Ngã Dục Phong Thiên

Chương 693: Yêu nữ Chỉ Hương



Ở những khu vực khác nhau, những con người khác nhau, giờ phút này đều đang gào thét tới gần. Thân ảnh Mạnh Hạo chợt lóe, trực tiếp xuất hiện ở bầu trời, xuất hiện ở trước mặt nàng kia, tay phải nâng lên, cầm lên Tiêu Kiều Thạch.

Ngay khoảnh khắc tay Mạnh Hạo bắt lấy Tiêu Kiều thạch, thân thể hắn ông một tiếng, giống như bắt được một vật thể đang bay nhanh với tốc độ cao, thân thể bị lôi kéo, nhanh chóng lao về phía trước.

Giờ khắc này, chẳng những là Mạnh Hạo như thế, mà toàn bộ những người từ các bộ lạc khác tiến đến, đều như vậy. Cây cầu kia, giống như trở thành một tàu con thoi, nàng kia như một con rối, không giống như là tu sĩ, đứng ở phía trước, mang theo bọn hắn xuyên qua hư vô.

Ở trên người cô gái này, Mạnh Hạo không có cảm nhận được chút sinh cơ nào, thậm chí theo hắn quan sát, động tác của cô ta, cũng hơi đông cứng, trong lòng hắn đoán rằng, cái này xác thực không phải người thật, mà là con rối. Hắn nghĩ đây có lẽ cũng là chỗ kỳ dị của Khư Kiều giới.

Lúc bay qua thì Mạnh Hạo thậm chí thấy được bốn phía tồn tại hơn mười cái thân ảnh.

Những thân ảnh này, đều là người có tư cách của các bộ lạc khác, nhưng bởi vì tốc độ quá nhanh, hắn thấy không rõ bộ dáng những người này.

Thế giới nhanh chóng lướt qua trong mắt, hư vô cũng tốt, tầng mây cũng thế, nháy mắt giống như nối liền lại với nhau, tốc độ cực nhanh, khiến Mạnh Hạo không thể hô hấp. Lại càng làm tâm thần hắn chấn động là, hắn thấy mặt đất được phía dưới, dùng tốc độ mắt thường có thể thấy được, nhanh chóng thu nhỏ lại, hắn thấy được Ô Thần ngũ bộ, đã trở thành một điểm nhỏ của cả vùng đất.

Hắn thậm chí thấy được gần nửa vùng đất Tây Mạc!

Loại tốc độ mãnh liệt không cách nào hình dung này, làm cho Mạnh Hạo cảm nhận được nguy cơ sinh tử, hắn có dự cảm mãnh liệt, nếu chính mình không thể bắt lấy Tiên Kiều thạch, một khi buông tay, chờ đợi hắn, chính là tan xương nát thịt.

Ý nghĩ này vừa mới hiện lên, Mạnh Hạo lập tức nhìn thấy bên người có một thân ảnh, trong giây lát đã rời khỏi Tiên Kiều thạch, thân thể khoảnh khắc liền đi xa, rồi trở thành một cái huyết hoa, thậm chí ngay cả tiếng kêu thảm thiết đều không kịp phát ra, ngay lập tức tử vong.

Một màn này, làm cho trong lòng Mạnh Hạo chấn động, hắn gắt gao bắt lấy của Tiên Kiều thạch của chính mình, trong mắt lộ ra ánh sao.

Bốn phía độ ấm đang giảm xuống nhanh chóng, trong nháy mắt liền có cảm giác lạnh lẽo đến xương, nếu những người này không là tu sĩ, thì giờ phút này thân thể sẽ cứng ngắc lại trong nháy mắt.

Lúc này, chẳng những là Mạnh Hạo đang nhìn phía dưới, mọi người cũng đều đang nhìn mặt đất phía dưới. Mạnh Hạo thấy được toàn bộ Tây Mạc, thấy được Mặc Thổ, thấy được Nam Vực, thậm chí còn thấy được cả Thiên Hà hải!

Trên Thiên Hà hải này, có rất nhiều đảo nhỏ. Nhưng ánh mắt Mạnh Hạo, cũng chỉ trong khoảnh khắc liền nhìn tới một hòn đảo. Mặc dù nhìn đi nhìn lại thì đảo nhỏ kia cũng chỉ là một điểm nhỏ, nhưng Mạnh Hạo dựa vào một loại liên hệ kì dị bên trong tâm thần, trong nháy mắt liền xác định, đảo này, chính là cái mai rùa của Kháo Sơn Lão Tổ!

Mạnh Hạo nhìn về phía Nam Vực, ánh mắt đã rơi về phương hướng Tử Vân Tông ở Nam Vực. Mặc dù nhìn không tới Tử Vận Tông, nhưng Mạnh Hạo lại nhìn không chớp mắt.

Nam Vực càng ngày càng nhỏ, Mạnh Hạo thấy được toàn bộ Nam Vực cùng Tây Mạc, còn có bên kia Thiên Hà hải, lại là một dải đất!

Khoảnh khắc đang nhìn thấy dải đất này, thân thể Mạnh Hạo chấn động, nội tâm của hắn hiện lên suy nghĩ không thể nói rõ. Giờ khắc này, hắn giống như quên mất chính mình đang cầm lấy Tiên Kiều thạch, ở lúc bị lôi kéo bay lên không trung, hắn nhìn nơi đó, ngơ ngác.

Nơi đó là... Đông Thổ!

- Ta rốt cục... Thấy được Đông Thổ.

Mạnh Hạo thì thào trong lòng. Đây là giấc mộng từ bé của hắn. Đây là khát vọng của hắn, cho dù là đến bây giờ, đây vẫn là giấc mộng của hắn.

Đông Thổ - Đại Đường!

Hắn nhớ tới ngày mà cha mẹ mất tích, gió lộ vẻ màu tím, hắn nhớ tới lời mẫu thân đã nói với mình. Chuyện xưa có liên quan đến Đông Thổ, truyền thuyết có liên quan đến Đại Đường.

- Cha, mẹ... Hai người ở nơi này sao...

Mạnh Hạo nhìn Đông Thổ dần dần thu nhỏ lại, cho đến khi toàn bộ mặt đất, ở trong mắt hắn đã trở thành một cái hình cung. Sau đó thân thể hắn oanh một tiếng, giống như đụng vào một bức tường vô hình cản trở. Cú va chạm mãnh liệt này, làm cho Mạnh Hạo phun ra máu tươi, nhưng máu tươi này lại không thể phun ra, lại lần nữa nuốt xuống.

Trước mắt hoa lên, giống như xuất hiện sương mù, Mạnh Hạo thấy không rõ bốn phía, ngay cả linh thức cũng không thể tản ra, bị cường liệt áp chế. Điều duy nhất hắn có thể làm, chính là gắt gao bắt lấy Tiên Kiều thạch, không buông lỏng ra chút nào.

Quá trình mờ mịt này, không biết giằng co bao lâu, cho đến khi lại có một tiếng nổ vang quanh quẩn, Mạnh Hạo phun ra máu tươi thì mới đột nhiên biến mất. Nhưng theo mờ mịt tiêu tán, theo Mạnh Hạo khôi phục thị giác, hắn sửng sốt.

Ngụm máu tươi kia bị hắn phun ra, đang trôi nổi ở trước mặt của hắn, cùng hắn bay nhanh với tốc độ cao.

Bốn phía tối đen, nhưng bên trong tối đen này, lại tồn tại vô số ánh sao, những thứ này ánh sáng rực rỡ, chiếu rọi hư vô tối đen, khiến Mạnh Hạo có thể mơ hồ thấy được khoảng cách không xa.

Hắn thấy được... Một cây cầu!

Một cây cầu tàn!

Vô cùng khổng lồ, phát ra khí tức tang thương, dường như đã có vô tận năm tháng từng trôi qua trên nó. Cây cầu kia, là một cầu đá, kéo dài tới ở chỗ sâu trong tinh không tối đen này, không biết kết nối cùng chỗ nào, nhìn không tới cuối.

Cây cầu này, cũng không phải là hoàn chỉnh, mà là đã sớm vỡ vụn thành vô số khối. Nhưng những...mảnh vỡ này lại không khuếch tán, mà là trôi nổi ở cùng một chỗ, giữ vững hình dạng của cầu, khiến cho cây cầu kia, nhìn từ đằng xa, vẫn là đầy đủ.

Nhưng nếu nhìn gần lại, thì có thể nhìn đến khe hở ở giữa những khối vụn này, khe hở này nhìn như rất nhỏ, nhưng nếu gần thêm chút nữa, thì ở giữa khe hở giữa chúng nó, đã giống như là một tấm tinh không nhỏ.

Có vô số bụi bậm, lơ lửng ở giữa một khối lại một khối cầu đá, phát ra rực rỡ ánh sáng, vì vậy, cũng khiến cho cây cầu này, nhìn lướt qua có ánh sáng lưu chuyển.

- Khư Kiều giới...

Mạnh Hạo thì thào trong lòng, hắn nhìn khoảng cách từ mình đến cây cầu này càng ngày càng gần, nhưng vào lúc này, một hồi kinh thiên kịch biến, bỗng nhiên xuất hiện.

Có tám bóng đen mơ hồ, tại trong nháy mắt này, xuất hiện rõ ràng ở phía trước nhóm người Mạnh Hạo, bao vây xung quanh nữ tu sĩ giống như con rối kia. Tám người này mới vừa xuất hiện, liền tán phát ra tu vi dao động kinh người, loại dao động của tu vi này, vượt qua tưởng tượng của Mạnh Hạo. Hắn ẩn ẩn ở trên người của tám người này, tìm được cảm giác giống như cảm giác từ trên người tiên nhân năm đó rơi xuống ngoài Vãng Sinh động.

Đây là tám vị tiên!!

Tám vị tiên này, xuất hiện ở trước mặt nhóm người Mạnh Hạo, chung quanh nữ tử kia, đồng loạt ra tay, tinh không chấn động, ánh sáng chói mắt, một cỗ lực lượng hủy diệt khó có thể hình dung, ầm ầm bùng nổ.