Ngã Dục Phong Thiên

Chương 487: Trên đầu chữ Lý thêm chữ Thiên! (2)



Vượt qua ngàn dặm, chỉ có lão quái Nguyên Anh.

Linh khí của Mạnh Hạo dung hợp cùng yêu khí, khi tản ra bên ngoài động phủ thì hắn có thể cảm nhận được chính mình dường như có một khối thân thể vô hình. Thân thể này trong vòng sáu trăm dặm, chỉ cần một ý thức liền có thể xuất hiện ở bất kỳ địa phương nào.

Hắn thấy được số tu sĩ bên ngoài động phủ đã gia tăng đến bảy tám chục người, những người này đều đang tự tu hành, nhiệm vụ mỗi ngày chính là ra ngoài mặc kệ dùng phương pháp gì thu hồi tiên thổ tím xanh, tích lũy lại để gia tăng số lượng đan tuyền đạt được.

Mạnh Hạo nhìn thoáng qua, cũng không để ý tới nữa, mà là đắm chìm ở trong loại trạng thái này, đi ở trong thiên địa, thể hội sự tồn tại cùng cách vận dụng của cái loại hơi thở yêu dị này.

Bất tri bất giác, đã qua nửa canh giờ. Dựa theo kinh nghiệm của Mạnh Hạo, hóa thân do Phong Chính thuật hình thành này chỉ có thể tồn tại hơn nửa canh giờ một chút mà thôi. Giờ phút này mang theo tâm đắc, đang muốn tan đi thuật ấy thì bỗng nhiên, khối hóa thân này của Mạnh Hạo mạnh mẽ quay đầu, nhìn về phía xa xa, hai mắt bỗng nhiên co rút lại, nhưng vẻ mặt không có kinh hoảng, mà là bình tĩnh.

Nơi mà ánh mắt Mạnh Hạo soi đến chính là chỗ loạn thạch nọ, giờ phút này ở đó rõ ràng có một cỗ sương mù màu đen tản ra, ngưng tụ thành thân ảnh khổng lồ của một lão giả.

So sánh với Mạnh Hạo thì lão giả kia cứ như người khổng lồ ấy, đang nhìn về phía Mạnh Hạo.

Nửa người dưới của lão giả này hoàn toàn là hắc vụ, nửa người trên khoác hắc bào, một mái tóc bạc phiêu diêu, hai mắt như điện, vẻ mặt tang thương, nhưng mi tâm lại có một rãnh nứt, trong đó có một con rắn nhỏ mảnh dài hẹp màu đen thỉnh thoảng lại lay động chớp lên, khi thì phát ra thanh âm nhè nhẹ.

- Vãn bối tham kiến tiền bối.

Mạnh Hạo ôm quyền cúi đầu.

- Lão phu đã quan sát ngươi mấy lần, trả lời ta, trên người ngươi tại sao lại có nhân quả tuyến của Quý gia!

Lão giả nhìn Mạnh Hạo thật lâu, lúc này mới không khách khí mở miệng.

- Việc này không liên quan gì đến tiền bối cả.

Mạnh Hạo nhíu mày, thản nhiên nói.

- Hử?

Hai mắt của lão giả trong khoảnh khắc trở nên bén nhọn, hơi thở nháy mắt nổ vang, cả người trong một cái chớp mắt, giống như thiên uy, hắc vụ quay cuồng dựng lên, như muốn ngập trời, con rắn nhỏ màu đen lấp lóe trên mi tâm lão mạnh mẽ hướng về phía Mạnh Hạo, phun ra cái lưỡi nhỏ, đồng thời, phát ra tiếng rít hung tàn.

Cũng chính trong cái chớp mắt này, trước người lão giả xuất hiện hơn trăm ảo ảnh mãng xà màu đen cực lớn, như là hình chiếu của tiểu xà nọ, sau khi xuất hiện thì khuếch tán về bốn phương tám hướng, thoạt nhìn, khí thế kinh thiên động địa.

Một màn này người ngoài tự nhiên chẳng nhìn thấy được gì cả, Mạnh Hạo vẻ mặt vẫn bình tĩnh như trước.

- Là ngươi lần trước tới đây nhìn ra được lão phu đang bị phong ấn trấn áp, cho nên mới không sợ hãi gì cả sao....

Lão giả nhìn Mạnh Hạo, thanh âm chậm rãi truyền ra, thanh âm của lão quanh quẩn bát phương, tựa như sấm rền, khiến cho khắp trời đất đều trở nên âm trầm.

- Đúng vậy.

Mạnh Hạo thản nhiên nói.

Lão giả nhìn chằm chằm Mạnh Hạo, sau một lúc lâu, chợt cười to.

- Hay cho một câu “đúng vậy”, trên người ngươi có nhân quả tuyến của Quý gia, chú định cuộc đời này khó mà thoát khỏi nhân quả của Quý tộc. Chỉ cần cảm ngộ ra được căn nguyên tu hành của sơn hải thứ chín, thì đều là vật mà Quý gia cướp được.

- Ngươi tuổi tác không lớn lại có thể cảm ngộ được căn nguyên của sơn hải thứ chín, xem ra là truyền thừa hữu đạo, nhưng mà con đường này.... nhất định là phải tranh giành với Quý tộc, lão phu thấy ngươi có thể đi được rất xa.

Tiếng cười của lão giả còn đang quanh quẩn, thì lão liếc mắt nhìn Mạnh Hạo một cái thật sâu, khi xoay người thì hắc vụ cũng nhanh chóng tiêu tán.

Mạnh Hạo nghe lão giả nói những lời này, có chút khó hiểu, mắt nhìn đối phương muốn biến mất, bỗng nhiên tâm linh giống như được khai sáng, mạnh mẽ mở miệng.

- Bản nguyên của sơn hải thứ chín là gì? Quý gia sao lại phải cướp lấy?

- Thương mang có chín núi, mỗi núi có bốn tinh thần, nhật nguyệt quay xung quanh sơn hải, một núi một biển một bản nguyên. Người có được bản nguyên của sơn hải, sẽ là chủ nhân của sơn hải.... Chủ của sơn hải thứ chín họ Lý, đã ngã xuống trong một kiếp duyên trước, sơn hải này vô chủ, quần tiên tranh đoạt!

- Dưới trướng Lý chủ có hai chiến tiên, người bên trái mạnh nhất, đổi họ, trên đầu chữ Lý thêm chữ Thiên, tự xưng là Quý, từ đó trở đi Quý tổ chiếm thiên cung, liệp sát tang thương, hoán đổi lại bầu trời của bốn tinh thần, phong vạn tiên thành đài......

- Sơn hải kiếp, tinh thần chiến, tiên đạo vẫn, thương mang khóc, chúng sinh ngẩng đầu, những gì nhìn thấy đã không còn là tinh không nữa rồi, mà là Quý thiên!

Thanh âm lão giả thê lương, như cười như điên, dần dần tán đi.

Mạnh Hạo cả người giật mình ở giữa không trung, đầu óc nổ vang, quanh quẩn đều là thanh âm thê lương như ca như cuồng của đối phương.

Hồi lâu sau, hóa thân của Mạnh Hạo dần dần tiêu tán, hóa thành một đoàn hơi thở, hòa tan ở trong hư vô.

Trong động phủ, hai mắt của hắn chậm rãi mở ra, lộ ra một chút mờ mịt, đồng thời, cũng có một cỗ kinh hãi khôn kể.

Hô hấp của hắn có chút dồn dập, theo lời lão giả mới vừa rồi nói, mỗi một chữ, mỗi một câu, đều đang quanh quẩn ở trong đầu Mạnh Hạo, giống như tiếng sấm.

- Thương mang có chín núi, kết hợp với những câu nói của Sửu Môn Đài, y đến từ Hổ Lao Tinh ở núi thứ tám, tham gia đại chiến của núi thứ chín.... Trận chiến này, chắc có lẽ chính là trận tinh thần chiến kia!

- Còn có những điều mà bát đại Phong Yêu năm đó nói, y từng nói là gặp được truyền thừa của bảy đời Phong Yêu ở trong núi thứ sáu, từ đó trở đi bước vào Phong Yêu nhất mạch, hơn nữa còn luyện được một nửa sơn hải của núi thứ sáu, ngưng tụ được Cổ Ngọc Phong Yêu của bản thân y!

Hai mắt Mạnh Hạo lóe lên tinh mang, trong đầu lần lượt hiện lên các loại kí ức.

Những manh mối đứt gãy thường hiện lên trong đầu, giờ phút này nhờ lời nói của lão giả kia mà ngưng tụ lại với nhau, dần dần hiện lên một thế giới quan thật rõ ràng trong đầu Mạnh Hạo.

- Trong thương mang bên ngoài kia có tồn tại chín tòa núi và biển không thể hình dung độ lớn nhỏ, mỗi một ngọn núi đều có nhật nguyệt riêng của mình.... mỗi một ngọn núi đều có bốn viên tinh thần!

- Mà nơi ta ở, Sửu Môn Đài đã từng nói qua, là Nam Thiên Tinh của núi thứ chín, chắc là một trong tứ tinh của núi thứ chín!

Trong nháy mắt này, Mạnh Hảo cảm thấy thế giới trước mắt mình thoáng cái như bị xé rách, thoáng cái to lớn ra vô số lần, trong đầu của hắn, trực tiếp hình thành thương khung mà duy chỉ có..... tiên mới có thể biết được.

- Sự cường đại của Quý gia thì ra không chỉ nằm ở Nam Thiên Tinh này, mà e rằng ở cả tam tinh còn lại cũng là như thế. Bởi vì Quý tổ của Quý gia khi tranh đoạt bản nguyên sơn hải của núi thứ chín thì đã trở thành người mạnh nhất, lão đã thay cả trời của núi thứ chín!