Ngã Dục Phong Thiên

Chương 698: Nhất Trần Tử! (2)



Một quyền này đánh vào hư vô, trực tiếp nhấc lên gió lốc, quét ngang bát phương, lão giả tóc đỏ kia liền đứng mũi chịu sào. Hai tay của lão nâng lên bấm niệm thần chú, trên thân thể có ánh sáng đồ đằng lóng lánh, ý đồ chống cự.

Phịch một tiếng, lão giả này phun ra máu tươi, vẻ mặt hoảng sợ, thân thể mượn lực nháy mắt rút lui, không còn cách nào ngăn cản Mạnh Hạo.

Mạnh Hạo cũng không liếc mắt nhìn lão giả này, lao thẳng đến đám người, mục tiêu chính là nắm tiên thổ kia.

Giờ khắc này, mấy người khác cũng không thể coi khinh Mạnh Hạo được nữa, một màn vừa rồi phát sinh cực nhanh, khoảnh khắc đã đem một tu sĩ Nguyên Anh bức lui. Điều này đối với đám người bọn họ mà nói, quá kinh hãi.

Ngay cả hai nam tử Nguyên Anh trung kỳ kia, cũng đều nhíu mày. Nhưng bọn họ đang chiến đấu đến thời điểm mấu chốt, nắm tiên thổ kia lại ở ngay tại bên cạnh hai người, dù ai cũng không cách nào lướt qua đối phương để thu hoạch.

- Giết người này!

- Giết chết hắn!

Hai người gần như đồng thời mở miệng, lời còn chưa dứt, thần thông đôi bên cũng còn đang nổ vang, hai người bọn họ một người biến ảo ra một con cá sấu màu tím, người còn lại thì có một con đại bàng màu trắng bên ngoài thân thể, tiếp tục tranh đấu không ngừng.

Bốn người đang chém giết xung quanh bọn họ nghe vậy, thì không có nửa điểm chần chờ, mạnh mẽ thay đổi phương hướng, lao thẳng về phía Mạnh Hạo.

Khoảnh khắc khi bốn người này tiến đến, mi tâm Mạnh Hạo lóe lên chữ mộc, chung quanh hắn lập tức biến ảo ra một cây đại thụ che trời. Cây ấy mới vừa xuất hiện, lập tức thiêu đốt trong vô hình, khiến cho hỏa diễm nháy mắt ngập trời.

- Tán!

Ở khoảnh khắc bốn người này tiến đến, hai tay Mạnh Hạo nâng lên, mạnh mẽ vung ra bên ngoài. Vung một cái, nhất thời biển lửa nổ vang, lấy Mạnh Hạo làm trung tâm, cuồn cuộn trực tiếp lan tràn ra bốn phía. Trong khoảng thời gian ngắn, trên bầu trời biển lửa bao phủ, dưới mặt đất lửa cháy lan tràn, ở trong đồ đằng mộc - hỏa của Mạnh Hạo cũng có từng giọt nước mưa màu vàng xuất hiện. Theo biển lửa khuếch tán, nơi nó đi qua, lực lượng tam đại đồ đằng kim, mộc, hỏa, kinh thiên động địa.

Bốn người kia sắc mặt không khỏi đại biến, đều tự triển khai thủ đoạn. Một người trong đó biến ảo một con Huyền Vũ thật lớn, người còn lại thì vung lên tay phải, một con rết bự chảng xuất hiện, thân thể màu đỏ vặn vẹo, phát ra rít bén nhọn.

Hai người cuối cùng thì đồng thời huyễn hóa ra hai độc nhãn cự nhân, ngửa mặt lên trời rít gào, đối kháng biển lửa.

Biển lửa trong chớp mắt như cái mồm to của thiên địa, quét ngang trực tiếp cắn nuốt bốn người này, tiếng động nổ vang kinh thiên. Huyền Vũ kia đứng mũi chịu sào, bị biển lửa đảo qua, lập tức phát ra tiếng kêu thê lương thảm thiết, thân thể khoảnh khắc chia năm xẻ bảy, hoàn toàn nổ tung, khiến cho vị tu sĩ Nguyên Anh phía sau nó kia, cả người phun ra máu tươi, thân thể lập tức bay về phía sau.

Sau đó là con rết bự chảng kia, con rết này giống như chịu được lửa, nhưng khi từng giọt nước mưa màu vàng tiến đến, con rết này trong phút chốc liền trở thành pho tượng màu vàng, sau đó bị biển lửa đảo qua, lập tức hòa tan. Ngay tiếp theo tu sĩ phía sau nó, ở bên trong tiếng kinh hô, cả cánh tay đã trở thành màu vàng, nếu không phải là người này lập tức áp chế, sợ là cả người, trong nháy mắt đã biến thành kim tượng.

Mà hai độc nhãn cự nhân kia thì còn thê thảm hơn nữa, thân thể chẳng những tan vỡ chia năm xẻ bảy, mà ngay cả khối vụn, cũng trực tiếp trở thành kim loại, bị hòa tan trở thành hư vô.

Đây là lần đầu tiên Mạnh Hạo triển khai toàn lực, thôi phát thuật pháp của tam đại đồ đằng cùng một lúc. Tiếng nổ vang ngập trời, bốn tu sĩ Nguyên Anh toàn bộ phun ra máu tươi, thân thể bị buộc đồng loạt lui về phía sau.

Thân ảnh Mạnh Hạo giống như một đạo cầu vồng, từ trong biển lửa này gào thét mà ra. Biển lửa ngập trời phía sau, giống như đã trở thành áo choàng rộng thùng thình của hắn, giọt nước mưa màu vàng kia, như là điểm xuyết cho áo choàng này, về phần cự mộc đang thiêu đốt kia, thì lại chính là hoa văn của áo choàng này.

Nếu đem hình ảnh giờ khắc này, hóa thành một bức tranh, như vậy, trong bức họa kia, Mạnh Hạo, khí thế kinh thiên!

Một màn này, chấn động này hai tu sĩ Nguyên Anh trung kỳ đang chém giết. Hai người bọn họ liếc nhau, không hẹn mà cùng ngừng ra tay, đều tự triển khai thần thông, lao thẳng về phía Mạnh Hạo.

Hai người tu sĩ này không phải mấy người Nguyên Anh sơ kỳ vừa rồi có thể so sánh được. Giờ phút này đồng thời ra tay, thì vô luận là đồ đằng cá sấu kinh khủng kia, hay là con chim đại bàng màu trắng, đều trong nháy mắt lao tới Mạnh Hạo. Một cỗ khí thế hung tàn, xen lẫn uy áp thuộc về Nguyên Anh trung kỳ, cũng tới gần Mạnh Hạo.

Hai mắt Mạnh Hạo chợt lóe, lúc trước hắn ở trên đại thạch bảy trăm trượng, nhìn thấy mấy người kia cướp đoạt tiên thổ, chính mình quyết định tham dự vào, thì hắn đã nghĩ kỹ nên ra tay như thế nào. Lần này, hắn không phải là đến giết người, mà chỉ vì đoạt tiên thổ!

Gần như ở khoảnh khắc hai nam tử Nguyên Anh trung kỳ này tới gần, Mạnh Hạo nâng tay trái lên, vung lên về phía trước. Lập tức một mảnh sóng gợn quanh quẩn lan ra, sóng gợn này khoảnh khắc biến thành màu đen, hóa thành một đuôi trong Tam Vĩ phiên, tạm thời buông lỏng vây khốn đối với Quý Thập Cửu, trực tiếp lao về phía trước.

Tam Vĩ phiên, là pháp bảo uy lực lớn nhất trong túi trữ vật của Mạnh Hạo, giờ phút này xuất hiện, thiên địa biến sắc, một cỗ trùng kích khổng lồ bỗng nhiên khuếch tán, khiến cho nam tử mặc áo tím kia, sắc mặt đại biến, thân thể lập tức lui về phía sau, nhưng vẫn là không thể tránh đi. Y chỉ có thể bấm tay niệm thần chú, triển khai đủ loại thần thông, lấy ra không ít pháp bảo, để chống cự một quét của mảnh sóng gợn màu đen kia.

Tiếng nổ vang quanh quẩn, nam tử áo tím phun ra máu tươi, hai mắt lộ ra sát cơ mãnh liệt, cũng có rung động, thân thể không tự chủ được nhanh chóng rút lui, liên tục thối lui ra khỏi mấy trăm trượng, rồi mới miễn cưỡng dừng lại.

Cùng lúc đó, thân mình Mạnh Hạo không hề ngừng lại, bay nhanh về phía trước, tay phải nâng lên, đột nhiên chỉ về phía nam tử áo trắng phía trước.

- Yêu Phong, đệ bát cấm!

Yêu cấm vừa ra, sắc mặt nam tử áo trắng lập tức biến hóa, khi Mạnh Hạo nhìn lại, bốn phía nam tử áo trắng này nhất thời xuất hiện vô số sợi tơ, mà người ngoài nhìn không tới. Trong nháy mắt chúng quấn quanh người này, khiến cho tu vi của nam tử áo trắng, ở một khắc này, trực tiếp bị phong ấn.

Nhưng phong ấn này không thể lâu dài, chỉ có một hơi, nhưng... thời gian một hơi, đối với Mạnh Hạo mà nói, cũng là đủ rồi.

Thân thể của hắn khoảnh khắc mà đi, đang muốn thẳng đến đoàn tiên thổ kia. Quanh đó, bảy tu sĩ Nguyên Anh, có người lộ ra sát cơ, cũng có người lo lắng.

Nhưng vào lúc này, hư vô cách đó không xa, vốn là trống trải, chợt đột nhiên xuất hiện sóng gợn vặn vẹo, một thân ảnh nháy mắt xuất hiện. Đây là một thiếu niên mặc trường bào màu đen, đầu của gã rất nhỏ, so sánh với thân thể rõ ràng mất cân đối, cả người thoạt nhìn giống như con chuột, vẻ mặt của gã âm trầm, trong mắt có tia sắc bén tàn nhẫn thị huyết. Lúc này, gã cười khặc khặc, tốc độ cực nhanh, thế mà lại vượt qua Mạnh Hạo không ít, bay thẳng về phía tiên thổ.