Ngã Dục Phong Thiên

Chương 575: Vô Mục tằm! (2)



Vòng này như mắt khiến cho người nhìn thấy có cảm giác như tâm thần bị thu mất, trải qua Mạnh Hạo nuôi nấng một ngày, trên thân mình của Hàn Tuyết tằm lúc này đã có 5 vòng.

Mạnh Hạo mắt nhìn túi trữ vật, cực kỳ đau lòng, linh thạch của hắn là đạt được trong khoảng thời gian trở thành Kim Quang Lão Tổ, tuy rằng không ít, nhưng giờ phút này cũng đã dùng hơn phân nửa, Mạnh Hạo cắn răng một cái, lại nuôi nấng.

Một lá, một lá, lại một lá...

Sáng sớm ngày thứ ba, trong mắt Mạnh Hạo đã tràn ngập tơ máu, trong tay hắn Hàn Tuyết tằm đã xuất hiện được tám cái vòng, cái thứ chín như ẩn như hiện. Nhưng linh thạch trong túi trữ vật của Mạnh Hạo đã gần như tiêu hao hết sạch.

Còn thừa không nhiều lắm, Mạnh Hạo vẻ mặt bi ai, hai ngày trước, hắn có một lượng lớn linh thạch, cảm thấy đi bất kỳ địa phương nào tâm cũng không phải hoảng hốt, thích cái gì cũng có thể đi mua.

Nhưng hôm nay, túi trữ vật của hắn, làm cho hắn cảm thấy giống như đi đâu cũng không có bất kỳ ý tưởng mua vật phẩm nào.

- Nếu không thể luyện ra Vô Mục...

Mạnh Hạo nắm chặt tay lại, không tiếp tục nghĩ về việc này nữa, hắn như dân cờ bạc vậy, nếu đã đến loại trình độ này, liền đơn giản cược một cuộc.

Cho đến đêm khuya ngày thứ ba, trong túi trữ vật của Mạnh Hạo đã hoàn toàn trống trơn, sau khi mảnh Tang Đình Diệp cuối cùng bị Hàn Tuyết tằm nuốt vào, Mạnh Hạo nhìn trên người tằm này xuất hiện vòng thứ chín, cả người ngây dại.

- Chết tiệt, ta hết sạch linh thạch rồi, nhưng tằm này như thế nào còn chẳng có thay đổi quái gì cả là sao? Không phải nói là sẽ lột xác sao?

Mạnh Hạo ngơ ngác nhìn Hàn Tuyết tằm, nhìn nó ở trong lòng bàn tay của mình vẫn không có nhúc nhích gì. Từ trong tâm thần lại truyền đến cảm xúc muốn ăn tiếp của nó, Mạnh Hạo cảm thấy mình muốn chết luôn cho rồi.

- Mấy trăm vạn linh thạch của ta.....

Mạnh Hạo cúi đầu nhìn về phía túi trữ vật, giờ phút này bên trong chỉ còn lại có cực phẩm linh thạch, nhưng đây là tiền vốn cuối cùng của hắn, là vật bảo mệnh có thể hấp thu ở thời khắc mấu chốt.

Mạnh Hạo suy đi nghĩ lại đến gần một nén nhang, Hàn Tuyết tằm trong lòng bàn tay có vẻ như cảm thấy đã không còn đồ ăn nữa, dần dần không truyền tới cảm xúc muốn ăn nữa mà bắt đầu nhả tơ.

Mạnh Hạo nhìn con Hàn Tuyết tằm này không ngừng mà nhả tơ, tơ như tuyết hoa, nhưng cũng không phải là tơ của Vô Mục trong truyền thuyết. Rất nhanh, tơ mà Hàn Tuyết tằm này phun ra đã vây quanh toàn thân nó, cho đến khi nó hóa thành một cái kén nhỏ, bằng nắm tay trẻ sơ sinh.

Mạnh Hạo nhíu mày, cảm thấy có cái gì đó không đúng, sau khi tản ra linh thức cẩn thận xem xét, trái tim hắn bỗng nhiên bang bang gia tốc nhảy lên. Ổn định lại tâm thần đang run lên, sau khi lại cẩn thận nhìn một chút, hô hấp của hắn cũng dồn dập hơn một chút.

- Ta cảm nhận được một cỗ khí tức khác, không phải Hàn Tuyết tằm, mà là càng cường đại hơn nữa, cường đại hơn nhiều lắm... Giữa hai kẻ căn bản là không thể so sánh!

Hai mắt Mạnh Hạo lộ ra tinh quang, rồi nhắm nghiền lại, yên lặng cảm thụ một lát, sau đó lại mở ra thì trên mặt Mạnh Hạo lộ ra nét cười.

- Chỉ cần hai ngày là có thể phá kén mà ra!

Mạnh Hạo đem cái kén nhỏ cầm trong tay trân quý thu hồi, lúc này mới tan đi yêu khí bốn phía. Giờ phút này bên ngoài là đêm khuya, ánh trăng chiếu rọi mặt đất, Mạnh Hạo hít sâu một cái, rời khỏi chỗ bế quan lâm thời này.

Khi hắn đi ra thì có tộc nhân của gia tộc Hàn Tuyết đang gác đêm, lập tức thấy được Mạnh Hạo, nhất thời vẻ mặt cung kính cúi đầu.

Mấy ngày nay đối với gia tộc Hàn Tuyết mà nói, là khoảng thời kỳ gian nan nhất. Bọn họ không biết có còn tu sĩ Mặc Thổ cung đánh đến nữa hay không, một khi lại xâm nhập, lấy thế lực của bọn họ hiện nay, rất khó chống cự, cho nên chỉ có thể ở trong lo lắng mà cẩn thận từng li từng tí, chờ đợi trận pháp mở ra.

Dưới ánh trăng, trên bầu trời bông tuyết bay bay, trận tuyết này đã rơi hai ngày. Trên mặt đất đã sớm bao trùm một tầng thật dày, làm nổi bật ánh trăng, khiến cho bốn phía cho dù là đêm tối, cũng đều đã trở thành màu bạc.

Mạnh Hạo hít vào hàn khí lạnh như băng, ánh mắt đảo qua bốn phía thì đột nhiên đình trệ, hắn thấy được ở phía xa, một bóng lưng quen thuộc.

Đó là Hàn Tuyết San, nàng ngồi trên một phế tích đổ nát, đang nhìn bầu trời bao la xa xôi, không biết là suy nghĩ cái gì.

Nhìn Hàn Tuyết San, đáy lòng Mạnh Hạo thở dài, hắn mấy ngày nay bởi vì chuyện tình Hàn Tuyết tằm mà quên khuấy đi sự mất mát của thiếu nữ mấy ngày trước đã nghe thấy lời từ chối của mình này.

Trong trầm mặc, Mạnh Hạo nghĩ tới chính mình trước khi hôn mê được thân thể mềm mại ôm lấy, cùng với sau khi tỉnh dậy, lo lắng trong mắt đối phương được vui sướng thay thế. Vì thế hắn đón bông tuyết, đi về hướng Hàn Tuyết San, đến gần thì Hàn Tuyết San lập tức quay đầu. Dưới ánh trăng, trong gió tuyết, khuôn mặt của nàng cực kỳ xinh đẹp, khóe mắt còn mang theo một chút nước mắt, sau khi nhìn thấy Mạnh Hạo đi đến, nàng cắn môi, quay đầu không nói lời nào.

Mạnh Hạo đứng ở bên người Hàn Tuyết San, ho khan một tiếng.

- Khụ, nghe nói ngươi rất sùng bái Đan Đỉnh đại sư? Có muốn ta giúp ngươi giới thiệu một chút hay không?

Mạnh Hạo ho khan rồi mở miệng nói.

- Khụ khụ, ta nghe nói Đan Đỉnh đại sư vẫn chưa có đạo lữ, nói không chừng cô vẫn còn có cơ hội a.

Mạnh Hạo mắt nhìn Hàn Tuyết San, trêu ghẹo nói.

Hàn Tuyết San vừa nghiêng đầu, cố ý không nhìn tới Mạnh Hạo, nhưng khóe miệng cũng đã lộ ra nét cười thiếu nữ, nhưng rất nhanh lại nhịn xuống.

- Ta cùng Đan Đỉnh đại sư rất quen thuộc, nói chuyện giúp ngươi, nhất định phi thường có tác dụng.

Mạnh Hạo ngồi xổm xuống bên người Hàn Tuyết San, cười nói, gió lạnh thổi tới trên mặt của hắn, đem tóc của hắn phiêu tán, lộ ra gương mặt góc cạnh rõ ràng. Tại đây, dưới ánh trăng, màu da hơi đen cũng cũng nhìn không ra, lộ ra vẻ tuấn lãng cùng với khí chất kỳ dị.

Hàn Tuyết San không thể tiếp tục phụng phịu, nở nụ cười, nghiêng đầu nhìn về phía Mạnh Hạo thì đôi mắt đẹp lộ ra một chút ý thoải mái, che dấu đi mất mát mấy ngày này nơi đáy lòng nàng.

- Ngươi cũng không phải Đan Đỉnh đại sư!

Hàn Tuyết San nở nụ cười, sau đó lại cố ý phụng phịu, giống như chịu đựng rất vất vả.

- Huống hồ ngươi ngay cả Nam Vực cũng chưa đi qua, làm sao có thể quen thuộc với Đan Đỉnh đại sư được chứ.

Hàn Tuyết San không chút khách khí vạch trần thứ mà nàng cho là chân tướng.

Mạnh Hạo gãi gãi đầu, cười cười sau đó ngồi ở bên người Hàn Tuyết San. Hai người ngồi ở trên bàn đá vỡ nát, bốn phía là phế tích mênh mang, bầu trời tuyết bay lả tả, gió lạnh nức nở thổi qua mặt đất, thổi bay tóc hai người.

- Ngươi không hiểu đâu, tuy rằng ta chưa từng gặp qua Đan Đỉnh đại sư, nhưng đan đạo của đại sư giống như ta vậy, giữa chúng ta trên thực tế là bạn tri kỷ đã lâu.

Mạnh Hạo vội ho khan một tiếng, lộ ra cái bộ dáng bí hiểm học từ Chu Đức Khôn.