Ngã Dục Phong Thiên

Chương 764: Ma binh!



Mạnh Hạo tâm linh chợt động, tay phải nhấc lên, một phát bắt được đạo ánh sáng trắng xám này. Ánh sáng này lóng lánh, nháy mắt hóa thành một cây thương trắng xám nhìn như hư ảo, nhưng lại chân thật tồn tại!

Cầm trong tay Hoang Trủng màu trắng, trong óc Mạnh Hạo khoảnh khắc nổ vang.

– Bất luận ngươi là Phong Yêu đời thứ mấy, ta là yêu binh Hoang Trủng, do ba đời Phong Yêu huyết luyện mà thành, bị phong ở Yêu Tiên cổ giới, ý thức ngủ say, mới khiến ma niệm sinh ra…

– Ma niệm cũng là ta, cuộc đời của ta, từ một khắc bị đúc tạo nên, đã bị định ra, cuộc đời này ta có tất cả chín chủ, từ Phong Yêu đời thứ nhất tới Phong Yêu đời thứ chín, đều là chủ nhân của ta!

– Mặc kệ ngươi là đời thứ mấy, đến Yêu Tiên cổ giới, ta ở chỗ này chờ ngươi… Còn có ba đời Phong Yêu cùng đi hết cổ đạo, phá tan sơn hải thứ chín, nhưng tại một cái chớp mắt phá tan, táng thân tinh không, cái chết của họ … Tồn tại manh mối, liên quan đến một bí mật kinh thiên, truyền thừa của họ, cũng ở chỗ này… Ta kiên trì không được bao lâu nữa rồi, ngươi… Nhất định phải tới!

– Giờ phút này, ta chỉ có thể đưa ra một đạo ý thức bản mạng này, sau đó lại ngủ say, giữ lại ý thức, chờ ngươi cùng với Phong Yêu sau ngươi đến. Phong Yêu đại nhân, cầm ý thức bản mạng của ta, niệm cổ kinh Phong Yêu, thu phục ma niệm này.

– Nó sẽ là ….. vật để ngươi liên hệ cùng ta ở Yêu Tiên cổ giới! Nếu cuộc đời này ngươi không tới được Yêu Tiên cổ giới, hãy đem thương này truyền xuống, cho đến khi truyền tới Phong Yêu đời thứ chín!

– Ba đời đại nhân trước khi chết, đã từng nói… chín đời Phong Yêu, nếu bất diệt, ắt là đỉnh phong, là Phong Yêu nhất mạch Nghịch Thiên Cải Mệnh, đổi lấy một đường sinh cơ của sơn hải thứ chín!

Thanh âm trầm thấp tang thương mang theo suy yếu, chợt quanh quẩn ở trong óc Mạnh Hạo, cổ ngọc Phong Yêu trong túi trữ vật Mạnh Hạo lập tức chấn động, giống như cảm nhận được ba đời Phong Yêu tử vong, tản mát ra một cỗ bi ai.

Thanh âm dần dần tiêu tan, cho đến sau khi hoàn toàn biến mất, Mạnh Hạo chậm rãi ngẩng đầu, thì thào mở miệng.

– Ta… Chính là đời thứ chín.

Vừa nói hai mắt hắn khoảnh khắc lộ ra một tia tinh mang, nhìn về phía người mặc áo bào đen giờ phút này đang mang biểu tình hoảng sợ nhanh chóng lui về phía sau.

– Cổ đạo, chấp Phong Thiên chi niệm, sơn hà thương sinh đại thiện, sơn hải thứ chín nhu đạo kiếp lai…..

Mạnh Hạo chậm rãi mở miệng, khoảnh khắc khi thanh âm của hắn truyền ra, thanh thương trắng xám trong tay hắn, nháy mắt tản mát ra một luồng quang mang trắng xám, chậm rãi nâng lên, mũi thương chỉ thẳng vào người mặc áo bào đen.

Thanh âm Mạnh Hạo mỗi một lần, đều tản mát ra lực lượng kỳ dị. Lực này người ngoài không cảm giác được, thậm chí cũng không thể nghe thấy, nhưng đối với người mặc áo bào đen, hoặc giả là Kháo Sơn Lão Tổ mà nói, kinh này như ma chú!

Người mặc áo bào đen phát ra tiếng gào thê lương, trong phút chốc, thân thể nháy mắt sụp đổ, lượng lớn hắc khí tản ra.

Cả người y như phát cuồng, ngửa mặt lên trời gào rú.

– Câm miệng, câm miệng, không cần đọc nữa!!

Vừa gào rú, hai mắt người mặc áo bào đen trở nên đỏ thẫm, điên cuồng lao về phía Mạnh Hạo, ý đồ giết chết hắn. Nhưng trong chớp mắt tới gần, chỉ mới tới gần trăm trượng, người mặc áo bào đen lập tức kêu thảm thiết, thê lương hơn, tốc độ thân thể tiêu tan nhanh hơn.

Dọa cho y tâm thần hoảng sợ, thân thể nhoáng lên một cái, lui thẳng ra xa xa. Giờ phút này y không còn có ý tưởng giết chết Mạnh Hạo nữa rồi, ý niệm duy nhất trong đầu y, chính là giống như Kháo Sơn Lão Tổ năm đó vậy, cuộc đời này cũng không muốn gặp lại Mạnh Hạo một lần nào nữa.

– … Mệnh ta vô lượng!

Gần như ngay tại khoảnh khắc người mặc áo bào đen này muốn chạy trốn, Mạnh Hạo niệm xong câu đầu tiên của cổ kinh Phong Yêu. Nháy mắt khi nửa câu cuối cùng này truyền ra, người áo đen đã chạy trốn ở nơi xa xa, kêu thảm thiết thê lương hơn, lộ ra sự thê thảm vô tận, thân thể nổ vang, không ngừng sụp đổ, càng trở nên suy yếu, càng không cách nào tiếp tục bỏ chạy. Khi y hoảng sợ và tuyệt vọng, thân thể y không chịu khống chế, giống như có một cỗ lực hút khổng lồ khiến y không thể chống cự, từ trường thương trong tay Mạnh Hạo tràn ra, khiến cho người mặc áo bào đen, thân thể không tự chủ được lui về phía sau, không ngừng bị kéo về hướng Mạnh Hạo.

– Phong Yêu nhất mạch các ngươi đều đáng chết, sơn hải thứ chín không dung các ngươi, đời đời đều chết không tử tế!!

Người mặc áo bào đen thê lương gào rú, hai mắt Mạnh Hạo lạnh băng, chậm rãi đọc ra câu thứ hai mà hắn biết của cổ kinh Phong Yêu.

– Cổ đạo, niệm vạn biến chi yêu, không đi tiên lộ, đạp kiếp sơn hải thứ chín…

Nháy mắt hắc khí trên thân thể người mặc áo bào đen càng tan rã trên phạm vi lớn, tiếng kêu thảm thiết của y khuếch tán, thân thể không chịu khống chế, càng nhanh chóng bay ngược, khoảng cách với Mạnh Hạo, chỉ còn lại có nghìn trượng.

800 trượng, 600 trượng, năm trăm trượng…

Người mặc áo bào đen gào rú rít gào, thân thể sụp đổ lại lần nữa xuất hiện, lập tức từ trong cơ thể của y, nháy mắt xuất hiện lượng lớn gương mặt, những gương mặt này một đám trong dữ tợn mang theo sợ hãi, sau khi xuất hiện vờn quanh ở bốn phía người mặc áo bào đen, lôi kéo thân thể y, muốn chạy trốn ra khỏi phạm vi lực hút này.

– … Đạo ta vĩnh hằng, thương sinh thác nhi ngô đạo chân…

Mạnh Hạo vẻ mặt lãnh mạc, chậm rãi mở miệng.

Lời nói truyền khắp bốn phía, như có được thiên âm, trong phút chốc áp bức tới người mặc áo bào đen. Bên ngoài thân thể của y, những gương mặt này đồng loạt gào rú thê lương, nháy mắt vặn vẹo, như bị hủy diệt, thân thể người mặc áo bào đen lại bị kéo lại gần hơn.

Bốn trăm trượng, ba trăm trượng… Một trăm trượng!!

Người mặc áo bào đen hoàn toàn điên cuồng, sinh tử nguy cơ, y mạnh mẽ rống to. Theo tiếng hô của y, mấy vạn tu sĩ của Bát Mạch liên minh trên mặt đất, thân thể đồng loạt run rẩy. Nháy mắt lại có hơn một ngàn người, đồ đằng trên thân thể lóng lánh, khoảnh khắc bị hút đi hết thảy sinh cơ, thân thể trực tiếp hóa thành thây khô héo rũ. Đồ đằng của bọn họ ầm ầm bay ra, đã trở thành gương mặt huyết sắc, lao thẳng đến phía người mặc áo bào đen.

Ngay sau đó, tu sĩ của Bát Mạch liên minh, lần lượt có người như thế, tiếng động bang bang quanh quẩn, thanh âm thảm thiết vang lên liên tiếp. Mấy vạn tu sĩ, trong chớp mắt, đã có hơn một vạn người, toàn bộ thê lương tử vong, trở thành thây khô.

Sinh cơ, tính mạng của bọn họ, đều bị đồ đằng của bọn họ hút khô, bay ra, tới gần người mặc áo bào đen, vờn quanh ở bốn phía người mặc áo bào đen, đã trở thành lực lượng giúp y chống cự lực hút.

– Thánh Tổ đại nhân…

Năm tu sĩ Nguyên Anh còn lại của Bát Mạch liên minh, giờ phút này ai nấy đều mang biểu tình bi thương. Bọn họ cảm nhận được đồ đằng trên thân thể, đang hấp thu sinh mạng của bản thân, thấy được lượng lớn tộc nhân tử vong, vẻn vẹn thời gian gần mấy cái hô hấp, lại có hơn một vạn tộc nhân trở thành thây khô.