Ngã Dục Phong Thiên

Chương 1872: Khắc thiên!



- Rồi sau đó, lại xuất hiện ma, xuất hiện thần, bọn họ cũng chặt đứt mất một ngón tay của La Thiên. Cũng không biết ba vị này có từng liên thủ hay không, hay là bởi vì nguyên nhân kia, mà vẫn không có cách nào chân chính diệt trừ La Thiên.

- Bọn họ đang đợi, đợi... Yêu xuất hiện, có lẽ, không biết bọn họ dựa vào đâu mà cho rằng, Yêu có thể diệt La Thiên.

- Mà La Thiên cũng đang đợi, hắn không hy vọng Tiên sinh ra, nhưng lại hy vọng xuất hiện từng người mang yêu khí một, những người này trở thành... chuẩn Yêu, chỉ cách Yêu chân chính một chút xíu, rồi hấp thu bọn họ, cắn nuốt bọn họ, mượn đặctính hay thay đổi của Yêu, mượn Yêu niết bàn, từ đó mà khiến cho mình sống lại!

- La Thiên gia tộc, có lẽ đúng là huyết mạch La Thiên sáng lập ra, nhưng đồng dạng cũng là gia tộc có thể sinh ra Yêu!

- Mạng ta như Yêu, mà ta, cũng chính xác là yêu. Mạnh Hạo khẽ thở dài, những đáp án này có lẽ không hoàn toàn là chính xác, nhưng sau khi trải qua hết thảy, trong lòng của hắn ít nhất cũng có thể khẳng định 7, 8 phần.

- Cho nên mới có như Tùng Đạo Tử có 98 khuôn mặt, đó chính là 98 vị chuẩn Yêu, đã từng sinh ra trong những thời điểm bất đồng trong lịch sử.

- Mà ta, là thứ người thứ 99, cũng là chuẩn bị cuối cùng của La Thiên. Mạnh Hạo lắc đầu, yên lặng đứng ở nơi đó rất lâu. Mưa trên bầu trời dần dần ngừng lại, trăng sáng treo cao, ánh trăng chiếu xuống mặt đất, được những vũng nước phản chiếu lại, trông vô cùng xinh đẹp.

Hắn chậm rãi đi về phía trước, trong đêm tối tại một tòa thành trì của phàm nhân, hắn men theo một cỗ cảm ứng vô hình, đi tới đầu đường, tiến vào cái cái hẻm nhỏ.

Tại chỗ sâu cái hẻm nhỏ này, hắn thấy được một gian cửa hàng.

Cửa hàng đã đóng, nhưng từ bảng hiệu và những khối gỗ bày trước cửa hàng, có thể thấy được đây chính là một cửa hàng mộc.

Nơi này, chính là nhà của phân thân đời thứ chín. Mạnh Hạo đứng ở cửa rất lâu, hắn có thể cảm nhận được nơi này có một cỗ khí tức mờ mịt như sương mù, nhưng lại có thể khiến cho cả bầu trời run rẩy... đang chậm rãi hình thành.

Hồi lâu sau, Mạnh Hạo tản thần thức ra, đinh đi quan sát hết thảy bên trong cửa hàng, nhưng không ngờ thần thức của hắn lại như đá chím đáy biển, không cảm ứng được chút nào.

Trong trầm mặc, Mạnh Hạo liền biến mất, khi xuất hiện lại ở bên trong cửa hàng. Hắn nhìn những công cụ thợ mộc được sắp đặt chỉnh tề xung quanh, rồi nhìn từng bức tượng gỗ được điêu khắc xung quanh, vẻ mặt tỏ ra hoảng hốt.

Tượng gỗ có chim nhỏ, có con chó nhỏ, có con mèo nhỏ, từng bức một giống y như thật, trông rất sống động, dường như trên đó đang chảy xuôi một loại hào quang mà người phàm không thấy được.

Đó là sinh cơ... rất nồng đậm, sinh cơ rất đặc biệt, như thể vốn là phàm vật, nhưng lại được ban cho sinh mạng vậy.

Mạnh Hạo không thể tưởng tượng nổi, phải là một đôi tay như thế nào, mới có thể khắc ra được nhưng bức tượng gỗ như vậy.

Cho đến khi, hai mắt của hắn dời đến một bức tượng gỗ, bức tượng gỗ này điêu khắc chính là một nữ nhân, lập tức thân thể Mạnh Hạo chấn động mạnh một cái, hai mắt trợn trừng, trong đầu tựa như có sấm sét đang ầm ầm nổ vang vậy. Hắn đứng ngây ra, hô hấp dồn dập.

Thậm chí trong mắt của hắn còn lộ ra vẻ không thể tưởng tượng nổi.

- Đây là... tại sao lại như vậy, phân thân đời thứ chín... tại sao có thể điêu khắc ra được bức tượng gỗ hình dáng nàng... Trái tim Mạnh Hạo đập thình thịch, hắn mơ hồ nhận ra, phân thân đời thứ chín này, xuất hiện biến hóa hắn không thể nghịch chuyển.

Cũng đúng lúc này, phía sau hắn chợt truyền đến tiếng bước chân. Một nam nhân trung niên từ trong phòng phía sau cửa hàng đi lên, hắn là một người mù, nhưng lại không chút nào trông giống như hai mắt đã mù. Mọi thứ nơi này đã khắc sâu vào trong óc hắn,hắn cất bước tiến vào trong cửa hàng, rồi lấy ra một cây đao khắc từ một bên giá, ngồi xuống, tiếp tục điêu khắc một bức tượng gỗ vẫn chưa hoàn thành.

Bức điêu khắc này vẫn chưa hoàn thành được một nửa, người khác không nhìn ra là cái gì, nhưng Mạnh Hạo liếc mắt một cái đã nhận ra, đó là hình một cái ấn ký, chính là ấn ký đệ cửu cấm.

Tiểu Bảo không thấy được Mạnh Hạo.

Mạnh Hạo yên lặng đứng bên trong cửa hàng. Cửa hàng này không lớn, Mạnh Hạo đang đứng ở ngay trước mặt phân thân đời thứ chín.

Trong lòng Mạnh Hạo có một loại cảm giác rất kỳ lạ, hắn thấy phân thân đời thứ chín trước mắt này bất đồng với mấy đời trước. Từ đời thứ hai cho đến đời thứ tám, Mạnh Hạo có thể biết được toàn bộ cuộc đời của đối phương, đó là một loại cảm giác rất quen thuộc.

Nhưng phân thân đời thứ chín trước mắt này, lại khiến cho Mạnh Hạo vừa quen thuộc lại vừa xa lạ.

Hắn có thể cảm nhận được, đây chính là phân thân của mình, có cùng một hồn, cùng huyết mạch, là một phần của mình.

Thời gian dường như đọng lại, Mạnh Hạo nhìn phân thân đời thứ chín điêu khắc tượng gỗ trong tay, ấn thứ chín - đệ cửu cấm chưa bao giờ xuất hiện ở trong mắt Mạnh Hạo rõ ràng như bây giờ.

Trong dĩ vãng đều là hình ảnh xuất hiện trong tâm thần, nhưng trước mắt, ấn ký này lại đang được Tiểu Bảo khắc từng đao từng đao đi ra đã được non nửa.

- Đây là đời thứ chín sao cuối cùng... Mạnh Hạo lẩm bẩm, thật lâu sau... Cho đến khi từ trong phòng ngủ đi ra một nữ nhân, nàng cũng không thấy được Mạnh Hạo, nhưng khi Mạnh Hạo nhìn thấy nữ nhân này, hắn lập tức hiểu rõ vì sao Hàn Bối lại biết nơi này.

- Yên Nhi... Mạnh Hạo thầm thở dài, mặc dù khi hắn nhìn đến tượng gỗ điêu khắc Yên Nhi kia, đã dự liệu được kết quả, nhưng lúc này hắn vẫn cảm thấy phức tạp thầm cảm thán. Không ngờ phân thân đời thứ chín lại trở thành... vợ chồng cùng với Sở Ngọc Yên.

Bụng nàng đã hơi nhô ra, âu yếm khoác lên người trượng phu của mình một tấm áo khoác, rồi ngồi làm bạn với hắn ở đó, nhìn hắn điêu khắc. Như thể nàng có nhìn cả cuộc đời, cũng sẽ không hề thấy buồn chán vậy.

- Sắp khắc xong chưa? Nữ tử nhìn về phía tượng gỗ điêu khắc trong tay trượng phu, nhẹ nhàng lên tiếng, nàng cũng không nhận ra đó là thứ gì.

- Vẫn chưa, mới hoàn thành được một phần ba mà thôi. Tiểu Bảo vuốt ve tượng gỗ điêu khắc, khẽ lên tiếng.

- Tiểu Bảo, bức tượng huynh đang điêu khắc này, ta không nhận ra được, là cái gì? Nữ tử chăm chú nhìn một lúc, rồi hỏi.

- Là...trời trong mắt ta thấy được. Tiểu Bảo mỉm cười, nói.

- Trời? Nữ tử sửng sốt.

- Đúng vậy, đây là trời đang nhắm mắt lại, như con mắt của ta vậy, đang bị che lại. Tiểu Bảo khẽ thở dài, thê tử bên cạnh hắn cũng trầm mặc.

- Yên Nhi, có đôi khi ta cảm thấy, đây có lẽ chính là định mệnh của ta. Tiểu Bảo ngẩng đầu nhìn phía trước, hắn không thấy được Mạnh Hạo, tựa như là đang lẩm bẩm nói nhỏ.

- Định mệnh chú định, ta là một người mù, giống như thế giới trong mắt ta vậy.

- Nhưng ta muốn làm cho trời mở mắt ra, đáng tiếc ta sờ không tới được trời.

Mạnh Hạo trầm mặc nhìn Tiểu Bảo, lại nhìn Yên Nhi, rất lâu sau đó, hắn khẽ thở dài một tiếng, xoay người đi ra cửa hàng. Trước khi đi, hắn quay đầu lại nhìn thoáng qua cái bụng hơi nhô ra của Yên Nhi, nơi đó có một sinh mạng đang hình thành.

Nói đó là con nối dõi của phân thân đời thứ chín, không bằng nói, đó chính là con của hắn trong luân hồi.

Cùng mấy đời trước không giống nhau, xương thịt kiếp này, đang chậm rãi lớn lên.

Mạnh Hạo ra đến đầu đường, thần sắc của hắn trở nên phức tạp.

Hắn không đi quấy nhiễu, không đi ngăn cản hai người ở cùng một chỗ, bởi vì hắn không thể.

Nếu trước đó hắn đã lựa chọn không nhúng tay vào, thì hiện tại hắn cũng không thể cưỡng ép đi cắt đứt.

Phân thân đời thứ chín này, vì đệ cửu cấm mà trình độ nhạy cảm vô cùng cao, khiến Mạnh Hạo có chút giật mình chính là, chẳng những điêu khắc ra đệ cửu cấm, mà còn nói ra được những lời vừa rồi, khiến cho Mạnh Hạo cũng phải lâm vào trầm tư.

- Trong mắt không trời, mới có thể phong thiên? Mạnh Hạo lẩm bẩm, sau đó lại lắc đầu.

- Không phải như vậy, người khác nghĩ rằng trong mắt của hắn không có trời, nhưng trên thực tế, trong thế giới của hắn, trong mắt của hắn, lại có trời.

- Hiện tại, ấn thứ chín đang được hắn điêu khắc ra kia, chính là trời!

Trong khoảng khắc khi tượng gỗ trong tay hắn được điêu khắc xong, cũng chính là thời điểm phân thân đời thứ chín này chết đi. Cả đời này, hắn chính là vì điêu khắc ra ấn thứ chín này mà tồn tại. Mạnh Hạo trầm mặc, đi về phía xa.

Hắn không rời khỏi tòa thành trì này, mà mua một gian ốc xá ở bên trong thành, yên lặng ở nơi đó chờ đợi thời gian trôi qua, chờ đợi thời điểm phân thân đời thứ chín điêu khắc hoàn thành.

Thời gian nhoáng cái đã đi qua tám tháng, Tiểu Bảo đã làm cha. Thê tử của hắn sinh cho hắn một đứa con gái. Cô bé này không phải người mù, thế giới trong mắt của nàng có rất nhiều màu sắc, tiếng cười của nó mang theo vẻ vui sướng vang vọng khắp gian nhà.

Tên của cô bé, được mẹ nàng đặt cho, chỉ một chữ: Mãn.

Viên mãn, mãn nguyệ! Đứa nhỏ này từ nhỏ đã được cha mẹ gọi là Mãn Nhi.

Một cái tên không phải rất dễ nghe, khả Tiểu Bảo lại rất thích, thê tử của hắn cũng rất thích.

Trong khản khắc khi đứa nhỏ được sinh ra, tâm tình Tiểu Bảo vô cùng kích động, hắn vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn của nữ nhi, cười ha hả, rồi xoay người lấy một mảnh gỗ điêu khắc ra hình dáng con gái, đặt trên đầu giường.

Lại mấy năm nữa qua đi, khi nữ nhi Tiểu Bảo được tám tuổi, thì tượng gỗ điêu khắc ấn thứ chín đã được Tiểu Bảo hoàn thành hơn một nửa, tóc của hắn đã xuất hiện sợi tóc trắng đầu tiên. Mãn Nhi rón rén, rồi chợt ôm chầm lấy phụ thân đang điêu khắc, truyền ra tiếng cười khanh khách ngây thơ. Tiểu Bảo cũng cười ôm lấy nàng, Mãn Nhi liền thấy được sợi tóc trắng trên đầu phụ thân.

- Phụ thân, người có tóc bạc kia, đừng nhúc nhích, để con giúp cha nhổ nó xuống.

Mãn Nhi đua bàn tay nhỏ bé vạch tóc Tiểu Bạch, tìm được cọng tóc kia nhổ xuống.

Tiểu Bảo vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn của nữ nhi, nụ cười mang theo vẻ hiền hòa, mang theo thỏa mãn, mang theo hạnh phúc. Năm tháng lại lần nữa trôi qua.