Ngã Dục Phong Thiên

Chương 347: Nhập ma đan! (2)



Cho nên y giới thiệu rất nhanh, cũng đã nhìn ra vẻ lơ đãng của đám tu sĩ phía dưới. Y ho khan một tiếng, định nhanh chóng kết thúc lần Đan Phách này. Theo y thấy thì lần Đan Phách này cùng lắm chỉ kéo dài bốn ngày, không thể kéo dài tới bảy ngày. Cũng phải thôi, đã xuất hiện loại đan dược chấn động như Trúc Cơ Thiên thì những vật phẩm khác của hội đấu giá này đều bị lu mờ.

Mang theo suy nghĩ nhanh chóng chấm dứt Đan Phách, nam tử trung niên gọi một tên đệ tử thử đan đến, lấy từ trong bình ra một viên đan dược màu đen. Sau khi nhìn thoáng qua, nam tử trung niên này không có nhìn ra điểm gì lạ, thì trực tiếp cạo xuống một ít bột cho tên đệ tử kia uống.

Tất cả những hành động này đều không mấy ai quan tâm, thậm chí số người có ý định muốn mua đan dược cũng ít đến thê thảm, duy chỉ có một số tu sĩ nghiên cứu về độc dược mới có hứng thú.

Những chuyện này Mạnh Hạo đều thấy rõ, nhưng hắn vẫn tỏ ra bình tĩnh. Chỉ có Bạch Vân Lại sau lưng hắn trong lòng sốt ruột, thở dài bất bình thay cho Mạnh Hạo. Theo gã thấy trình độ đan đạo của Mạnh Hạo cao hơn Lệ Đào nhiều lắm, thậm chí hai người còn không cùng một đẳng cấp.

Từ sự điên cuồng của đệ tử nội môn của Tử Khí nhất mạch khi tranh đoạt đan dược của Mạnh Hạo là có thể thấy điều này.

Tên đệ tử thử đân kia thoạt nhìn thì là một thanh niên hơn ba mươi tuổi, lúc này mặt không chút biểu tình, cho dù mười vạn tu sĩ phía dưới có rất ít người chú ý, cũng vẫn tiếp nhận bột thuốc, không chút chần chờ, lập tức nuốt vào trong miệng. Tu vi trong cơ thể y lập tức vận chuyển, khiến cho toàn bộ biến hóa của thuốc này trong thân thể đều hiển lộ ra bên ngoài cho mọi người nhìn rõ.

Cho dù đây là độc đan nhưng y vẫn không hề để ý.

Nhưng ngay khi bột thuốc này được y nuốt vào, trong chớp mắt khi nó hòa tan trong người, gương mặt vốn không biểu tình của thanh niên này bắt đầu đột nhiên biến sắc, hơn nữa, trên trán y cũng xuất hiện mồ hôi, thân thể run rẩy, gân xanh trên mặt trong nháy mắt nổi lên.

Y rõ ràng cảm giác được, bột thuốc kia khi vào trong miệng thì tan ra trong nháy mắt, không những thế còn hình thành một cỗ lực kích thích khó có thể hình dung, hóa thành một cơn đau nhức khắp người, như đao kiếm trên thân, theo linh khí ầm ầm phá hủy kinh mạch!

Trong nháy mắt khi kinh mạch bị phá hủy, trong cơ thể y truyền ra tiếng nổ vang, giống như kích phát sinh mệnh lực vô tận. Cỗ lực lượng mạnh mẽ này dường như theo bộ ngực nổ tung của y hóa thành một sát cơ điên cuồng, trực tiếp phá hỏng ba tòa đạo đài trong cơ thể hắn!

Sau khi đạo đài bị hủy, đan hải cũng nháy mắt bốc hơi, nghiền nát tu vi của y, trực tiếp đánh vào đầu, như diệt hồn, phá hủy tâm trí, hóa thành một luồng ý chí phong ma, như đã trở thành tuyệt mệnh!!

Lúc này y giống như đã mất ý thức, cả người giống như điên cuồng, ngẩng đầu lên gầm lớn một tiếng kinh thiên động địa. Lúc tiếng gầm này phát ra mang theo một sát cơ khủng khiếp, trở thành sát khí từ trên người y ào ạt, điên cuồng truyền ra xung quanh.

Thân thể y giống như bị thiêu đốt trong biển lửa vô hình, đốt cháy thân hình, đốt cháy linh hồn, để đổi lấy một cỗ phong ma điên cuồng. Hai mắt y trong khoảnh khắc đỏ đậm, hô hấp cực kỳ dồn dập... Trong một chớp mắt này, một cỗ khí tức kinh thiên động địa bộc phát ra, trong cơ thể rõ ràng không có đạo đài, nhưng khí tức của y cũng bị ép thẳng đến Trúc Cơ hậu kỳ!!!

Khi tiếng gầm đầy sát khí này phát ra, lập tức áp đảo tiếng bàn tán về Trúc Cơ Thiên của mười vạn tu sĩ ở đây, tất cả đều chăm chú nhìn về phía tu sĩ này.

- Kinh mạch toàn thân đau nhức, tựa như chịu ngàn đao bầm thây, như khai phá thân thể, toàn thân thông suốt, tâm thần như được ngưng tụ, tựa như là ngàn vạn sát cơ, đánh tới đan hải đạo đài, tựa sát khí diệt hồn, lấy hồn dung linh, dùng lực lượng sát lục đảo loạn tâm trí, tâm thần, cuối cùng tất cả tựa như hóa thành hư không. Chỉ một ý chí điên cuồng ấy, đã hóa thành một luồng tâm niệm tuyệt mệnh, dùng nó, có thể khiến cho tu vi toàn thân tăng lên trong nháy mắt! Tựa như thiêu đốt linh hồn mà không phải thiêu đốt linh hồn, đan này, hãy gọi là Nhập Ma Đan, bởi vì ý nghĩa của nó, là Duy Ma!

Khi tu sĩ kia truyền ra tiếng gầm với sát khí thao thiên, đồng thời chấn động mọi người, Mạnh Hạo đứng ở trong lầu các nhìn tu sĩ kia, nhẹ giọng nói. Gần như là mỗi câu nói của hắn đều tương ứng với sự biến hóa của tu sĩ kia, tu sĩ đó giống như bị Mạnh Hạo khống chế trong vô hình!

Mạnh Hạo lúc này bình tĩnh đứng đó, hai mắt nhạt như nước, lại giống như.. Đan ma!

Không cách nào hình dung, trong tiếng gầm đó chứa bao nhiêu sát khí ngập trời, ngay khi tiếng gầm đó truyền khắp nơi thì trên người tu sĩ hơn ba mươi tuổi kia cũng bốc lên từng luồng khí đen nhỏ.

Khí đen nháy mắt bao phủ người y, làm cho y giống như sinh ra từ âm ti địa phủ trèo ra. Cặp mắt y vốn nhắm chặt đột nhiên mở ra, mười vạn tu sĩ nhìn thấy đều hoảng sợ, cặp mắt của y lúc này giống hệt hung thú, trong đó chỉ có điên cuồng tử vong.

Đôi mắt kia là màu đỏ, trong đó ẩn chứa sự điên cuồng khó có thể hình dung, dường như là theo một cái chớp mắt này, y đã không còn là một tu sĩ, mà là trở thành ma!

Tu vi của y tuy chỉ là Trúc Cơ hậu kì nhưng phải biết rằng lúc nãy y mới là Trúc Cơ sơ kì, mức độ bạo phát như vậy đủ khiến trong lòng mười vạn tu sĩ đều bùng nổ, giống như thiên lôi quanh quẩn.

Thiên lôi nổ vang khiến cho bốn phía đều hoàn toàn yên lặng, tất cả ánh mắt đều tập trung trên người tu sĩ giống như ma thần kia, ngay cả nam tử trung niên phụ trách đấu giá cũng sửng sốt, ngay sau đó là biểu tình hoảng sợ.

Bởi vì, thanh niên này cho dù thoạt nhìn y như là phong ma, sát khí ngập trời, hai mắt đỏ đậm như mất đi thần trí, nhưng sâu trong hai mắt của y vẫn lộ ra một vẻ bình tĩnh.

Sự bình tĩnh này còn đáng sợ hơn cả sự điên cuồng, bởi vì điều này có nghĩa là, tuy y điên cuồng hung bạo nhưng vẫn y vẫn chưa mất đi ý thức!

Hơn nữa, từ trên người y, mười vạn tu sĩ đều có thể nhìn thấy rõ ràng tất cả biến hóa của thuốc bột trong đó, bọn họ cũng tận mắt nhìn thấy dược phấn đó đã hòa tan hết. Nhưng chỉ một chút dược phấn đã ghê gớm như vậy, nếu là cả viên đan dược...

Tiếng hô hấp dồn dập truyền ra, đáp án hiện lên trong lòng khiến cho ánh mắt mười vạn tu sĩ nơi đây, trực tiếp hiện lên vẻ hoảng sợ.

- Đây... đây là đan dược gì?!! Sao có thể đáng sợ như vậy!

- Chỉ là... chỉ là một ít dược phấn mà đã làm cho tu sĩ kia biến hóa như vậy, nếu như nuốt cả viên thì sẽ thế nào....

- Có thể khiến người ta điên cuồng, kích phát ra tất cả tiềm lực, hòa tan cả đan hải đạo đài, tỏa ra sát khí khủng khiếp. Đây, đây đâu phải độc đan mà là một viên tuyệt đan, có thể dùng để giữ mạng vào lúc mấu chốt.

- Độc đan, độc đan.... Trong cuộc đời của bất kì đan sư nào, cũng đều sẽ thử luyện chế độc đan, nhưng độc đan không có đan phương, loại đan dược này... đan dược này....