnh Hạo cười to, cười... cười... Trong mắt của hắn chảy xuống máu lẫn trong nước mắt, cười... cười... thân thể hắn run rẩy kịch liệt, cười... cười... một khí tức kinh khủng, từ trên người của hắn phát ra tiếng nổ vang trời.

Tiếng cười kia rơi vào trong tai nữ Chí Tôn, khiến thân thể nàng lại không tự khống chế run lên, trái tim lại nhảy mạnh một cái, nàng mơ hồ cảm thấy dường như có chút kinh hãi.

Ngay cả tu sĩ đầu to, giờ khắc này nghe tiếng cười của Mạnh Hạo, trong mắt cũng co rút lại.

- Ngươi muốn dơ bẩn đạo của ta, dơ bẩn máu của ta, dơ bẩn hồn ta... Mạnh Hạo chậm rãi ngẩng đầu, trong mắt đầy bi ai, nhìn về phía chiến trường xa xa.

- Ta trước chống cự không muốn bị dơ bẩn, nhưng bây giờ nghĩ lại, ta sai rồi...

- Dơ bẩn, thì sao chứ!?! Trong mắt Mạnh Hạo thoáng cái lộ ra tia sáng lạnh, mang theo điên cuồng, dung hợp cùng một chỗ với bi thương kia, tạo thành một loại ánh mắt kỳ dị đủ để lòng người khiếp sợ.

- Dơ bẩn, thì sao chứ?!. Đạo của ta, không cần, máu của ta, không cần, hồn của ta, không cần, ta chỉ cần... Giết hết các ngươi!

Ngay khoảnh khắc Mạnh Hạo nói ra câu này, hắn không chút do dự, lập tức giải tán toàn bộ chống cự của bản thân đối với máu dơ bẩn kia. Trong chớp mắt, thân thể hắn liền run rẩy, máu dơ bẩn kia tức thì thay thế máu của hắn, tràn ngập hồn của hắn, tẩy sạch xương của hắn, lại nhuộm đẫm đạo cơ của hắn.

Trên người của Mạnh Hạo vào giờ khắc này bạo phát ra khí tức, không còn là Tiên, không còn là Cổ, mà là một loại khí tức hỗn hợp vào nhau, nói không rõ.

Khí tức này nhiều biến đổi, trước một hơi thở đường đường chính chính, sau một hơi thở giống như quỷ quái; trước một khắc vô cùng tinh thuần, ngay sau đó cực kỳ dơ bẩn!

Trên mặt của hắn, có những đường gân xám đen, trong nháy mắt xuất hiện tràn ngập khuôn mặt, đồng thời, cũng bao trùm toàn thân, tóc của hắn mọc dài ra, thân thể hắn trong run rẩy, ngửa mặt lên trời phát ra tiếng cười thê lương.

Theo tiếng cười truyền ra, đạo cơ hắn vỡ nát, tiên mạch hắn nát tan!

Giờ khắc này, tất cả dị tộc bốn phía đều hoảng sợ, bọn họ cảm nhận trong cơ thể Mạnh Hạo, giờ khắc này tản ra khí tức kinh khủng, đó không phải là tiên, không phải thần, không phải ma, mà là một loại biến dị!!!

Một loại khí tức kinh người từ tiên, biến dị ra!

- Ngươi... ngươi... Nữ Chí Tôn kia đứng giữa không trung, thời khắc này hít ngược một hơi lạnh, sắc mặt hoảng sợ, không thể tin. Nàng có thể xác định máu dơ bẩn của mình, không phải là hình dáng này. Sau khi thi triển pháp này, đối phương sẽ phải biến thành một phiến máu đen mới đúng! Nhưng giờ này... rõ ràng đối phương bị dơ bẩn, lại... không có tử vong, ngược lại xuất hiện loại tình huống tương tự biến dị như thế.

- Tại sao có thể như vậy! Nữ Chí Tôn có chút da đầu tê dại, bởi vì nàng cảm nhận được giờ khắc này, trên người Mạnh Hạo tràn ra khí tức kỳ dị kia, đầy quỷ dị không cách nào hình dung!

Dường như, thiên địa đều bị ảnh hưởng, tinh không đều bị quấy nhiễu, hết thảy tiên, hết thảy thần, hết thảy tu sĩ, giờ khắc này, đều cảm nhận được áp chế đến từ Mạnh Hạo nơi đó!

- Đây... đây là cái gì! Tu sĩ đầu to kia, thời khắc này mở to mắt, hô hấp dồn dập, nhìn chằm chằm vào Mạnh Hạo, tâm thần nổ vang.

Mạnh Hạo ngẩng đầu, hai mắt của hắn đã là màu đỏ, đây không phải là màu đỏ của tơ máu, mà là nổi thống khổ của hắn, trong một chớp mắt, đúng thật là màu đỏ, giống như bảo thạch, nhưng nếu nhìn lâu, sẽ nhìn ra đó là biển máu.

Mắt màu đỏ, gân trên mặt màu đen, tóc đen như mực, hắn đứng ở nơi đó, thiên địa tựa hồ đều đang run rẩy, tinh không đều nổi lên sóng gợn... một nỗi sợ hãi phát ra từ nội tâm của mỗi một dị tộc.

Dường như... có một loại áp chế đến từ cõi u minh, vào giờ khắc này xuất hiện trên người Mạnh Hạo.

- Chỉ có chính ta biết, lúc đó, ta lựa chọn cái gì! Mạnh Hạo nhỏ giọng lẩm bẩm, vung tay một cái, lập tức chung quanh hắn, trong tiếng nổ“ầm ầm”, xuất hiện những ngọn Hồn Đăng.

Những Hồn Đăng này, cũng hoàn toàn bất đồng với trước, lửa cháy kia lúc này đã trở thành màu u tối!

U hỏa thiêu đốt, vô thanh vô tức, nhưng lại khiến tinh không này nổ vang.

Bất luận là trong Nam Thiên Tinh, hay là ngoài Nam Thiên Tinh, dị tộc cũng thế, tu sĩ cũng vậy, đám người Chí Tôn cùng với Thủy Đông Lưu, đều trong một chớp mắt này, dâng lên cảm giác khiếp sợ, đồng loạt nhìn về phía Nam Thiên Tinh...