Ngã Dục Phong Thiên

Chương 678: Táng ca



- Những sợi tơ bên cạnh hắn có thể vây khốn đại tế tự có thể thấy được có điểm mạnh, như vậy người này đem hi vọng gửi lên sợi tơ, nhất định là đã có phán đoán!

Hắn, có lẽ sẽ không chết!

- Người này tu vi không tầm thường, tâm trí như hồ ly, ra tay quyết đoán, hơn nữa còn tâm tình kín đáo, làm việc tàn nhẫn, thân phận Đại Tư Long, nhân vật như vậy, bất kỳ một cái nào bộ lạc cũng đều tuyệt không nguyện trêu chọc...

Triệu U Lan đáy lòng thầm than một tiếng, nếu sớm biết vị Mạnh đại sư này của Ô Thần ngũ bộ cường hãn như thế, như vậy kế hoạch bọn họ nhằm vào ngũ bộ, cũng sẽ có điều thay đổi.

- Nhưng mà, vô luận hắn ở dưới một kích này của Chu Thánh sống hay chết, kết quả đã không trọng yếu nữa rồi. Lúc trước ta phun ra ngụm máu tươi kia, đại biểu thí luyện thất bại, như vậy kế tiếp, đại quân bộ lạc, có lẽ đã sắp tới rồi.

Nháy mắt khi Triệu U Lan còn đang suy tư, thì chân nhện trên trời cao đã đâm thẳng đến chỗ Mạnh Hạo. Bên ngoài thân thể Mạnh Hạo là tơ của Vô Mục tằm vờn quanh, đan thành một cái kén không một kẽ hở, trong nháy mắt liền va chạm với cái chân nhện này.

Xa xa nhìn lại, như có một thanh liêm đao màu đen, trực tiếp chém tại ba trượng bên ngoài thân thể Mạnh Hạo, bị tơ của Vô Mục tằm ngăn cản. Một cái nháy mắt, tiếng nổ vang ngập trời quanh quẩn, một cỗ chấn động mãnh liệt đánh sâu tới, trong khoảnh khắc liền ầm ầm quét ngang tản ra bốn phía, không ngừng mà cuốn động, nhấc lên gió xoáy. Khiến cho toàn bộ tu sĩ bốn phía tám phương, như bị cuồng phong đập vào mặt, thân thể không tự chủ được, phải lui ra phía sau.

Mạnh Hạo chấn động toàn thân, khóe miệng tràn ra máu tươi, thanh liêm đao màu đen kia, từ vị trí ba trượng đè xuống dưới, đâm thẳng đến Mạnh Hạo. Nhưng tốc độ lại càng ngày càng chậm, tuy nói như thế, nhưng bên trên truyền tới lực lượng hủy diệt cùng uy áp, cũng là trong giây lát buông xuống trên người Mạnh Hạo.

Thân thể Mạnh Hạo lại chấn động, liêm đao đến hai trượng!

Một trượng rưỡi, một trượng, nửa trưởng, ba thước, hai thước...

Theo liêm đao tới gần. Mạnh Hạo ngẩng đầu, ánh mắt lộ ra hàn mang gay gắt. Hắn đứng tại nguyên chỗ, lãnh mắt nhìn liêm đao tiến đến, thân thể tuy rằng chấn động, nhưng những... uy áp này, so với thiên kiếp có vẻ thật sự là...

- Quá yếu!

Khi Mạnh Hạo thản nhiên mở miệng thì thanh liêm đao kia, cách thiên linh của hắn chỉ có ba tấc!

Nhưng khoảng cách ba tấc này lại như trời với đất vậy, không thể bước qua, giữa ba tấc bên ngoài thân thể Mạnh Hạo, tơ của Vô Mục tằm quấn quanh, đã đến trình độ kinh người, tơ này trời cũng không thể diệt!

Mặc cho liêm đao này có muốn tiếp tục chém xuống như thế nào đi nữa, đều không thể làm được, rất nhanh liền run rẩy, trong chớp mắt, giống như hao phí tất cả lực lượng buông xuống, ở bên ngoài Mạnh Hạo ba tấc, tan thành tro bụi.

Tiếng gầm giận dữ truyền đến từ chân trời, thiên địa biến sắc, tầng mây quay cuồng, một con nhện khổng lồ, ở trên bầu trời biến ảo ra, vung móng vuốt như liêm đao như muốn xé rách hư vô mà đến. Đúng lúc này, đồ đằng Thánh Tổ của ngũ bộ, cùng nhau rít gào gầm nhẹ, gắt gao cuốn lấy, không cho bản thể Chu Thánh kia buông xuống.

Cũng chính trong một khắc liêm đao màu đen này biến mất, tộc nhân của ngũ bộ trong quang mang phòng hộ, đồng loạt phát ra rít gào. Bảy tu sĩ Nguyên Anh, còn có gần như tất cả tộc nhân ngũ bộ còn sót lại, dưới sự dẫn dắt của tộc trưởng Ô Binh bộ, người đã ngưng tụ lạc ấn báo thù của hơn mười tộc nhân Nguyên Anh sau khi tử vong hóa thành, lao ra khỏi quầng sáng.

- Báo thù!

Tộc trưởng Ô binh bộ đỏ mắt, ngửa đầu lên trời rống lớn.

- Báo thù!!

- Báo thù!!!

Tất cả tộc nhân ngũ bộ lao ra khỏi quầng sáng, lần lượt phát ra tiếng gào thét gần như thê lương. Toàn bộ thế giới của bọn họ đã bị thù hận che đậy, trên người của bọn họ bộc phát ra sự điên cuồng, cho dù là tử vong, cũng muốn lôi kéo Độc Chu nhất mạch đồng quy vu tận, lao về phía hơn ba nghìn tu sĩ của Độc Chu nhất mạch ngoài quầng sáng kia.

Cũng chỉ là thời gian mấy cái hô hấp, tu sĩ song phương lập tức đánh giáp lá cà. Độc Chu nhất mạch, ba vị Tư Long bị trảm, đối với bọn họ mà nói, là một lần sĩ khí bị đả kích.

Sự cường hãn của Mạnh Hạo, đã để lại ấn tượng khắc sâu ở trong lòng bọn họ, rồi sau đó, Mạnh Hạo một người trong ngàn quân giết lên, vượt qua qua ba ngàn tu sĩ, chỉ truy sát Thánh nữ. Chín trưởng lão Nguyên Anh ra tay, cũng không thể ngăn cản Mạnh Hạo chút nào, ngay cả đại tế tự cũng bị vây khốn không ra ngoài được. Mọi người, chỉ có thể trơ mắt nhìn, Thánh nữ cao cao tại thượng, vô cùng thần thánh trong cảm nhận của bọn họ, lộ ra vẻ tuyệt vọng, buộc phải trảm cánh tay, hốt hoảng mà chạy.

Đây đối với toàn bộ tu sĩ Độc Chu nhất mạch mà nói, là một đả kích mãnh liệt, lại càng khiến cho hình tượng Mạnh Hạo trong đầu bọn họ, không còn đơn thuần là khắc sâu nữa, mà là hóa thành gần như không thể xóa nhòa!

Nếu chỉ như thế cũng thì thôi, nhưng ngay sau đó, một kích đến từ Chu Thánh, thủ đoạn khủng bố có thể đánh chết tất cả tồn tại, ngập trời mà đến, thì bọn họ cho rằng Mạnh Hạo chắc chắn phải chết. Vậy mà bọn họ lại tận mắt thấy tất cả, cho dù là Chu Thánh cũng không thể giết chết Mạnh Hạo.

Kể từ đó, thân ảnh Mạnh Hạo, ở trong mắt bọn họ, đã trở thành ác mộng, không thể chiến thắng, ác mộng không thể xóa nhòa!

Giờ phút này chính là lúc sĩ khí cùng với tin tưởng của Độc Chu nhất mạch giảm đến thấp nhất, mà Ô Thần ngũ bộ, thì hoàn toàn tương phản. Sát cơ của bọn họ ngập trời, hận ý của bọn họ kinh người, lúc trước bọn họ trơ mắt nhìn tộc nhân của mình bị giết chết, trong những tộc nhân kia, có con của bọn họ, có cha mẹ của bọn họ, có thân nhân của bọn họ. Cho nên ánh mắt của bọn họ đỏ bừng, bọn họ gần như là chảy nước mắt, mắt đỏ, phát ra sinh mệnh điên cuồng, vì... Báo thù mà đến!

Song phương nháy mắt tiếp xúc, không có chỉ huy, không có âm mưu, có chỉ là một tràng chém giết lẫn nhau, tiếng nổ vang quanh quẩn. Một tộc nhân Ô Thần ngũ bộ, sau khi giết hết một đám người, bản thân trọng thương, nhưng lại điên cuồng cười to, lựa chọn tự bạo. Tại khoảnh khắc thân thể nổ vang hỏng mất, gã nhe răng cười, bởi vì nháy mắt trước tử vong, gã thấy được tự bạo của mình, giết chết ít nhất là ba người đối phương.

Tiếng nổ vang không ngừng truyền ra, gần như tất cả tộc nhân ngũ bộ, đều là đứng đến một khắc cuối cùng, đều lấy phương thức tự bạo, để nói cho Độc Chu nhất mạch, nói cho mọi người, quyết tâm báo thù của Ô Thần ngũ bộ!

Một gã tộc nhân ngũ bộ khác, mất đi hai chân, mất đi cánh tay, thậm chí đan điền hủy diệt, làm cho gã mất đi tư cách tự bạo, nhưng gã còn có răng nanh. Cho dù là tử vong, chẳng sợ thân thể rất nhanh bị chia năm xẻ bảy, nhưng hàm răng của gã, vẫn cắn chặt một cái yết hầu của địch nhân, liều lĩnh, đồng quy vu tận.

Thời gian ngắn ngủi, một lần tiếp xúc va chạm, Độc Chu nhất mạch lập tức xuất hiện hơn mấy trăm người tử vong, một màn thảm thiết, tiếng nổ vang điên cuồng. Còn có tộc nhân đến từ Ô Thần ngũ bộ, vì báo thù không sợ sinh tử, hoàn toàn chấn động tu sĩ Độc Chu nhất mạch.

Làm cho bọn họ kinh hãi đảm chiến, làm cho bọn họ cảm thấy hô hấp dồn dập, làm cho bọn họ ở một khắc này, đối mặt với ngũ bộ điên cuồng, xuất hiện khiếp đảm!

Bọn họ bắt đầu lùi bước, chín vị trưởng lão ở phía xa xa, giờ phút này cũng đều mở to mắt. Một màn này đối với bọn họ mà nói, cũng rất xúc động, nhưng không đợi bọn họ suy tư nhiều lắm, bảy tu sĩ Nguyên Anh đến từ ngũ bộ, đã lao thẳng đến phía bọn họ.

Về phần đại tế tự kia, tộc trưởng Ô Binh bộ, đã sớm đỏ mắt, gào thét tới gần, bây giờ... mới là song phương đại chiến chân chính, khác với lúc trước chỉ là đơn phương tử vong, này... Mới là một hồi chém giết sinh tử giữa hai bộ lạc.

Mạnh Hạo nhìn tất cả bốn phía, hắn thấy được Ô Thần ngũ bộ quật khởi, thấy được bọn họ quyết tâm báo thù, cũng chính là lúc này, thanh âm ô ô truyền đến. Đây không phải là tiếng kèn, đó là thanh âm đến từ trong quầng sáng của Ô Thần ngũ bộ, là thanh âm của không đến một ngàn tộc nhân trong đó.

Gần ngàn người này, tuyệt đại đa số đều là hài tử, còn lại là trưởng giả già nua, đa số người trong bọn họ không có tu vi, chỉ là những tộc nhân bình thường mà thôi, nhưng bọn họ... trong mắt những người Ô Thần ngũ bộ đã hi sinh, chính là hy vọng của bộ lạc.

Giờ phút này, gần ngàn người này, bọn họ đang khóc. bọn họ vừa khóc, vừa ca múa, ca múa này, là táng ca trong bộ lạc, là mỗi khi có tộc nhân tử vong thì toàn bộ bộ lạc sẽ tập trung cùng một chỗ, cùng hát táng ca tiễn hồn tộc nhân đó về trời.

- Có lẽ các ngươi còn ở đây, có lẽ các ngươi đang nhìn người nhà, có lẽ các ngươi còn có thể trở về...

- Chúng ta hy vọng, trời không thể ngăn con đường của các ngươi, để cho mặt đất chỉ dẫn phương hướng của các ngươi, sinh mệnh trong kim quang Ô Thần, sẽ làm huyết mạch tộc nhân, trên thế gian lưu lại huy hoàng của các ngươi...

- Chúng ta cũng vẫn hy vọng, không cho năm tháng chôn cất các ngươi, không cho ma hồn mang các ngươi đi, không cho yêu ý quấy nhiễu các ngươi, không cho bất kỳ sinh mệnh nào đi quấy rầy các ngươi ngủ say...

- Các ngươi, là chiến sĩ Ô Thần, các ngươi, là kiêu ngạo của Ô Thần, các ngươi, sẽ ở trong quốc gia Ô Thần, hưởng thụ vĩnh hằng... Chúng ta... Chờ các ngươi trở về!

Thanh âm của ngàn người, mang theo tiếng hài đồng non nớt, mang theo tiếng khóc, hóa thành táng ca trầm bổng, quanh quẩn ở cả vùng đất. Mạnh Hạo nghe, mơ hồ giống như thấy được vô số linh hồn, xuất hiện ở trong trời đất, giống nhau đang ngóng nhìn gia viên, ngóng nhìn bộ lạc.

Trong táng ca, tất cả những tộc nhân ngũ bộ đang chém giết đều rơi nước mắt, bọn họ điên cuồng cười, điên cuồng giết. Ở bên trong tiếng cười cùng nước mắt kia, địch nhân của bọn họ, tu sĩ Độc Chu nhất mạch, lộ ra vẻ mặt sợ hãi. Bọn họ từng giết chết rất nhiều bộ lạc, có lẽ chưa có một bộ lạc nào, như Ô Thần ngũ bộ trước mắt này, bộc phát ra quyết tâm cùng điên cuồng như vậy.

Bọn họ, sợ.