Ngã Dục Phong Thiên

Chương 381: Nàng ở tại nơi phiêu diêu trong gió (2)



Mạnh Hạo không biết Hỗn Nguyên Bổ Thiên Đan này được bảo tồn thế nào, nhưng nó lại không bị năm tháng phong hóa, chẳng những có được dược hiệu đầy đủ, hơn nữa, càng không biết tại sao mà trong đan dược này còn tồn tại Tuế Nguyệt chi lực.

Nếu không phải Mạnh Hạo nắm giữ Tuế Nguyệt chi luyện, càng có hiểu biết đối với Tử Ý quyết, thậm chí còn tự mình luyện một chút Xuân Thu Mộc. Vậy thì hắn khó mà phát hiện được sự đặc biệt của viên đan dược này, ba thứ kia, thiếu một thứ cũng không được, không thể nhìn ra manh mối.

Dù sao, năm tháng có thể nhìn ra, có thể chạm đến, nhưng cũng đồng dạng không cách nào nhìn đến, không thể chạm được. Sau khi đan dược thượng cổ bị phong hóa, nhìn như tang thương, nhưng trên thực tế chỉ là trôi qua trong năm tháng mà thôi. Nhưng viên thuốc này lại không phải như vậy, mà nó lại hấp thu năm tháng vào trong đan dược, khiến cho lực Tuế Nguyệt hư vô mờ mịt này lại tồn tại trong đan dược. Trở thành một kiện… Tuế Nguyệt chi bảo!

Như vậy, một khi nuốt viên đan dược này, lập tức liền bị lực Tuế Nguyệt trong đó làm cho huyết mạch nghịch chuyển, đảo loạn kinh mạch. Tiếp đó là thân thể lập tức rủ mục tang thương. Nếu có thể gắng gượng vượt qua cửa ải này, chờ đợi đan dược này hòa tan, thì lúc đó Hỗn Nguyên Bổ Thiên Đan mới bùng nổ!

Trần Gia Hỉ, chính là như vậy!

Viên đan dược mà Mạnh Hạo luyện chế kia chỉ là lừa dối mà thôi. Trên thực tế, tác dụng chân chính, làm ô uế Hỗn Nguyên Bổ Thiên Đan trong cơ thể Trần Gia Hỉ!

Mục đích chính là lừa gạt đám người Tử La Lão Tổ, không để bọn họ nhìn ra manh mối gì, mà ra tay cướp đoạt.

Mạnh Hạo hít sâu một hơi, trước tiên lấy ra một giọt máu tươi trong lò đan, đổ vào trong một cái bình ngọc. Sau đó, hắn lại bỏ viên Hỗn Nguyên Bổ Thiên đan vào lò đan, tẩy luyện đi dơ bẩn ngoài mặt đan dược. Cuối cùng, hắn lại cẩn thận đặt viên thuốc này vào trong hộp ngọc nguyên bản kia, cầm trong tay quan sát một phen.

- Viên thuốc này, đối với ta mà nói, trân quý không phải là dược hiệu, mà là làm thế nào để ẩn chứa lực Tuế Nguyệt. Mặt khác, lực Tuế Nguyệt ẩn chứa trong nó cũng là ví dụ để ta quan sát luyện chế Tuế Nguyệt chi bảo!

- Có viên thuốc này, ta có thể nắm chắc thêm mấy phần luyện chế ra Tuế Nguyệt chi bảo!

Mạnh Hạo kích động thì thào, hắn có thể tưởng tượng ra, một khi mình luyện chế ra Tuế Nguyệt chi bảo, uy lực của nó nhất định kinh người. Một màn kia, giống như Trần Gia Hỉ!

- Về phần Trần Gia Hỉ… Tiếc là y không nói đạt được đan dược này như thế nào… Nhưng, sẽ rất nhanh, ta cũng có thể biết được!

Hai mắt Mạnh Hạo chợt lóe, tay phải xuất ra một cái bình ngọc, trong đó có một giọt máu tươi của Trần Gia Hỉ!

- Chỉ cần Huyết Thân của ta đạt tới tiểu thành, lấy lực Huyết Thân dung hợp máu này, có thể nhìn ra được một ít trí nhớ của người này!

Mạnh Hạo phấn chấn nghĩ. Về chuyện Trần Gia Hỉ, y đánh cuộc cùng Mạnh Hạo, hơn nữa tu vi không phải là không thể khôi phục, lại còn ở trong Thanh La Tông, Mạnh Hạo luôn hành động đường đường chính chính, có lẽ không tạo ra phong ba quá lớn.

Thời gian thoáng cái đã đi qua mấy ngày, người Đan Giới nhất mạch rời đi, khiến cho lần lịch lãm Thanh La Tông này chỉ còn Mạnh Hạo cùng Chu Đức Khôn!

Sau lần đó, Tử La Lão Tổ của Thanh La Tông tự mình mời, hi vọng Mạnh Hạo ra sức luyện một lò Hồn Đan cho Thanh La Tông. Đan dược này có thể bồi bổ tâm hồn, Mạnh Hạo trầm ngâm một lúc mới lắc đầu khéo léo từ chối. Hắn không muốn tiếp xúc nhiều cùng Thanh La Tông, Chu Đức Không thì càng vui với việc này, mấy ngày ở Thanh La Tông này, giảng đan không ít, rất là thoải mái.

Mạnh Hạo thì thường xuyên dùng danh nghĩa tham quan Thanh La Tông mà đi rất nhiều nơi, cũng bái phỏng nhiều đệ tử hạch tâm, âm thầm tìm hiểu tung tích của Hứa sư tỷ.

Nhưng qua năm ngày, Mạnh Hạo cũng không nhìn thấy thân ảnh của Hứa sư tỷ, điều này làm cho hắn thầm lo lắng. Sự quỷ dị của Thanh La Tông, một màn kia của Chu Kiệt, Mạnh Hạo vẫn nhớ rõ ràng.

Cho đến hoàng hôn một ngày, Mạnh Hạo cau mày chậm rãi đi bên chân núi, tự mình tìm kiếm. Đột nhiên hắn mạnh mẽ ngẩng đầu, lập tức nhìn thấy trên sườn núi không xa, một thân ảnh áo xanh đang đứng trên thạch đài nhô ra. Người này đứng trong gió, áo quần phấp phới, tóc đen phiêu diêu, lộ ra gương mặt làm cho Mạnh Hạo vừa nhìn liền chấn động tâm thần.

Đó là một nữ tử xinh đẹp, lạnh nhạt trong sáng…

Đúng là “chúng lý tầm tha thiên bách độ, mạch nhiên hồi thủ, tha tại phong trung phiêu diêu xử”!

(Tìm người trăm ngàn độ, bỗng nhiên quay đầu, nàng phiêu diêu trong gió)

Lúc này, vẻ mặt nàng mờ mịt, đứng trên mõm đá, như muốn theo gió mà đi..

Nàng là… Hứa Thanh!

Vẻ mờ mịt kia, giống như mất hồn, thương thần.

Màu da tái nhợt, như không còn chút máu, như là thi hài bất hủ nằm trong quan tài bằng băng ngàn năm. Lúc này, nàng đứng trên chỗ nhô ra của thạch đài, gió có thổi thế nào cũng không thể thổi tan giấc mộng mờ mịt trên người nàng.

Quần áo nàng, có từng điểm máu tươi loang lổ, dường như đã tồn tại thật lâu rồi, đã khô cứng, nhưng lại dính chặt, không thể xóa đi.

Trên trán Hứa Thanh còn có một vết thương, vết thương kia chẳng biết xuất hiện từ khi nào…. Là một vết kiếm, vẫn còn chưa khép lại.

Thậm chí, trên cánh tay lộ ra khỏi ống tay áo cũng có một vết kiếm thứ hai.

Hứa Thanh gầy đi rồi!

Bộ dáng gầy gò, nhưng lại càng thêm lạnh lùng trong trẻo, như là đến từ trong tuyết lạnh, một thân váy dài xanh, tóc xõa vai, da thịt vô cùng mịn màng, dung nhan xinh đẹp. Hết thảy tất cả, khiến cho Mạnh Hạo vừa nhìn liền như không muốn nháy mắt.

Hắn sợ, sợ khi vừa chớp mắt thì thế giới màu đen sẽ che kín quang minh trước mắt, che kín thân ảnh mỹ nhân trước mắt.

Mạnh Hạo thấy được vết thương trên người Hứa Thanh, thấy vẻ mờ mịt của nàng, cũng nhìn thấy tâm mạch của nàng bị thương… Giờ khắc này, thế giới của hắn như biến mất, chỉ còn lại thân ảnh nữ tử trong gió núi kia.

Trong lòng Mạnh Hạo, giờ phút này, có chút đau đớn.

Hắn có thể không quan tâm tới bí mật của Hàn Bối, có thể không để ý tới việc quỷ dị của Chu Kiệt, dù cho thanh âm của Cổ Ngọc Phong Yêu có xuất hiện lần hai, nhưng Mạnh Hạo vẫn luôn cảm thấy, Hàn Bối cũng vậy, Chu Kiệt cũng thế, những người này không liên quan gì tới mình. Sống chết của bọn họ, kỳ dị của bọn họ, Mạnh Hạo không muốn tham dự vào.

Bởi vì, mọi thứ này tạo thành đều do Thanh La Tông!

Mạnh Hạo thuở nhỏ là thư sinh, lại càng rất thông tuệ, hắn há có thể không rõ hàm nghĩa trong lời của Cổ Ngọc Phong Yêu, kết hợp với một trận chiến năm đó cùng Chu Kiệt. Lúc cuối cùng đối phương triển khai một loại thần thông kia, Mạnh Hạo nhìn qua tàn hồn đó. Hắn sao lại không hiểu được… Hàn Bối cùng Chu Kiệt có chuyện gì xảy ra, làm sao lại không biết được đạo uẩn của Thanh La Tông này kinh khủng cỡ nào!

Hắn biết, hắn hiểu, thậm chí hắn còn rõ ràng hơn, còn sâu sắc nhiều người Thanh La Tông trong này.

- Tàn hồn đoạt thể, tàn hồn này chính là tu sĩ đạo vẫn đã chết đi từng hiển lộ trong thần thông của Chu Kiệt năm đó. Mà trong toàn bộ Thanh La Tông, trong thập vạn đại sơn này, cất dấu chính là vô số tàn hồn…

Có thể nói, Thanh La Tông này, mà không nói nơi này là minh tông!