Ngã Dục Phong Thiên

Chương 518: Đuổi giết đầu to! (2)



Nhưng... nháy mắt khi tu sĩ đầu to muốn liều hết tất cả thì bỗng nhiên, kiếp vân vốn đã tiêu tán, trời trong nắng ấm bao la thì lại có một đạo tia chớp đột nhiên xuất hiện, ầm ầm thẳng hướng Mạnh Hạo mà đến.

Tốc độ cực nhanh, trực tiếp liền đã rơi lên trên mũ Mạnh Hạo, phát ra tiếng nổ vang đinh tai nhức óc.

Mạnh Hạo lông tóc không tổn hao gì, nhưng trên mũ đã có một làn khói nhẹ bay lên. Một màn này làm cho Mạnh Hạo sửng sốt một chút, ngẩng đầu nhìn hướng lên bầu trời, nhưng toàn bộ màn trời lại vẫn như trước, trời trong nắng ấm, cứ như thể một đạo thiểm điện này chỉ là ngoài ý muốn mà thôi.

- Đây là khí tức của thiên kiếp....

Mạnh Hạo nhíu mày, tia chớp này không có tạo thành thương tổn đối với hắn, đã bị miếng mỡ đông hóa thành mũ hấp thu.

Bị một màn này làm cho sửng sốt còn có tu sĩ đầu to, lão cũng theo bản năng ngẩng đầu, nhưng rất nhanh liền kịp phản ứng lại, nhanh chóng lui về phía sau, dùng toàn lực bay đi, tranh thủ kéo dài khoảng cách.

Mạnh Hạo cau mày, hắn ẩn ẩn có loại dự cảm không ổn, đạo thiểm điện mới vừa rồi kia, thật sự là quá đột ngột, trước đó không hề có chút dấu hiệu nào. Bầu trời rất xanh, xanh đến vạn dặm, nhưng lại trong chính bầu trời xanh bao la này, cư nhiên có một đạo thiên lôi đánh xuống.

Mạnh Hạo trầm mặc một lát, thật sự không thể nghĩ ra được nguyên nhân, sau khi tản ra linh thức, thời thời khắc khắc cảnh giác bầu trời, thì ánh mắt lại rơi về phía thân ảnh của tu sĩ đầu to ở xa xa, lúc này đã sắp mất hút.

Hừ lạnh một tiếng, Mạnh Hạo lại cất bước đuổi theo.

Tốc độ cực nhanh, khoảnh khắc biến mất vô ảnh.

Sắc mặt tu sĩ đầu to lại càng thêm tái nhợt, không ngừng bỏ chạy, lúc này đã chạy được một ngày, tất cả đan dược chữa thương trong túi trữ vật của lão đều đã hết sạch, thương thế trong cơ thể càng thêm nghiêm trọng, giờ phút này tu vi có thể phát huy ra chỉ còn không đến bốn thành.

- Chết tiệt, chết tiệt...

Hai mắt lão tràn ngập tơ máu, nghiến răng nghiến lợi, ở phía sau lão, thân ảnh Mạnh Hạo không ngừng đuổi theo, như đã nhập vào tận xương tủy.

Chốc chốc lại có một đạo đan khí gào thét mà đến, mỗi lần lại làm cho tu sĩ đầu to kinh hãi mà run rẩy không thôi. Lão ngoài trừ dốc toàn bộ sức lực để bỏ trốn ra, thì cũng chẳng còn nghĩ được biện pháp gì khác nữa cả.

- Hắn rốt cuộc muốn đuổi tới khi nào chứ!!

Tu sĩ đầu to cảm giác mình sắp chạy đến hỏng luôn rồi, lão có thể cảm nhận thấy được tóc đỏ cùng mặt rỗ đã là dữ nhiều lành ít, chuyến này đi có mấy trăm người, bây giờ cũng chỉ còn lại một mình lão mà thôi, lão hối hận không chỉ một lần. Đối với người không ngừng đuổi theo phía sau này, ép lão chật vật như thế này, đã sinh ra sợ hãi mãnh liệt.

Lúc này mắt thấy đan khí của đối phương lại gào thét mà tới, tu sĩ đầu to phun ra một ngụm tiên huyết, hai chân chớp mắt hóa thành hư vô, như có quỷ ảnh quấn quanh, khiến cho tốc độ của lão lập tức bạo tăng, lại kéo dài khoảng cách.

Mạnh Hạo hai mắt lộ ra quang mang kỳ dị, một ngày này có vài lần hắn đã sắp đuổi kịp đối phương, nhưng mỗi lần tu sĩ đầu to này đều xuất ra thủ đoạn tương tự ác quỷ, trong khoảnh khắc liền kéo dài khoảng cách.

Loại tình huống này Mạnh Hạo gặp phải không nhiều lắm, giờ phút này truy kích theo ở phía sau hắn, hơn một trăm tu sĩ kia cũng đã gấp rút, nhanh chóng đuổi theo tới nơi. Trên phương diện tốc độ, bọn họ không thể so sánh với Mạnh Hạo, nhưng bốn phía bọn họ lại tồn tại Huyết Thân của Mạnh Hạo mang bọn họ đi theo, cho nên mới có thể miễn cưỡng theo kịp được Mạnh Hạo.

Lúc này đã là hoàng hôn, có thể mơ hồ nhìn thấy mặt đất ở phía trước, tồn tại một mảnh bình nguyên, bên trên bình nguyên này có không ít chỗ ở vờn quanh, giống như hợp thành một trang trại.

Trong trại có ước chừng hơn một trăm người tu sĩ, nguyên bản đang khoanh chân đả tọa, nhưng lúc này một đám toàn bộ mở mắt ra. Cũng có ba lão giả mạnh mẽ bay ra, nhìn về phía tu sĩ đầu to giữa không trung giờ phút này đang nhanh chóng mà đến.

- Là Lão Tổ Kỳ Vật Tông của Đông Lạc thành, Âu Dương tiền bối!

- Thật đúng là Âu Dương tiền bối, nhưng sao y lại đang chạy trốn chứ?

Ba người này biến sắc, đang chần chờ thì tu sĩ đầu to đã ở giữa không trung gào thét mà đến, liếc mắt liền thấy được bọn họ, trong mắt lập tức chợt lóe lên quang mang kinh hỉ.

- Ba vị đạo hữu, mau giúp ta ngăn cản ác đồ phía sau. Người này thừa dịp lão phu bế quan, đê tiện đánh lén, làm hại lão phu giờ phút này tu vi ngã xuống. Đạo hữu chỉ cần giúp lão phu ngăn cản một lát là tốt rồi, lão phu chỉ cần thời gian nửa nén hương thì tu vi liền có thể khôi phục, đến lúc đó lại chém giết người này. Sau đó đối với chư vị đạo hữu nhất định có đại báo, tương trợ ba vị Kết Đan thành công!

Tu sĩ đầu to cấp tốc mở miệng, trong thanh âm không có lo lắng, mà là lộ ra trầm ổn, làm cho người ta có cảm giác tín nhiệm.

Sau khi nói xong thì tu sĩ đầu to cũng không hề có chút tạm dừng nào mà vẫn lao thẳng về phía xa xa. Còn về việc những người ở đây có nghe theo hay không, thì cũng không nằm trong phạm vi lão cần suy nghĩ, tốt nhất là nghe theo, còn không thì cũng chẳng có cách nào cả.

Ba người này đều là tu sĩ Trúc Cơ hậu kỳ, sau khi nghe được lời nói của tu sĩ đầu to thì trái tim lập tức nhảy lên bang bang. Tương trợ Kết Đan, một câu này đối với ba người bọn họ mà nói, có thể so với truy cầu vô thượng.

Giờ phút này sau khi chần chờ một chút, biết rõ có thể đánh lén Lão Tổ một tông, thì cũng không thể nào là kẻ yếu, đích thị là Kết Đan. Nhưng mê hoặc kia thật là kinh người, bọn họ nhìn nhau một cái, thì Mạnh Hạo đã cất bước truy kích mà đến, ở phía sau hắn, là hơn một trăm người gào thét.

Khiến cho tu sĩ ở đây lập tức khẩn trương, ba người tu sĩ Trúc Cơ hậu kỳ kia càng thêm chần chờ, nhưng một người trong đó cũng đã cắn răng một cái, cất bước bay ra, hướng về phía Mạnh Hạo ôm quyền cúi đầu.

- Tiền bối dừng bước, tại hạ...

- Cút!

Mạnh Hạo vẻ mặt lãnh đạm, chậm rãi mở miệng, rồi định vượt qua.

Tu sĩ Trúc Cơ ôm quyền kia sắc mặt biến hóa, da đầu run lên, bị ánh mắt Mạnh Hạo đảo qua như vậy, lập tức khiến gã có loại cảm giác sợ hết hồn. Nhưng nhớ đến lời hứa tương trợ Kết Đan của tu sĩ đầu to, thì đáy lòng gã lại chần chờ.

Hai người còn lại thì lập tức giữ chặt lấy gã, hướng về Mạnh Hạo ôm quyền, đáy lòng chấn động, không dám đi ngăn cản chút nào. Mặc dù bọn họ cũng có lòng tham đối với hứa hẹn của tu sĩ đầu to, nhưng mới vừa rồi khi Mạnh Hạo cất lời, trong mắt hiện lên lãnh mang, cũng khiến cho người ta sau khi nhìn thấy thì đầu óc vù vù, đạo đài trong cơ thể run rẩy.

Mạnh Hạo không có dừng lại, thân mình gào thét mà qua, ở phía sau hắn hơn một trăm người được Huyết Thân tương trợ cũng đã bay tới, ai nấy cười lạnh nhìn tu sĩ nơi đây, một đám ở giữa không trung như lưu tinh mà đi.