Ngã Dục Phong Thiên

Chương 1899: Diệt Đạo Phương



- Giết, không chừa một mống! Nhớ không cần giết quá nhanh, phải chậm một chút, chỗ này tổng cộng 33 Thiên, chúng ta có nhiều thời gian! Nhớ không cần trực tiếp hình thần câu diệt, như vậy chỉ có thể chết một lần, cho nên trước phải diệt thân thể, trói buộc thần hồn mang tới cho ta! Trong mắt Mạnh Hạo tràn ngập sát khí, nhưng giọng nói lại cực kỳ bình tĩnh.

Loại thanh âm bình tĩnh này, nói tới chuyện giết chóc tàn khốc như thế, đối với tất cả tu sĩ 33 Thiên, toàn bộ đều từ đáy lòng phát lạnh.

Hết thảy có nhân là có quả! 33 Thiên từ lâu trước kia từ một khắc bắt đầu lựa chọn làm phản, đã chú định sẽ có một ngày... phải bồi thường lại cho Sơn Hải Giới cả vốn lẫn lời.

Mà một ngày này... đến rồi!

Gần như ngay khoảnh khắc Mạnh Hạo nói ra, đại quân vô số tu sĩ chung quanh hắn kia, liền ào ào xông vào trong 33 Thiên. Ai nấy đều sát ý ngập trời, nếu như để bọn họ đi hủy diệt 33 Thiên, có thể rất nhanh thì hoàn thành, mọi người đều hình thần câu diệt... Thế nhưng kết quả như vậy, Mạnh Hạo sao có thể nguyện ý!

Hắn muốn không chỉ là tiêu diệt, mà là báo thù, nếu muốn báo thù, như vậy phải để 33 Thiên trầm luân trong khủng khiếp càng lâu thì mối cừu hận này mới có thể tiêu tan đến tối đa.

Cho nên, hắn lệnh cho tu sĩ Thương Mang Phái, không cần mau sớm kết thúc cuộc giết chóc, mà phải từ từ giết chóc, từ từ tiến hành, nếu bốn phía nơi này đã bị phong ấn, không người nào có thể trốn, nếu tư cách tự bạo và tự diệt của tất cả dị tộc đều bị tước bỏ, như vậy thì không ai có thể chạy thoát phải hoàn trả mối thù chú định này.

Mà Mạnh Hạo cũng không lo lắng dị tộc 33 Thiên sẽ nổi điên, đi làm thương tổn Sơn Hải Điệp... Có Mạnh Hạo tại đây, đó là... chuyện không có khả năng xảy ra.

Đám cường giả 33 Thiên bay ra, ngay tức thì đều phát ra tiếng gào thê lương, đồng loạt lui về sau. Đối mặt đại quân tu sĩ tấn công tới kia, căn bản là ngay cả tư cách làm đối thủ cũng không có! Thời khắc này bọn họ đều run rẩy vội lui ra sau, mà bên trong 33 Thiên, lập tức liền mở ra phòng hộ của mỗi Thiên.

Nhưng chút ít phòng hộ này, đối với đại quân tu sĩ Thương Mang Phái mà nói, yếu đuối không chịu nổi một kích, trong tiếng nổ "ầm ầm" liền vỡ nát... Trước tiên bị giết chóc là Đệ Tam Thập Tam Thiên!

Cùng lúc đó, Mạnh Hạo cất bước đi vào Vô Lượng Kiếp tan vỡ, sắc mặt hắn như thường, ánh mắt rơi vào trên người Đạo Phương. Đạo Phương sắc mặt tái nhợt, toàn thân lông tóc đều dựng lên, gần như ngay lúc Mạnh Hạo nhìn về phía mình, hắn không chần chờ chút nào tức khắc lui về phía sau.

- Lúc trước, ngươi lớn lối một gậy hủy diệt núi thứ tám... đi đâu rồi? Mạnh Hạo nhỏ giọng lên tiếng, một bước rơi xuống, khi xuất hiện đã tới trước mặt Đạo Phương, đưa tay lên, chỉ là búng ra một cái.

"Ầm" một tiếng nổ vang trời, Đạo Phương phát ra tiếng hét thảm, phun ra máu tươi, thân thể thụt lùi, dường như Mạnh Hạo búng ra một cái kia, đối với hắn giống như cả tinh không đè ép.

Thậm chí chỉ là một cái búng tay, ngực của hắn lập tức lõm xuống, miệng phun ra máu tươi, máu thịt thân thể đều tách rời vỡ nát không ít... mà đây còn là Mạnh Hạo rất thận trọng khống chế lực đạo, nếu không, một búng tay của hắn ngay cả tinh tú đều có thể hủy diệt, huống chi là một Đạo Phương.

Mạnh Hạo sẽ không thống khoái nếu cứ như vậy giết chết Đạo Phương. Con khỉ này năm đó lúc hủy diệt Sơn Hải Giới, chẳng những hủy diệt núi thứ tám, lại giết chóc vô số tu sĩ Sơn Hải, nhất là trong vô số năm tháng bảo vệ 33 Thiên này, tu sĩ Sơn Hải chết dưới côn của hắn đếm không hết, thậm chí, đều là người có tư cách xông qua Vô Lượng Kiếp.

- Không có khả năng, không có khả năng! Ngươi là tu vi gì, điều đó không có khả năng! Đạo Phương phun ra máu tươi, cả người điên cuồng, hắn nhìn chằm chằm vào Mạnh Hạo, ngửa mặt lên trời gào lên.

Hắn sợ hãi, hắn khủng khiếp, hắn nằm mơ cũng không nghĩ tới, Mạnh Hạo sẽ trở về, chẳng những trở về, mà còn mang theo đại quân bàng bạc, nếu chỉ có như thế cũng thôi đi, nhưng để cho hắn cảm thấy hoảng sợ, là tu vi của Mạnh Hạo, không ngờ kinh khủng đến một trình độ khiến hắn không cách nào tưởng tượng.

Cho tới bây giờ hắn chưa từng thấy có người chỉ một câu nói, đã có thể làm cho Vô Lượng Kiếp từ nay về sau không thể tồn tại trong tinh không; cũng chưa từng thấy qua lực lượng của một lóng tay, liền có thể làm tan vỡ Vô Lượng Kiếp kia.

Hắn thật ra sớm đã thấy trong đại quân bàng bạc kia, khi vô số cường giả đối mặt với Mạnh Hạo đều cuồng nhiệt và cung kính, nhưng hắn không muốn thừa nhận thời khắc này trong đầu xuất hiện hai chữ... "Siêu Thoát..."

Mạnh Hạo lần nữa bước ra một bước, xuất hiện ở trước mặt Đạo Phương, nhấc tay lên, điểm trên cánh tay phải của Đạo Phương, một lóng tay rơi xuống, tiếng "rắc rắc" quanh quẩn không gian, "ầm" một tiếng cả cánh tay phải của Đạo Phương lập tức vỡ nát, máu thịt bầy nhầy.

Hắn run rẩy mà không thể tiếp tục bỏ chạy, giờ này hư không bốn phía tạo thành uy áp, cố định thân thể hắn tại trước mặt Mạnh Hạo.

- Không có khống chế tốt lực độ! Mạnh Hạo lắc đầu, nâng tay lên, lần này đặt trên tay trái của Đạo Phương, nhẹ nhàng nhấn xuống từng ngón năm ngón tay của Đạo Phương, trong tiếng "rắc rắc" quanh quẩn, Đạo Phương run rẩy kịch liệt, năm ngón tay hắn bị Mạnh Hạo bóp nát tấc tấc.

Lông và xương thịt hòa lẫn vào nhau nhìn thấy mà ghê người. Tay của Mạnh Hạo theo cánh tay trái của Đạo Phương, từng chút nhích lên, cho đến lúc cả cánh tay hắn đều bị bóp nát, sau đó đến cặp chân, rất nhanh lên tới ngực.

Bóp nát tất cả xương sườn của Đạo Phương, lại bóp nát xương sống lưng của hắn, trên mặt Mạnh Hạo lộ ra nụ cười, nhưng nụ cười này lại còn khó coi hơn so với khóc, mặc cho Đạo Phương hét thảm thê lương, thanh âm đều suy nhược... Mạnh Hạo còn chưa chịu kết thúc.

Các tu sĩ Thương Mang Phái ở bốn phía nhìn thấy một màn như vậy, ai nấy đều hít một hơi lạnh, càng đừng nói đám tu sĩ 33 Thiên kia.

- Rõ rồi chứ, phải làm như vậy, không nên để chúng chết nhanh như vậy! Mạnh Hạo ngẩng đầu, thanh âm truyền khắp đại quân tu sĩ Thương Mang Phái. Sau phút yên tĩnh ngắn ngủi, đại quân tu sĩ bàng bạc lập tức truyền ra tiếng trả lời đồng loạt: - Tuân theo pháp chỉ của Yêu Tôn!

Rất nhanh, Đệ Tam Thập Tam Thiên vang lên tiếng hét thảm, long trời lở đất, mà tất cả dị tộc của Đệ Nhất Thiên cho đến 32 Thiên phía dưới, thời khắc này toàn bộ run rẩy, khủng khiếp hoảng sợ đến cực hạn.

- Giết ta, Mạnh Hạo, giết ta đi! Đạo Phương gào lên, Mạnh Hạo lắc lắc đầu, đưa tay đặt lên ngực Đạo Phương.

Một lực lượng mạnh mẽ ầm ầm bạo phát trong cơ thể Đạo Phương, khiến cho máu tươi toàn thân Đạo Phương, trong nháy mắt từ tất cả lỗ chân lông bắn ra.

Thân thể hắn, khoảnh khắc trở thành màu máu, thoạt nhìn dường như trở thành một con khỉ máu!

Đạo Phương gào rú, thân thể hắn run rẩy, loại cảm giác máu huyết toàn thân bị đè ép rút ra, loại đau khổ đó, loại khủng khiếp đó, khiến hắn gần như muốn nổ tung.

- Vẫn còn chưa thể kết thúc a! Mạnh Hạo nhàn nhạt lên tiếng, nâng tay lên, trong nháy mắt tất cả máu huyết của Đạo Phương liền ngưng tụ trong lòng bàn tay Mạnh Hạo, không ngừng nén ép, hóa thành một giọt.

- Giết chết ngươi ư, đâu được, ngươi đã giết nhiều tu sĩ Sơn Hải Giới như vậy! Mà nguyên tắc làm người của Mạnh Hạo ta, là nợ máu... trả bằng máu, là ngươi giết một người của ta, ta giết cả nhà ngươi!

Mạnh Hạo nhẹ giọng lên tiếng, thần niệm tràn ra, trong nháy mắt sáp nhập vào bên trong giọt máu này.

- Để ta xem thử, huyết mạch của ngươi ở phương nào... Mạnh Hạo cười cười, nụ cười của hắn ở trong mắt Đạo Phương chính là khuôn mặt kinh khủng nhất trên thế gian này. Đáng tiếc hắn không thấy được, chỗ sâu trong nụ cười này, là hồi ức, là bi thương, là nỗi niềm chua xót hơn 1000 năm.

Đạo Phương lập tức run rẩy, trong mắt lộ ra điên cuồng, mãnh liệt vùng vẫy.

- Vùng vẫy lợi hại như vậy, xem ra ngươi cũng có thân nhân ngươi quan tâm, cũng có đồng tộc ngươi muốn bảo vệ a! Trong mắt Mạnh Hạo xuất hiện ánh sáng đỏ, yêu khí tràn ngập, thần thức của hắn theo máu huyết của Đạo Phương, trong tiếng nổ "ầm ầm", tìm được máu huyết quan hệ với hắn tồn tại trong Thương Mang tinh không.

- Không nhiều lắm, tổng cộng 375 chỗ huyết mạch, có một phần ở chỗ này, còn có một phần, lại ở bên ngoài... Mạnh Hạo nhỏ giọng lên tiếng, tay phải bóp mạnh một cái, "ầm" một tiếng bóp nát giọt máu tươi. Gần như cùng lúc với giọt máu tươi bị bóp nát, tất cả huyết mạch cùng một nguồn với Đạo Phương, trong một chớp mắt này, bất luận là ở 33 Thiên hay là ở bên ngoài, chỉ cần ở trong Thương Mang tinh không, hết thảy... toàn bộ chết đi!

Đạo Phương run rẩy, phát ra tiếng gào như dã thú, nhưng ngay sau đó, Mạnh Hạo đặt tay trên sọ đầu của hắn.

- Còn chưa kết thúc đâu, trừ huyết mạch của ngươi, còn tất cả đệ tử truyền thừa của ngươi nữa, bao gồm người nào truyền thụ pháp môn tu hành cho ngươi, bao gồm đệ tử của ngươi... hẳn là đều tồn tại tốt đẹp trong trí nhớ của ngươi, ta sẽ giúp ngươi, nhất nhất hủy diệt, giống như năm đó các ngươi tới hủy diệt Sơn Hải Giới!

Đạo Phương run rẩy, trong mắt từ từ lộ ra ý cầu khẩn, hắn chưa từng nghĩ tới, có một ngày lại có người với phương thức như vậy đến tìm mình trả thù. Mà thời khắc này hắn hiểu rõ, mình không phải là người đầu tiên đối phương muốn hành hạ như vậy. Mạnh Hạo này nếu đã lệnh cho tất cả đại quân tu sĩ, sau khi hủy diệt thân thể của dị tộc 33 Thiên, trói buộc thần hồn, đã nói lên, hắn tính toán với thủ đoạn như vậy để đối phó với... tất cả tồn tại trong 33 Thiên.

- Cầu khẩn sao... Ta nhớ khi hủy diệt Sơn Hải Giới, cũng có không ít người vô tội từng cầu khẩn như vậy, đáng tiếc, khi ngươi hủy diệt núi thứ tám, nhìn cũng không liếc nhìn một cái! Mạnh Hạo nhấn mạnh tay một cái, trong tiếng nổ "ầm ầm", lập tức ký ức của Đạo Phương toàn bộ xuất hiện ở trong đầu Mạnh Hạo, hắn nâng tay lên, trên đỉnh đầu Đạo Phương lập tức xuất hiện những sợi dây nhân quả, bị Mạnh Hạo chặt đứt từng sợi một.

Mỗi lần chặt đứt một sợi, dường như Đạo Phương đều nghe được một tiếng hét thảm. Đến cuối cùng, thân thể hắn run rẩy, cặp mắt vô thần, bị Mạnh Hạo trực tiếp rút ra thần hồn.

- Thân thể đã chết, cũng không thể cho thần hồn các ngươi ngủ yên được! Mạnh Hạo lẩm bẩm, vung tay một cái, lập tức một biển lửa "ầm ầm" lan ra, Mạnh Hạo ném thần hồn của Đạo Phương vào biển lửa, vĩnh viễn thiêu đốt, vĩnh viễn hành hạ... đời đời kiếp kiếp! Mạnh Hạo còn sống một ngày thì sẽ không ngừng lại...