Ngã Dục Phong Thiên

Chương 474: Phong Chính thuật



Tử La Lão Tổ trầm mặc, lão cười gượng lắc đầu, Thanh La Tông đối với Mạnh Hạo rất quen thuộc, từng màn trong phúc địa thượng cổ, Cực Yếm nhận chủ, tất cả những điều này khiến cho Thanh La Tông cùng Mạnh Hạo đã trở thành tử cục.

Nhưng lão vô luận như thế nào cũng không nghĩ tới, Mạnh Hạo sau khi hóa thân Phương Mộc, lại dám nghênh ngang tiêu sái vào Thanh La Tông, vả lại ở trong đan đạo Thanh La Tông chiến đan sư, thậm chí còn vì bọn họ luyện đan.

Tất cả những điều này, giờ phút này hồi tưởng lại, cực không chân thật, đồng thời, ngay cả lão đáy lòng cũng có bội phục.

Nhất Kiếm Tông, Kim Hàn Tông, còn có người Vương gia, giờ phút này ai nấy đều là vẻ mặt bất đồng, cũng may Vương Đằng Phi không ở đây. Nếu không thì sự phức tạp của y sẽ như thủy triều bao phủ bản thân.

Ngũ tông tam tộc của Nam Vực, ở những năm gần đây, trong lúc bất tri bất giác, hoặc là cùng Phương Mộc, hoặc là cùng Mạnh Hạo, đã sớm quen thuộc.

Hàn Bối than nhẹ, Mạnh Hạo cùng Phương Mộc trong đầu nàng, dần dần trọng điệp lại một chỗ, hóa thành một hình tượng khắc sâu trong trí nhớ nàng, hình tượng này là một thân ảnh cao ngạo, thân khoác hồng bào, mang theo mặt nạ, ngửa mặt lên trời cười to.

Vương Hữu Tài trầm mặc, gã nghĩ tới Đại Thanh Sơn, nghĩ tới huyện Vân Kiệt.

Sở Ngọc Yên cắn môi, nàng phân không rõ mình đang suy nghĩ cái gì, giờ phút này có đau đớn, lại có phiền muộn, càng có mất mát, giống như vừa mới mất đi cái gì đó, bắt không được.

Diệp Phi Mục cúi đầu, không tiếp tục nhìn lên thiên không nữa, nhưng trong mắt của y lại lộ ra quang mang chấp nhất, y tin tưởng Mạnh Hạo ở những địa phương khác, cũng tất nhiên sẽ quật khởi, mà chính mình nơi này, không thể có chút lơi lỏng, nhất định phải ở một ngày nào đó trong tương lai, khi hai người gặp nhau lần nữa thì trên phương diện đan đạo phải hoàn toàn thắng được đối phương.

Trần Phàm, giờ phút này thở dài, y đã nhìn không thấu tiểu sư đệ năm đó nữa rồi, con đường của hai người, trên thực tế từ lần chia lìa ở Kháo Sơn Tông năm đó thì đã phân ra hai cái phương hướng bất đồng rồi.

Dưới đáy lòng, y bỗng nhiên rất là hâm mộ Mạnh Hạo, không phải hâm mộ thân phận của đối phương, mà là hâm mộ nhân sinh của đối phương, so với chính mình... phấn khích hơn rất nhiều.

- Có lẽ, đây mới là tu sĩ...

Trần Phàm thì thào.

Trong mắt Lý Thi Kỳ nở rộ quang mang kỳ dị, nàng nghĩ tới những lời mà vị Lão Tổ thần bí nhất kia trong tông môn nói với mình, trước chuyến đi này.

- Còn có thể gặp nhau sao?

Lý Thi Kỳ mỉm cười.

- Nhất định sẽ gặp nhau lần nữa.

Hứa Thanh nhìn xa xa, dưới đáy lòng kiên định thì thào, tính cách của nàng đơn giản, bộ dáng của nàng lãnh lãnh thanh thanh, nàng không thông minh, nhưng chấp nhất của nàng, nếu là so với người bên ngoài, nồng đậm hơn rất nhiều.

Phần chấp nhất này, đã trở thành một cái hứa hẹn.

- Muội chờ huynh...

Hứa Thanh dưới đáy lòng, nhẹ nói.

----------

Thiên Hà Hải phân cắt vùng đất Nam Thiệm ra thành hai phần đông bắc cùng tây nam.

Đông Thổ Đại Đường, Bắc Mạc Khương Địch, Nam Vực quần hùng, Tây Mạc đồ đằng.

So với Đông Thổ Đại Đường cường thế, Bắc Mạc Khương Địch hào dã, Nam Vực quần hùng tịnh khởi, như vậy Tây Mạc, khu vực có rất nhiều danh xưng các loại như Tây Man, Tây Ma, trên thực tế chỉ là danh từ thay thế cho cuồng loạn

Loạn, chính là thế cục duy nhất của Tây Mạc, ở Tây Mạc, không có tông môn, có chỉ là từng khu từng khu bộ lạc, lấy bộ lạc làm liên minh, hợp thành một đám thế lực lớn.

Bởi vì cằn cỗi, bởi vì tài nguyên rất thưa thớt, bởi vì hoàn cảnh tàn khốc cùng thiên địa ác liệt, khiến cho tu sĩ Tây Mạc giết chóc tàn nhẫn, tu lực lượng đồ đằng, khát vọng có một ngày, có thể nhập chủ Nam Vực.

Hai lần cùng Nam Vực đại chiến, khiến cho hai đại khu vực, tồn tại phong ấn cường đại, chặn đứt con đường lui tới, duy chỉ có tại khu vực không thể bị phong ấn kia, đã hình thành Mặc Thổ, trở thành thông đạo duy nhất nối liền tây nam.

Mặc Thổ hình thành bởi đủ loại cơ hội, không thuộc về Nam Vực, cũng không thuộc về Tây Mạc, nơi này càng tự do, cũng đồng dạng tàn khốc hơn hẳn.

Mặc Thổ cằn cỗi, cũng có bộ phận khu vực dồi dào, khiến cho hai cực nơi này phân hoá cực kỳ nghiêm trọng, động cái là giết chóc, càng làm cho phiến đại địa này tựa hồ cũng ẩn chứa hương vị huyết tinh.

Giờ này khắc này, ở một nơi cách nơi giao giữa Nam Vực cùng Mặc Thổ tầm lộ trình một ngày đường, bên một bụi cỏ dại trên bình nguyên, đột nhiên, xuất hiện một cái lốc xoáy giữa hư không.

Lốc xoáy này như một đại khẩu màu đen, vô thanh vô tức xuất hiện giữa không trung, bây giờ là thời gian buổi trưa, bốn phía thổi lên từng làn gió thê lương, khiến cho cỏ dại lắc lư, phát ra thanh âm sàn sạt.

Lốc xoáy đột nhiên xuất hiện này tự nhiên cũng sẽ không khiến cho người nào tới chú ý, bốn phía tám phương tại đây, trong khu vực rất lớn này, lại có rất ít tu sĩ Nam Vực.

Rất nhanh, ở trong lốc xoáy màu đen kia, đi ra một thân ảnh, thân ảnh ấy sau khi đi ra, giống như lảo đảo vài bước, quay đầu thì một mái tóc bạc theo gió bay lên.

Trên mi tâm, có một ấn ký hình thoi, giống như lân, giống như vũ.

Hắn, chính là Mạnh Hạo.

Sau khi nương theo lực lượng của Côn Bằng lao ra khỏi thung lũng, Mạnh Hạo triển khai Như Ý Ấn, từ trong phạm vi Vãng Sinh động truyền tống đi, khi xuất hiện thì đã ở tại nơi này.

Mạnh Hạo yên lặng đứng ở giữa không trung, nhìn lốc xoáy biến mất, trên mặt của hắn mang theo một chút mờ mịt, bốn phía rất yên tĩnh, trừ bỏ tiếng gió, không có gì khác.

Hồi lâu, Mạnh Hạo cúi đầu, sau khi lấy ra ngọc giản ngưng thần nhìn, xác định phương vị của mình, than nhẹ một tiếng, hướng về phương hướng Tử Vận Tông cúi đầu thật sâu.

Cái cúi đầu này sau một hồi lâu Mạnh Hạo mới ngẩng đầu lên, khi ngẩng đàu thì mờ mịt trong mắt hắn đã biến mất, thay vào đó, là kiên định.

- Ở Tử Vận Tông an nhàn gần mười năm, cũng đã sắp quên mất cuộc sống tán tu một mình bên ngoài mất rồi.

Mạnh Hạo bình tĩnh thì thào, tay phải vung lên, một hạt giống màu tím bay ra, sau khi rơi trên mặt đất, mặt đất ầm ầm chấn động, một cây dây leo thô to, nháy mắt bay lên, vờn quanh ở bốn phía Mạnh Hạo.

Mạnh Hạo khoanh chân ngồi trên một nhánh dây leo, hai mắt chợt lóe, sau khi truyền xuống ý niệm, dây leo đột nhiên từ trên mặt đất bay lên, mang theo Mạnh Hạo, đi thẳng về phía Mặc Thổ phía trước.

Mạnh Hạo hai mắt nhắm nghiền, hắn muốn nhanh chóng ly khai Nam Vực, không thể có chút chậm trễ nào, chỉ là hiện nay, tu vi của hắn mặc dù có củng cố, nhưng thương thế cũng rất nặng, sinh cơ thọ nguyên mặc dù được vật giống như lân giống như vũ kia khôi phục lại nhưng cũng chỉ còn lại không đến một giáp mà thôi.

Không phải đến vạn bất đắc dĩ, có thể không hao tổn, Mạnh Hạo thật sự không muốn tiêu hao.

- Cần phải nhanh chóng tiến vào Mặc Thổ, ở đấy tìm kiếm một khu vực chữa thương... Không biết người Quý gia qua bao lâu nữa sẽ đuổi giết lại đây.

Mạnh Hạo vẻ mặt bình tĩnh, khoanh chân ngồi trên dây leo, tùy ý dây leo triển khai toàn lực bay nhanh, tiện cho Mạnh Hạo chữa thương.