Ngã Dục Phong Thiên

Chương 462: Giết quý! (2)



Đan khí này cực kỳ nồng đậm, trong nháy mắt đã tràn ngập đỉnh đầu Mạnh Hạo, nếu nhìn kỹ, có thể nhìn thấy rõ, đan khí này không thuộc về Mạnh Hạo, mà đến từ mặt nạ của Huyết Tiên truyền thừa!

Mạnh Hạo lúc này, đeo mặt nạ, nhìn có vẻ cực kỳ quỷ dị, lại có một cảm giác lành lạnh yêu dị, Quý Hồng Đông nhìn vào, không thấy mặt mũi, chỉ để lại vị trí hai mắt, lúc này vị trí đó lại là hai con mắt đỏ ngầu của Mạnh Hạo.

Màu đỏ trong đôi mắt đó, giống y hệt màu đan khí trên đỉnh đầu Mạnh Hạo.

Bộ trường bào màu xanh, giờ phút này đã bị nhuộm đỏ, tung bay phất phới trên người, giống như huyết ma!

- Đây là pháp bảo gì!

Quý Hồng Đông biến sắc, một cảm giác nguy cơ rất mạnh, sau khi Mạnh Hạo đeo mặt nạ lên, liền xuất hiện trong lòng Quý Hồng Đông. Loại cảm giác này, y không trải nghiệm nhiều, lúc này toàn thân chấn động, chiếc chuông trong tay lập tức rung lên, tức thời ba tia chớp trên đầu Mạnh Hạo, lập tức giáng thẳng xuống.

Mạnh Hạo cười, mặt nạ che đi nụ cười của hắn, nhưng tiếng cười khàn khàn của hắn, lại truyền ra ngoài. Tay phải hắn đột nhiên đưa lên, đấm thẳng về phía ba tia chớp đang tới, đồng thời, đan khí màu đỏ trên đầu Mạnh Hạo, dường như sôi trào, đột nhiên hóa thành một nắm đấm màu máu to lớn, theo nắm đấm của Mạnh Hạo, bay về phía ba tia chớp kia.

Tiếng sấm nổ vang kinh thiên động địa, ba tia chớp lập tức tan vỡ, ngay cả bầu trời kia, vào thời khắc này cũng bị chấn động.

Quý Hồng Đông hoàn toàn tái mặt, trong mắt y xuất hiện rất nhiều tơ máu, chiếc chuông trong tay chợt lay động, bản thân lại phun ra rất nhiều máu tươi, vẻ mặt dữ tợn, gào lên thê lương.

- Thiên ý giáng, thẩm phán kiếp!

Tiếng nói của y vừa truyền ra, bầu trời trên đầu Mạnh Hạo lập tức, mây mù chồng chất, trong một mảnh đen nhánh, có chín tia chớp trong nháy mắt biến hóa, dường như ngưng tụ thiên ý, mạnh mẽ giáng xuống.

Khí tức hủy diệt thế gian vạn vật khuếch tán ra, khiến cho Hứa Thanh ở phía xa cũng tái mặt.

Nhưng vào lúc này, Mạnh Hạo mở miệng.

Vẫn giọng nói khàn khàn đó, lúc truyền ra, lại mang theo ý vị kỳ lạ.

- Vô Diện...

Mạnh Hạo chỉ nói hai chữ, thần thông của Huyết Tiên truyền thừa, một lời Vô Diện nối liền phong hỏa, mây tàn mưa máu biển ngập trời, sai khiến quỷ thần cầm lấy ma tháp, dùng huyết mạch chúng linh luyện ra Cửu Sát!

Trong đó bao hàm chín loại Huyết Tiên thần thông, chỉ có đeo mặt nạ vào, mới có thể thi triển được, lúc này... trong tay Mạnh Hạo, thuật pháp kinh thiên của Thái Ách tộc năm đó, sau mấy vạn năm biến mất, một lần nữa xuất hiện.

Gần như đúng lúc Mạnh Hạo mở miệng, một lượng lớn đan khí trên đỉnh đầu hắn, trong nháy mắt khuếch tán, đột nhiên hóa thành một khuôn mặt khổng lồ. Khuôn mặt này trừ đôi mắt ra thì không còn gì cả, chỉ là một mảnh đỏ hồng!

Đặc biệt là mắt trái, lại có vẻ chấn nhiếp tâm thần, còn vị trí mắt phải thì … được Mạnh Hạo thay thế!

Khuôn mặt khổng lồ, đột nhiên xuất hiện, lúc này trực tiếp đánh về phía chín tia chớp từ trên trời giáng xuống!

Không gian chấn động, nơi này mặc dù không phải mặt đất thực sự, nhưng cũng nổi lên cuồng phong mạnh mẽ, chín tia chớp, tan vỡ hoàn toàn, mây đen trên trời, trong chớp mắt tan vỡ, bầu trời này, cũng bị mặt nạ kia đâm vào, tứ phân ngũ liệt, hoàn toàn tan vỡ.

Vô Diện thuật pháp, hóa thành khuôn mặt khổng lồ, mắt trái thâm thúy, mắt phải có Mạnh Hạo ở trong, không hề có mũi mồm, nhưng trong nháy mắt này, lại khiến Quý Hồng Đông sợ hãi, một cảm giác tử vong mãnh liệt trong nháy mắt bao phủ thân thể y.

- Ngươi...

Quý Hồng Đông đang định mở miệng, nhưng lời nói lại nghẹn lại ở yết hầu, vì trong nháy mắt này, khuôn mặt khổng lồ do Vô Diện thuật pháp hóa thành, đã xuất hiện trước mặt y, mà Mạnh Hạo ở vị trí mắt phải, đã giơ tay phải lên, túm chặt cổ Quý Hồng Đông.

Nắm chặt cổ họng, cắt đứt lời nói của Quý Hồng Đông, khiến Quý Hồng Đông tái mặt, đang muốn né tránh, lại kinh hãi phát hiện, tu vi bản thân như bị áp chế, không thể phản kháng một chút nào.

Trong mắt y lộ vẻ sợ hãi, sợ hãi vô cùng, y cảm nhận được sát ý của Mạnh Hạo, sát ý mạnh mẽ, vô cùng chân thực, nhưng y... vẫn không tin rằng, trong vùng đất Nam Thiện này, lại có người dám giết huyết mạch Quý tộc.

Suy nghĩ này, thâm căn cố đế trong lòng y, là ý chí xuất hiện từ lúc nhỏ, lúc này cho dù đối mặt nguy cơ, nhưng cơn sợ hãi của y nhanh chóng biến mất, thay vào đó, là cái nhìn âm trầm về phía Mạnh Hạo, khóe miệng còn lộ nụ cười châm chọc.

- Ngươi dám giết sao?

Y không nói, nhưng ánh mắt y, lại mang ý nghĩa này, rõ ràng truyền vào trong lòng Mạnh Hạo.

Y không cầu xin tha thứ, không nói một lời mềm mỏng, cho dù lúc này đối mặt với sinh tử, y vẫn nhớ đến bản thân là huyết mạch Quý gia tôn nghiêm, cao quý, thậm chí còn hất hàm, lạnh lùng nhìn Mạnh Hạo.

- Ta thực sự... Không muốn giết ngươi...

Mạnh Hạo im lặng chốc lát, tiếng nói khàn khàn truyền ra, lúc tiếng nói này truyền ra, màu đỏ trong mắt dần tan đi, lộ ra ánh mắt thuộc về Mạnh Hạo.

Khi câu này được nói ra, khóe miệng Quý Hồng Đông lộ ra nụ cười lạnh, tay phải Mạnh Hạo lập tức dùng lực siết mạnh, rắc một cái, Quý Hồng Đông trợn tròn mắt, cổ y hoàn toàn vỡ nát, đồng thời, lực lượng Huyết Tiên từ trong tay Mạnh Hạo, lập tức hòa vào cơ thể Quý Hồng Đông. Thân thể y lập tức run rẩy, tốc độ khô héo dùng mắt thường có thể nhìn thấy, tất cả máu tươi trong nháy mắt ngưng tụ ở mi tâm của y, một vệt máu tự động xuất hiện, một giọt máu tươi ngưng tụ huyết mạch Quý gia bay ra ngoài!

Giọt máu tươi này, dung nhập vào mi tâm của mặt nạ Mạnh Hạo đang đeo, mặt nạ nhanh chóng nhúc nhích, như đang kích động hoan hô, Mạnh Hạo buông lỏng tay, thi thể Quý Hồng Đông ngã xuống, đã sớm tuyệt khí bỏ mình.

Mạnh Hạo nắm mắt, tay phải đưa lên lấy mặt nạ xuống, lúc mặt nạ được lấy ra, thì khuôn mặt trắng bệch của Mạnh Hạo lộ ra. Mặt nạ này tràn đầy lực lượng kinh nhân, nếu không phải linh thức Mạnh Hạo đủ mạnh, hắn không thể bảo trì một tia thần trí tồn tại.

Chỉ chút ít thời gian, hắn đã phát hiện, bản thân đã tốn đi gần nửa giáp tuổi thọ.

Đeo chiếc mặt nạ này, cái giá quá lớn.

- Hiện giờ an toàn rồi, không ai có thể biết được, bí mật của sư tỷ.

Mạnh Hạo quay người, nhìn về phía Hứa Thanh khuôn mặt trắng bệch, đang cắn chặt môi, nhẹ nhàng cười.

Hứa Thanh kinh ngạc nhìn Mạnh Hạo, nước mắt lưng tròng, nàng cho dù đơn thuần hơn nữa, cũng hiểu được, để bảo vệ bí mật này, Mạnh Hạo đã phải trả cái giá như thế nào.

Giết người của Quý gia, chọc vào đại họa ngập trời, để không liên lụy đến sư môn, trước khi giết đã phản lại sư môn... Từ đây, chỉ có thể lưu lạc chân trời, không thể quay lại Nam Vực, càng phải tránh né sự truy sát vô tận từ Quý gia.

Mà hắn, chỉ là một tu sĩ Kết Đan...

Hứa Thanh cắn môi, nước mắt không kìm được, chảy thành dòng, nhưng chưa rơi xuống đất, đã được Mạnh Hạo nhẹ nhàng đưa tay gạt đi.

- Đừng khóc, đường còn dài, không chừng lúc nào đó, chúng ta còn có thể gặp lại.

Mạnh Hạo cười nói, vẻ mặt trắng bệch, khiến nụ cười này, đột nhiên in sâu vào lòng Hứa Thanh.