Ngã Dục Phong Thiên

Chương 669: Triệu U Lan (2)



- Thỉnh các vị trưởng lão ra tay phá trận, dẫn tộc trưởng của ngũ bộ xuất hiện!

Triệu U Lan vuốt tóc, nhẹ nhàng cười.

- Tuân mệnh Thánh nữ!

Trong Độc Chu nhất mạch có hơn mười lão giả, nháy mắt lao ra, toàn thân phát ra ánh sáng đồ đằng, bộc phát ra dao động tu vi Nguyên Anh, cùng nhau hợp thành một hoa văn trận pháp kỳ dị, lao thẳng đến quầng sáng phòng hộ của Ô Thần ngũ bộ.

Khi bọn họ sắp hạ xuống, thì hai mắt tế tự của Ô Ảm bộ, vị nam tử trung niên kia chợt loe.

- Thỉnh tộc trưởng Ô Đạt bộ, tộc trưởng Ô Viêm bộ cùng tế tư đại trưởng lão tam bộ xuất thủ!

Y vừa dứt lời, tộc trưởng Ô Đạt bộ gầm nhẹ một tiếng, xông ra, phía sau lão cũng có hơn mười người là tế tự và đại trưởng lão của các bộ cùng lao ra. Mọi người lao thẳng đến chỗ những lão giả đang phát tán ra ánh sáng đồ đằng, ngăn cản bọn họ phá hủy quang mang phòng hộ, đôi bên đứng cùng một chỗ.

- Tộc nhân ngũ bộ, dựa theo phân chia trước trận chiến, năm người một tổ, năm tổ một đội, năm đội một quân! Quân thứ nhất, hướng Tây Bắc, quân thứ hai, hướng Đông Bắc, quân thứ ba, hướng chính Bắc, toàn lực diệt sát!

- Các ngươi không được ham chiến, một khi bị thương, lập tức trở về trong quang mang.

- Quân thứ tư, quân thứ năm tùy thời thay phiên, quân thứ sáu, ở trong quầng sáng canh giữ! Trận chiến này rất khó chấm dứt trong thời gian ngắn, chư vị tộc hữu, vì Ô Thần!

Tế tự Ô Ảm bộ bỗng nhiên mở miệng, thì lập tức mấy ngàn tộc nhân ngũ bộ, mắt đỏ lên, gào thét lao ra khỏi quang mạc.

- Vì Ô Thần!

Thanh âm của bọn họ nổ vang kinh thiên, lập tức cùng tản ra, lao vào chiến đấu với hơn ba nghìn tu sĩ của Độc Chu nhất mạch.

Trong khoảng thời gian ngắn, chiến hỏa ngập trời, thuật pháp tràn ngập, toàn bộ thiên địa, hóa thành chiến trường. Trên bầu trời bao la, là đồ đằng Thánh Tổ của ngũ bộ, giao chiến cùng Chu Thánh của Độc Chu nhất mạch, đây là giao chiến vượt qua trình độ Nguyên Anh, nhấc lên một mảng sóng gợn vặn vẹo, người ngoài thấy không rõ chiến quả bên trong là như thế nào.

Phía dưới, là tu sĩ Nguyên Anh song phương, điên cuồng chém giết lẫn nhau, sương mù khuếch tán, người ngoài cũng rất khó nhìn thấy thân ảnh của bọn họ. Nhưng ở trong sương mù này, mỗi một cái nháy mắt, đều có thể xuất hiện một hồi sinh tử.

Xuống thêm chút nữa, bên ngoài quang mang phòng hộ, mấy ngàn tu sĩ của hai bên, triển khai một hồi tinh phong huyết vũ, ai nấy đều đỏ cả mắt. Đối với Độc Chu nhất mạch mà nói, bọn họ thân là kiêu ngạo của đại bộ, nhiều năm qua rong ruổi bát phương, bách chiến bách thắng, tôn nghiêm khiến cho bọn họ nhất định phải thắng!

Đối với tộc nhân ngũ bộ mà nói, nơi này là nhà của bọn họ, nơi này có tộc nhân của bọn họ, bọn họ không thể lui, bọn họ không thể thua, cho dù là chết trận, cũng phải huyết chiến đến cùng. Bởi vì... Cha mẹ của bọn họ, huynh đệ tỷ muội của bọn họ, tất cả thân nhân của bọn họ, đều ở trong quầng sáng, đang mong ngóng, nhìn bóng lưng của bọn họ.

- Chiến!!

- Tử chiến!!

- Vì Ô Thần, càng là vì bộ lạc của chúng ta!!

Từng trận gào thét vang vọng, khiến cho một phương chiến trường bên dưới này là kịch liệt nhất, tiếng kêu thê lương thảm thiết chốc chốc lại truyền ra, máu tươi tràn ngập, giống như huyết vũ rơi xuống.

Trong quang mang, tộc nhân ngũ bộ ai nấy đều nắm chặt nắm tay, có tiếng con nít sợ hãi kêu gọi, có thanh âm khóc lóc của nữ tử nhu nhược, có thanh âm thê lương của mẫu thân, có nước mắt của phụ thân.

Ngoài quang mang, trong Độc Chu nhất mạch, Triệu U Lan than nhẹ một tiếng, trong mắt có chút không đành lòng, nhưng rất nhanh, không đành lòng này cũng đã theo tiếng than nhẹ mà tán đi. Không có đúng với sai, có chăng chỉ là lập trường song phương bất đồng.

- Mời ba vị Tư Long đại nhân, dẫn ra vị Tư Long thần bí đã giết chết Chu Diệp, mà theo tin tức bí mật bên ta đạt được là đang ở trong ngũ bộ kia!

Trong số các tu sĩ của Độc Chu nhất mạch xuất chinh lần này có ba Tư Long. Ba người này ở hậu phương, mặc hắc bào, thân thể tản ra trận hơi thở âm trầm, ở bên ngoài thân thể bọn họ đều có phòng hộ của riêng mình, có thể ngăn cản người khác chém đầu bọn họ.

Nghe được lời Triệu U Lan nói, ba người mỉm cười, đều tự vung tay áo. Nháy mắt dị yêu rống lên kinh thiên, ở bên người ba người này, từng luồng hào quang khoảnh khắc cuồn cuộn, từng tiếng gào thét truyền khắp bát phương, bốn phía mỗi người này, đều ở trong nháy mắt, xuất hiện gần vạn yêu đàn!

- Thỉnh Mạnh đại sư tương trợ!

Nam tử trung niên – tế tự của Ô Ảm bộ, thấy một màn như vậy thì sắc mặt lập tức biến hóa. Y chần chờ một chút, ẩn ẩn cảm thấy tiết tấu một trận chiến này, có cái gì đó không đúng, nhưng giờ phút này không có lựa chọn khác, xoay người hướng về phía sau núi ôm quyền, cúi đầu thật sâu.

Mạnh Hạo đang quan sát một trận chiến này, hắn khoanh chân ngồi tại trong sân của chính mình ở phía sau núi, ngẩng đầu nhìn bầu trời. Nhìn mọi chuyện phát sinh trên bầu trời, nhìn tất cả tinh phong huyết vũ trong chiến trường, hắn nghĩ tới Thánh Tuyết thành ở Mặc Thổ, nghĩ tới trận chiến năm đó.

Trong trầm mặc, Mạnh Hạo nghĩ tới Kim Ô cùng đại thụ.

Hồi lâu, Mạnh Hạo than nhẹ.

- Ân của ngươi..... ta sẽ cố hết sức để có thể kéo dài bộ lạc mà ngươi sáng tạo ra.

Mạnh Hạo nhẹ giọng thì thào, đứng lên, đi ra sân. Bên cạnh hắn, Man cự nhân đi theo, ngửa mặt lên trời rít gào, ánh mắt lộ ra ánh sáng thị huyết. Chiến tranh giống như vậy, mới là chiến trường mà Man cự nhân nên tồn tại!

Bên ngoài quang mang phòng hộ, cùng với sự ra tay của ba Tư Long cấp chín của Độc Chu nhất mạch, lập tức lượng lớn dị yêu tràn ngập thiên địa. Ba vị Tư Long cấp chín này, có một đặc điểm rõ ràng, dị yêu của bọn họ, đều là một chủng loại.

Một người trong đó là một mảnh hải âu màu xám, gào thét dữ tợn mà qua. Mỗi một con hải âu đều có ba cái móng sắc, thoạt nhìn cực quỷ dị, hơn nữa trên ngực của một số con hải âu còn có đồ án mặt người.

Một người khác, dị yêu bên người cư nhiên là từng con kiến khổng lồ. Những con kiến này to cỡ một hai trượng, nhỏ thì đếm không hết, hung tàn vô cùng, nơi đi qua, khí thế phô thiên cái địa.

Một người cuối cùng là một lão giả, vẻ mặt ngạo nghễ, ở bốn phía lão ta, có chín tổ ong trôi nổi lơ lửng, có một lượng lớn ong độc vờn quanh bát phương, truyền ra tiếng ong ong làm cho người nghe sau khi thấy đều cảm giác da đầu tê rần.

Yêu đàn đơn nhất, đây là một dấu hiệu của một Tư Long chính thống, bọn họ đều có truyền thừa của riêng mình. Thậm chí rất nhiều người, đều là đã trải qua mấy đời huyết mạch kéo dài, mỗi đời đều có Tư Long, cho nên mới có thể ngưng tụ ra yêu đàn đơn nhất khổng lồ.

Mà những Tư Long tán tu kia, thì phần lớn là yêu đàn pha tạp, phán theo thân phận, thì liếc mắt một cái liền có thể nhìn ra.

Gần như đồng thời với khi ba Tư Long này xuất hiện, Mạnh Hạo vẻ mặt bình tĩnh, đứng ở trên thân người Man cự nhân. Man cự nhân kia thân ảnh khổng lồ, trong tiếng rít gào từ sau núi mạnh mẽ lao ra, trong phút chốc liền xuất hiện trong mắt mọi người, đứng bên trong quang mang phòng hộ.