Cường giả, thậm chí có thể đoạt lấy một thành trì, nô dịch một gia tộc. Có thể làm bất kỳ chuyện gì mình muốn tại trong Mặc Thổ này, bởi vì nơi này sẽ không ai ra tay, trừ phi là xâm phạm vào lợi ích của bản thân bọn họ. Nếu không, dù là giết hại tu sĩ thì cũng không có người để ý tới.
Như là chín gia tộc tạo thành Cửu Minh, sống tại đây đã nhiều năm, không biết đã thay đổi nhiêu lần, một cái quật khởi, thì sẽ có một cái sụp đổ, cứ vậy cho đến bây giờ.
Cho nên, sau khi cửa phòng bị phá, hai thân ảnh liền như chớp bắn vào, hàn quang chớp lóe. Thẳng đến khi hai người đó sắp tới gần mình, Mạnh Hạo tuy hơi đuối lý, nhưng hắn hừ lạnh một cái, vẫn khoanh chân bất động, trong mắt đã lộ ra sát cơ. Hắn nâng tay phải, điểm ra một chỉ vào hư không!
Trong phút chốc, tiếng hét thảm vang lên, một thi thể bị cuốn ra, trực tiếp rơi rụng ngoài phòng. Cùng lúc đó, bốn ngón còn lại của tay phải Mạnh Hạo cũng chụp tới, trực tiếp bóp lấy cổ một tên tu sĩ áo đen.
Mặc cho tên tu sĩ này giãy dụa như thế nào, cũng không hề có tác dụng, tu vi của gã trong chớp mắt đó, đã bị linh lực của Mạnh Hạo, theo tay phải tràn vào trong cơ thể, trực tiếp phong tỏa, trấn áp.
Quyết đoán ra tay, không chút chần chừ, không thể lộ ra yếu đuối, đây chính là cơ sở sinh tồn tại Mặc Thổ.
Vẻ mặt Mạnh Hạo bình tĩnh ngẩng đầu, lãnh mắt nhìn bảy tám tên tu sĩ áo đen ở bên ngoài phòng. Lúc này, những người này đều lộ vẻ ngưng trọng, không dám bước vào trong phòng nửa bước, cảnh giác nhìn Mạnh Hạo.
- Đông Lạc Linh, đây là đạo đãi khách của Đông Lạc gia tộc sao!? Nếu không cho ta một lời giả thích, ta liền bắt ngươi làm lô đỉnh!
Mạnh Hạo nhàn nhạt nói.
Ngoài cửa phòng, bảy tám tên tu sĩ trầm mặc, đúng lúc này, một nữ tử từ sau những người này bước tới. Cô gái mặc váy xanh, dung nhan xinh đẹp, làn da vô cùng mịn màng. Người này chính là Đông Lạc Linh, nàng nhíu đôi mi thanh tú, sau khi đi ra thì nhìn về phía Mạnh Hạo ở trong phòng.
- Nếu đã biết ta là ai, vậy thì lập tức thả người của ta ra, rồi mới nói tới chuyện hôm nay!
Đông Lạc Linh thản nhiên đáp trả, thanh âm dễ nghe, nhưng tràn ngập hàn ý. Tu vi của nàng không tầm thường, là Kết Đan sơ kỳ.
Mạnh Hạo nhếch miệng cười, dù nhìn như thư sinh nhưng nụ cười này của hắn làm cho người nơi này thấy có chút dữ tợn. Tay phải hắn niết mạnh, một tiếng nổ vang lên, tên tu sĩ bị hắn bóp cổ run rẩy, cổ của gã hoàn toàn bị bóp nát, tuyệt khí bỏ mình. Sau đó, Mạnh Hạo đứng lên, hóa thành tàn ảnh, bắn ra phía cửa.
Đông Lạc Linh cười châm chọc, đứng nguyên tại chỗ không hề động, ánh mắt nàng như nhìn một người chết. Bảy tám người bên cạnh nàng không chút do dự bước tới trước ngăn cản. Mà sau bảy tám người này còn có hai lão già tóc bạc, ánh mắt như điện, thân hình cao lớn, trên cánh tay còn lộ ra đồ đằng. Nhưng thoạt nhìn thì hai người này không giống tu sĩ Tây Mạc, cả hai đều không tầm thường, đều có tu vi Kết Đan trung kỳ. Cả hai đột ngột nhoáng lên, chặn trước người Đông Lạc Linh.
Tốc độ hai người cực nhanh, nhưng Mạnh Hạo còn nhanh hơn. Trong nháy mắt, Mạnh Hạo đã tới trước cửa phòng, không chút để ý tới bảy tám tên tu sĩ cản phía trước, hắn vung tay, một luồng cuồng phong từ trên người hắn phun trào, gió giật tạo thành cơn lốc, cuốn thẳng ra ngoài. Thân hình bảy tám tên tu sĩ kia liền chấn động mạnh, nhất tề phun máu tươi, cả đám gấp rút lui lại, lộ vẻ hoảng sợ nhìn hắn.
Một màn này làm cho Đông Lạc Linh biến sắc, hai mắt mạnh mẽ co lại. Hai tên lão già trước mặt nàng cũng lộ ra sắc mặt ngưng trọng.
Mạnh Hạo vẫn bình tĩnh như thường, đi từng bước tới trước mặt Đông Lạc Linh. Ánh mắt hai lão già lóe lên, nhất tề tiến tới, cả hai bấm tay niệm chú, tu vi liền bạo phát, còn có thuật pháp cuộn trào.
- Không có đan khí, chỉ là con kiến mà thôi!
Mạnh Hạo ngạo nghễ nói, đây là hắn cố ý làm thế, trong lúc mở miệng, hắn đồng thời đấm tới một quyền.
Rầm!!!
Một trong hai lão già biến sắc, thuật pháp huyễn hóa ra liền hỏng mất, thân hình bị một lực lượng cực lớn đánh trúng, lão phun ra máu tươi, đạp bộp bộp liên tục lui lại mấy bước.
Lão già còn lại cũng thay đổi sắc mặt, hai mắt co rút, gầm nhẹ một tiếng, đang muốn ra tay. Nhưng tốc độ tay trái của Mạnh Hạo cũng cực nhanh, nháy mắt đã điểm lên mi tâm người này. Một chỉ nhẹ nhàng này vừa đụng tới, yêu khí thiên địa bốn phía mà người ngoài không nhìn được, liền nhanh chóng ngưng tụ mà tới, chui vào trong cơ thể lão già này, khiến cho toàn bộ gân xanh của lão phồng lên, hai mắt lộ vẻ mờ mịt.
Hành động phát sinh đều chỉ trong nháy mắt, lúc này Mạnh Hạo đã thong dong đi tới trước mặt Đông Lạc Linh còn đang kinh hãi.
- Tại trong thành trì của gia tộc ta, nếu ngươi dám mạo phạm tới ta, ngươi chết chắc!
Đông Lạc Linh biết hôm nay mình đã làm chuyện lỗ mãng rồi, lúc này nàng mới biết chênh lệch hai bên quá lớn, chỉ có thể lớn tiếng đe dọa.
Mạnh Hạo ánh mắt lạnh lẽo nhìn Đông Lạc Linh, tay phải nâng lên, hắn đang định chụp tới thì đột nhiên chân mày hơi nhíu lại. Hắn đảo tay, ấn thẳng xuống mặt đất, toàn bộ tửu lâu chấn động nổ ùng ùng, từng luồng hơi thở vô hình nháy mắt bao trùm lấy Mạnh Hạo, cản trở một cây trường thương màu đen, từ hư không nơi xa gào thét mà tới.
Cây trường thương này lớn chừng cánh tay trẻ con, trên đó tràn ngập hoa văn phức tạp, lúc này đang mạnh mẽ đâm tới, như có thể đâm rách hư không, trực tiếp đụng phải lốc xoáy yêu khí bên ngoài thân Mạnh Hạo. Tiếng nổ vang quanh quẩn, trường thương chấn động vỡ nát, hóa thành đan khí màu xanh, phân tán bốn phía, nhưng mũi thương không tan đi, mà lại đâm thẳng vào trong lốc xoáy. Mạnh Hạo nâng tay, điểm một chỉ lên mũi thương.
Chớp mắt chạm nhau, mũi thương run rẩy, nổ bụp một tiếng, hóa thành đan khí mà tiêu tán.
Đông Lạc Linh thừa cơ hội này, thân mình nhanh chóng lui sau, trực tiếp thối lui ra khỏi bảy tám trượng, mắt thấy sắp lao ra ngoài rồi, Mạnh Hạo vọt lên, thản nhiên nói.
- Quay lại!
Một câu, hai chữ vừa ra thì Đông Lạc Linh lập tức biến sắc, khuôn mặt trắng bệch, nàng hoảng sợ phát hiện, thân hình mình lại không có cách nào nhúc nhích. Mà sau lưng nàng, lão già bị Mạnh Hạo điểm vào mi tâm lúc trước vẫn còn lộ vẻ mờ mịt, thất thần, giống như bị khống chế hành vi, lão trói buộc lấy Đông Lạc Linh, nhanh chóng ôm nàng bay về phía Mạnh Hạo.
Mạnh Hạo ngẩng đầu nhìn về phía xa, lúc này là hoàng hôn, bốn phía không có bất kỳ tu sĩ nào, tửu lâu cũng như trống rỗng. Chỉ có một trung niên nam tử đứng trên một đỉnh phòng cách đó không xa, người này hơi gầy, có chút còng lưng, nhưng gã đứng đó, trong hai mắt ngưng trọng lộ ra tinh quang, cũng nhìn về Mạnh Hạo.
Ánh mắt hai người đụng chạm giữa không trung, linh thức vô hình cùng nhau phóng ra, triển khai áp chế linh thức, không có tiếng nổ vang quanh quẩn, thân thể Mạnh Hạo vẫn bất động, nhưng trung niên kia thì biến sắc, thân mình thối lui mấy bước, khóe miệng tràn ra máu tươi.