Một quyền đánh xuống cái đồ đằng của tu sĩ Tây Mạc biến thành cự hùng kia, làm gã biến sắc. Đồ đằng của gã đầu tiên là kịch liệt chớp động, rồi trong nháy mắt liền vỡ tan, chia năm xẻ bảy. Khi tiếng nổ vang lên thì thân thể gã cũng thủng một lỗ, phun ra từng vòi máu lớn. Thân hình gã bị đẩy bay ra xa mấy trăm trượng, liên tục phun ra bảy tám ngụm máu tươi. Sau khi khó khăn lắm mới giữ được thân thể, gã lại phun thêm một ngụm máu lớn, sắc mặt trở nên tiều tụy, giống như máu toàn thân đã chảy hết vậy.
Mà dung nhan của gã cũng nhanh chóng trở nên già cả, vừa dừng lại thì gã cũng đã lộ ra bộ dáng từ trung niên thành lão già tang thương, một đầu tóc bạc, làn da tràn đầy nếp nhăn, hai mắt vô thần.
Khủng bố nhất là, ba cái đồ đằng trên người gã, ở trong một sát này đã bị mờ đi một cái, dần dần tiêu tán.
Mà trên cánh tay phải của Mạnh Hạo thì cũng xuất hiện một cái ảo ảnh cự hùng đang gào thét, thu nhỏ lại rất nhiều, giống như quấn quanh tay hắn vậy. Một màn này làm cho bốn phía chấn động.
Nhưng vẫn còn chưa kết thúc, hơi thở tiếp theo, Mạnh Hạo tiếp tục bước tới, liên tục đánh ra ba quyền.
Quyền thứ nhất, là đánh về tu sĩ Tây Mạc có đồ đằng hình cự tượng, làm cho y phun máu tươi, thân hình lập tức bị đánh lui ra xa, thân thể như muốn nổ tung. Y rên rỉ thở dốc, trực tiếp lùi lại hơn trăm trượng, mà cơ năng cũng già đi, sinh cơ giảm bớt, đồ đằng cũng tiêu thất mất một cái.
Mà quanh cánh tay phải của Mạnh Hạo, hư ảnh cự tượng cùng cự hùng vờn quanh, hóa thành quyền thứ hai, đánh lên ngực của tu sĩ mặt xanh. Trong nháy mắt, tiếng răng rắc truyền ra, tu sĩ mặt xanh này kêu lên thảm thiết, mặt nạ trên mặt cũng bị đánh nát, y phun máu vọt ra xa, thân hình già cả, tu vi gần như sụp đổ.
Quyền thứ ba thì đánh lên người tu sĩ mặt xanh cuối cùng, người này có tu vi hơi yếu một chút, chỉ mới bước vào Kết Đan trung kỳ mà thôi, Kết Đan trong cơ thể còn chưa ổn định. Một quyền của Mạnh Hạo đánh bay y ra ngoài hơn bảy trăm trượng, lực lượng khủng bố làm cho y cảm thấy da đầu tê dại không ngừng cuộn trào trong cơ thể, phá hủy tất cả. Hơn nữa phá hủy Kết Đan của y, thân thể y trực tiếp nổ tung, huyết nhục mơ hồ.
Những chuyện này xảy ra cực nhanh, phát sinh chỉ trong nháy mắt, hơi thở tiếp theo, Mạnh Hạo đã xuất hiện trước mặt La Xung, tay phải mang bao tay cánh ve, bóp cổ La Xung, nhấc gã lên cao.
La Xung dưới mặt nạ hoàng kim lộ ra ánh mắt hoảng sợ, thân hình run rẩy, hô hấp dồn dập. Nhưng gã cũng không dám giãy dụa, gã mãnh liệt cảm nhận được, người trước mắt này lộ ra sát cơ càng thêm nồng đậm, làm cho tâm thần y chấn động.
- Yêu chủ đại nhân nghe ta một lời!
Đóa Lan mang theo vẻ mặt trắng bệch, thấy sát cơ ngập trời của Mạnh Hạo, nàng lập tức gấp gáp mở miệng.
- Chúng ta không có ác ý, trước kia chỉ là hiểu lầm, mong Yêu chủ đại nhân tha thứ cho sự lỗ mãng của chúng ta. Không biết đây là lĩnh vực của ngài, mong Yêu chủ đại nhân hạ thủ lưu tình….
- Chúng ta nguyện ý vì hành vi lúc trước trả đại giá!
Đóa Lan yếu ớt nhìn Mạnh Hạo nói.
- Yêu chủ đại nhân, việc này… việc này chỉ là hiểu lầm, thật sự chỉ là hiểu lầm…
La Xung cũng gấp gáp nói, cảm giác đạp một chân vào bờ sinh tử này, gã đã từng cảm nhận được một lần khi gặp Phương Mộc ở Nam Vực, làm cho gã dù đã về cũng luôn gặp ác mộng.
Lúc này, là lần thứ hai!
Cảm giác lúc này, thậm chí còn mãnh liệt hơn lần trước, khiến cho tất cả cao ngạo của gã tan rã trong nháy mắt.
- Hiểu lầm?
Mạnh Hạo nói với giọng khàn khàn, như là cát đá mài vào nhau, tay trái hắn lấy từ trong ngực ra một viên đan dược, ném vào trong miệng La Xung. Sau đó hắn lại lấy thêm một viên nữa, bắn tới trước mặt Đóa Lan.
- Nuốt viên đan dược này, chuyện này có thể coi như là hiểu lầm!
Mạnh Hạo thản nhiên nói, ánh mắt La Xung lộ vẻ cảnh giác đặc biệt, tuy không biết đan dược kia là gì, nhưng gã cũng có thể tưởng tượng ra tác dụng của nó. Nhưng trong lòng gã cũng không phải là hoàn toàn không có biện pháp gì, gã nghĩ, chỉ cần về tới trong cung, tự nhiên sẽ có người có biện pháp hóa giải.
Đóa Lan lộ vẻ phân vân, có chút chần chừ, nàng có thể không để ý tới sống chết của La Xung, nhưng mà lúc này mà mình không nuốt đan dược này, e là lần mạo phạm này không thể trở nên hòa hoãn.
Nàng cắn răng cầm lấy đan dược, mạnh mẽ ném vào trong miệng, sau đó nàng nhìn về Mạnh Hạo.
Mạnh Hạo thả lỏng tay phải ra, vung tay áo, không để ý tới mấy người mà đi về phía núi thấp.
- Cút khỏi nơi đây, trong vòng ngàn dặm, kẻ nào bước vào, độc phát thân vong! Yêu đan mà lão phu luyện chế, đan tu trong thiên hạ không người nào có thể giải!
Mạnh Hạo giả trang bộ dạng một ông cụ, đi vào trong động phủ.
Đám người La Xung, Đóa Lan lộ ra sắc mặt khó xử, chần chừ một chút rồi cũng lùi ra sau, nhanh chóng rời đi.
Cho đến khi bay xa hơn hai trăm trượng, mọi người mới chậm rãi dừng lại, nhìn về phía động phủ của Mạnh Hạo.
- Đáng chết… Chờ ta trở lại cung, lập tức phái người tới giết hết!
La Xung sắc mặt khó coi, oán hận mắng.
- Việc này cứ để lão phu đi làm, ta cũng muốn nhìn, kẻ này có bao nhiêu cân lượng, lão phu….
Người nói chuyện là tu sĩ mặt nạ xanh già cả kia, lão nghiến răng nghiến lợi gằn từng tiếng. Nhưng khi lão vừa nói được từng đó chữ thì hư không bốn phía có một giọng nói như có như không truyền lại.
- Phong!
Một chữ, ngay khi vừa vang lên, lão tu sĩ mặt nạ xanh liền chấn động thân hình, đám người La Xung hoảng sợ nhìn lại, liền thấy thất khiếu của lão ta tràn ngập ra từng luồng hắc khí, thân hình lão cũng trào ra lượng lớn hắc khí. Nhất là ở trong mắt Đóa Lan, ở trên đỉnh đầu lão già này còn hiện ra một thân ảnh mơ hồ, chính là yêu thân do Mạnh Hạo dùng Phong Chính thuật biến ảo ra.
Yêu thân mơ hồ, giờ phút này từ thiên linh của lão tu sĩ mặt nạ xanh trực tiếp chui vào trong cơ thể. Từng tiếng gào thét thê lương từ trong miệng lão phun ra, cùng lúc đó, lão giãy dụa, nhấc tay phải lên. Dưới ánh mắt hoảng sợ, chấn động của La Xung, gã tận mắt thấy, hai mắt của lão tu sĩ mặt xanh này lộ ra vẻ giãy dụa, nhưng tay phải thì vẫn đưa lên, rồi mạnh mẽ tự mình chụp xuống trán mình.
Bùm một tiếng, đầu lão nổ tung, cả người ngã nhoài xuống đất, tuyệt khí bỏ mình.
- Các ngươi tự giải quyết cho tốt!
Thanh âm của Mạnh Hạo lạnh nhạt truyền tới, dần dần biến mất, không gian tĩnh mịch một mảnh.
La Xung run rẩy không ngừng, trong nháy mắt cũng đã gạt bỏ mọi ý niệm trong đầu. Giờ phút này, suy nghĩ duy nhất của gã chính là, đời này tuyệt không bao giờ bước vào trong vòng ngàn dặm quanh đây.
Đóa Lan cũng thở dồn dập không ngừng, mắt phượng nhíu lại, nàng cũng đã từng gặp cái gọi là Yêu Chủ tại Tây Mạc mấy lần, nhưng nàng chưa từng gặp yêu nào quỷ dị như thế.