Ngã Dục Phong Thiên

Chương 690: Hy vọng



- Mặt khác, đợt di chuyển này, là hành vi cộng đồng của tất cả bộ lạc ở Tây Mạc. Tại trên đường này, bởi vì khuyết thiếu đồ ăn, tài nguyên, bởi vì đủ loại sinh tồn cần thiết, sẽ dẫn phát chiến tranh hỗn loạn!

- Tại trong cuộc chiến tranh này, các bộ lạc tranh đoạt lẫn nhau, cũng là vì giúp cho bộ lạc của mình có thể tiếp tục tồn tại. Mà hiện nay Ô Thần ngũ bộ... Không có tư cách này.

- Còn có, mặc dù là chúng ta thành công đi qua hơn một ngàn năm. Cho dù là chúng ta may mắn không có bị cắn nuốt ở trên đường, nhưng... lúc tới gần Mặc Thổ, thì chúng ta... lấy tư cách gì để có thể bước vào khu vực hữu hạn của Mặc Thổ, nơi mà cất chứa bộ lạc cũng có hạn?

- Nhiều đại bộ lạc như vậy, nhiều bộ lạc trung đẳng như vậy, chúng ta... không có khả năng bộc lộ tài năng trong số bọn họ, khiến cho mấy đại cự đầu khống chế Mặc Thổ, chấp nhận chúng ta?

Tộc công Ô Binh bộ lắc đầu, nhìn về phía Mạnh Hạo.

Mạnh Hạo trầm mặc, hắn đã nhìn thấy có một vài đứa trẻ thân thể vốn suy yếu, sau khi bị mưa ướt người, xuất hiện dấu hiệu sinh mệnh suy yếu. Trận mưa tím này, sẽ diệt sạch tất cả tồn tại.

- Cho nên, Thánh Tổ đại nhân, ngài... rời đi thôi!

Tộc công ngóng nhìn Mạnh Hạo, mở miệng như đinh đóng cột.

- Lúc này rời đi thôi. Rời khỏi Ô Thần ngũ bộ, lấy tu vi của Thánh Tổ đại nhân, lấy thân phận Đại Tư Long của ngài, bất kỳ bộ lạc nào cũng sẽ vui lòng chấp nhận ngài...vào thời kì mấu chốt này, tiếp nhận ngài, mang theo ngài cùng đi Mặc Thổ.

- Đây là cơ hội nắm lấy sinh cơ của Thánh Tổ đại nhân, về phần chúng ta...

Tộc công lại quay đầu, nhìn lướt qua tộc nhân trong bộ lạc đã tu kiến ra chỗ che mưa lâm thời, trong mắt của ông lộ ra một chút bi thương.

- Chúng ta sẽ không rời đi cố thổ, nếu kết quả là diệt tộc, chúng ta sẽ chết cùng một chỗ, chôn cất cùng một chỗ, cùng tổ tiên cùng tồn tại, cùng một chỗ … với những tộc nhân đã chết trận.

- Nói như vậy, có lẽ những hài tử kia còn có cơ hội lớn lên.

Thân thể tộc công giống như già cả hơn, giống như sinh cơ đang từ từ trôi qua.

Mạnh Hạo lại im lặng, hắn không biết nên nói cái gì, giờ phút này chỉ có thể quay đầu lại, yên lặng nhìn tộc nhân của Ô Thần ngũ bộ. Hắn thấy được Ô Trần, thấy được Ô Linh, thấy được hài đồng đang ngủ gọi mẹ, thấy được lão giả khóc nức nở, tưởng niệm thân nhân, thấy được rất nhiều rất nhiều gương mặt quen thuộc.

Bày ra ở trước mặt của hắn, chỉ có hai lựa chọn, đi... hoặc là ở lại!

Nếu quyết định đi... với đặc thù của Mạnh Hạo, hắn chính là người có năng lực sinh tồn mạnh nhất dưới trận mưa màu tím trong vùng đất Tây Mạc này, mà không phải là ai khác.

Nhưng nếu hắn ở lại…

Mạnh Hạo thở dài một tiếng, không nói gì, mà xoay người đi về hướng bộ lạc, theo hắn đi lại gần, ánh mắt tộc nhân trong bộ lạc đều lộ ra vẻ cuồng nhiệt. Mạnh Hạo mỉm cười đi thẳng về tới trong sân phía sau núi của mình.

Nơi này, mưa rất lớn, Mạnh Hạo khoanh chân ngồi ở dưới mái hiên, đàn dị yêu vờn quanh bên cạnh, Đại Mao ghé vào bên người Mạnh Hạo, phát ra thanh âm ô ô, trên người của nó có vết thương, nhưng cũng không chết được.

Đàn dị yêu của Mạnh Hạo, giờ phút này chỉ còn lại có hơn sáu nghìn con, đều mang theo vết thương, cũng đều đang tự khôi phục.

Cổ Lạp bị nước mưa xối ướt, đang bề bộn bận rộn ở trong đàn yêu, vì chuẩn bị đồ ăn cho chúng nó, vì chúng nó xử lý miệng vết thương đơn giản. Nơi bầu trời xa xăm, là một mảnh u ám, mưa... càng lúc càng lớn.

Bầu trời bao la như vậy, lớn như vậy, dần dần đã trở thành áp lực, bao phủ trong lòng Mạnh Hạo, bao phủ đầu óc của toàn bộ tộc nhân Ô Thần.

- Phải rời đi nơi này... Có lẽ chờ sau khi chim anh vũ trở về, lúc đó rời đi thôi, đây là lựa chọn tốt nhất, nhưng...

Mạnh Hạo lại trầm mặc, từ khi đến Tây Mạc đến bây giờ, hắn liền sinh hoạt tại Ô Thần ngũ bộ, chiếm được tạo hóa mà hắn muốn, nhưng Ô Thần ngũ bộ cũng bởi vì vậy mà phải bỏ ra đại giới.

Mặc dù khách quan mà nói, hết thảy chuyện này cùng Mạnh Hạo không quan hệ, nhưng trên tình cảm, Mạnh Hạo không vượt qua được tư tưởng trong lòng.

Chính là, lời nói của tộc công Ô Binh bộ rất có lý, dưới tình huống bình thường, Ô Thần ngũ bộ, là không có tư cách di chuyển, cho dù có thể di chuyển, Mặc Thổ... Cũng tuyệt đối không chấp nhận bộ lạc tầm thường, có thể bước vào.

Mạnh Hạo nghĩ tới Mặc Thổ, nghĩ tới thân ảnh của tu sĩ Tây Mạc trong trận đại chiến Mặc Thổ kia.

- Hay cho một hồi tính kế kinh thiên động địa, dùng đại kiếp nạn này, lấy Mặc Thổ làm mồi, tính thâu tóm toàn bộ Tây Mạc! Như vậy xem ra, hẳn là nhanh đến lúc khống chế phần lớn bộ phận Tây Mạc, là thời điềm lộ ra răng nanh.

Hai mắt Mạnh Hạo chợt lóe.

Thời gian chậm rãi trôi qua, nháy mắt đã hai tháng trôi qua, trong hai tháng này, cơn mưa tím không ngừng nghỉ giây phút nào. Mưa càng lúc càng lớn, Mạnh Hạo không thể tiếp tục ở tại phía sau núi, bởi vì nơi đó... đã trở thành một dòng suối ngập qua đầu gối.

Tộc nhân của Ô Thần ngũ bộ đều dời đến đỉnh núi, tại trên đỉnh núi này xây dựng lều che mưa, ở trong lều này, hơn hai nghìn người đang lặng lẽ sinh tồn.

Đã bắt đầu có tộc nhân xuất hiện dấu hiệu suy yếu…

Mạnh Hạo khoanh chân ngồi ở đỉnh núi, nhìn núi non phía xa, nguyên bản là màu xanh lá mạ, giờ phút này đã trở thành màu nâu đen của tử vong, tất cả thảm thực vật đều đã chết héo.

Mỗi ngày, đều có thể nhìn thấy dị yêu hoặc là chạy qua, hoặc là phi hành đi xa, chúng nó đều là dị yêu từng sinh sống ở sâu bên trong núi non. Ở trong trường hạo kiếp này, di chuyển không chỉ là tu sĩ, cũng có cả chúng nó.

Cả vùng đất, có nhiều khu vực đã trở thành màu tím, đó là vô số dòng suối hội tụ, đã trở thành sông lớn. Có thể tưởng tượng ra được, tiếp tục như vậy qua một thời gian nữa, sau khi dung hợp thành một con sông dài hẹp, sẽ trở thành hồ nước, lúc một cái tiếp một cái hồ cứ như vậy xuất hiện... Biển rộng, sẽ hình thành.

- Nếu không thể mang bọn ngươi đi, ta sẽ ở lại chỗ này, cùng một chỗ với các ngươi, chờ đợi tử vong đến. Không thể để cho cơn mưa tím chôn vùi các ngươi, mộ bia của Ô Thần ngũ bộ, nên có người vì bọn họ khắc lên tất cả tên.

Trong lòng Mạnh Hạo có chút phiền muộn, hắn không thể tìm được phương pháp khác, bởi vì, đối với Ô Thần ngũ bộ mà nói, phía trước không có hi vọng.

Mặc Thổ, có thể tính là một hy vọng, nhưng cái hy vọng này không thực tế, hy vọng này không thể thực hiện được. Bởi vì ở trên con đường này, sẽ có rất nhiều bộ lạc nhằm về phía Mặc Thổ, trong quá trình này, Ô Thần ngũ bộ, rất khó đoạt được vị trí trên người khác.

- Trừ khi, có một hy vọng!

Mạnh Hạo ngẩng đầu, nhìn phía xa trong trời đất mưa màu tím, thì thào mở miệng.

Thời gian lại trôi qua, một tháng, một ngày này, đột nhiên, một hy vọng... xuất hiện ở trước mặt Mạnh Hạo, xuất hiện ở trước mặt toàn bộ tộc nhân Ô Thần ngũ bộ.