Ngã Dục Phong Thiên

Chương 783: Thấy được Mặc Thổ



Một ngày sau, sau khi nghỉ ngơi hồi phục qua, hai bên bổ sung đầy đủ tư nguyên. Với Mạnh Hạo, vào thời khắc quan trọng, có thể khống chế bảy vạn dị yêu của Hắc Long đại bộ xuất chiến, như vậy, vào lúc cần thiết, Mạnh Hạo có thể khống chế hai mươi bốn vạn dị yêu.

Một con hắc long, một chiếc chiến thuyền, tiến tới giữa không trung.

Đoạn đường cuối cùng này, chỉ cần thời gian ba tháng, liền có thể vượt qua, nhưng ba tháng này, cho dù là với Hắc Long đại bộ hay Ô Thần bộ, cũng đều là giai đoạn khó khăn nhất.

Tháng đầu tiên, bọn họ chiến đấu bảy lần, gặp phải chín bộ lạc, gần như là cứ ba đến năm ngày, lại gặp một bộ lạc cướp đoạt. Cho dù là Ô Thần bộ mấy năm nay trải qua không ít chiến tranh, nhưng thường xuyên như thế, cũng chưa từng xảy ra.

Hắc Long đại bộ cũng giống như thế, nếu không phải hai bộ lạc liên minh, vậy chỉ một tháng này, Ô Thần và Hắc Long, đều sẽ tự tổn thất đến quá nửa. Ô Thần thì còn ổn, tộc nhân tổn thất, nhưng sức chiến đấu không suy giảm, vì có đủ dị yêu bổ sung, nhưng với Hắc Long đại bộ, lại cực kỳ khó khăn.

Nhưng, vì hai bộ lạc liên minh, nên một tháng chinh chiến này, mặc dù khá mệt mỏi, nhưng tổn thất vẫn ở trong mức độ nhất định.

Trong số đó, có ba lần đại chiến sinh tử, may có dị yêu của Mạnh Hạo thay đổi cục diện. Lúc này dị yêu của Hắc Long đại bộ, đã được nhất trí giao cho Mạnh Hạo, để Mạnh Hạo điều khiển.

Năng lực khống chế đáng sợ như vậy, khiến cả Hắc Long đại bộ kinh hãi, đồng thời càng thêm phấn chấn, ngay cả Hứa Bạch cũng chấn động với Mạnh Hạo, y không biết dạng Tư Long nào, có thể làm được điều này.

Một tháng này, cho dù tộc nhân hai tộc đều có tổn thất, nhưng Mạnh Hạo, lại có thêm càng nhiều dị yêu trong chiến tranh, thậm chí vì đặc điểm này của Mạnh Hạo, Hắc Long đại bộ chủ động phối hợp, không đánh chết dị yêu của đối phương, khiến dị yêu của Mạnh Hạo, đạt đến hơn ba mươi vạn!

Dị yêu vừa xuất hiện, liền kinh thiên động địa.

Cho đến tháng thứ hai, bọn họ vượt qua hơn hai mươi trận chiến, trong đó có hai lần, gặp phải mấy bộ lạc cướp đoạt liên thủ, nhưng trước mặt đàn dị yêu đáng sợ của Mạnh Hạo, tất cả bộ lạc cướp đoạt, đều bị quét sạch!

Mà dị yêu của Mạnh Hạo, cũng đạt đến con số bốn mươi vạn đáng sợ!

Bốn mươi vạn dị yêu, ở vùng đất Tây Mạc này, là chuyện chưa từng có, thậm chí một đại bộ có cả Lão Tổ Trảm Linh, cũng không thể có được nhiều dị yêu đến vậy, vì không có Tư Long khống chế, không có bao nhiêu tộc nhân có thể lạc ấn dị yêu, thậm chí... thức ăn cho bốn mươi vạn dị yêu, cũng đủ khiến một Trảm Linh đại bộ, trong thời gian ngắn bị ăn sạch tài nguyên.

Khi đàn dị yêu của Mạnh Hạo đạt đến bốn mươi vạn, chiến tranh trở nên đơn giản, một tháng cuối cùng này, bọn họ thậm chí không một lần nào gặp phải kẻ đối địch, một đường thẳng tiến tới Mặc Thổ.

Thậm chí Hải Yêu đại bộ ở Đoạn Nam quan diệt vong, cũng không dẫn tới chút sóng gió nào.

Nhưng càng như thế, cảm giác nguy cơ, càng đè nặng trong lòng Mạnh Hạo, thậm chí Hứa Bạch, cũng dần cau mày, cảm thấy có gì không đúng, những tu sĩ Nguyên Anh khác, cũng lần lượt cảm thấy vậy.

Cho đến khi thời gian ba tháng từ Đoạn Nam quan trôi qua, Hắc Long đại bộ và Ô Thần bộ, cuối cùng cũng nhìn thấy Mặc Thổ.

Ngay khi nhìn thấy, Mạnh Hạo và Hứa Bạch, còn cả tộc nhân của cả hai bộ lạc, cũng đều cực kỳ khó coi.

Mặc Thổ, giống như một bình nguyên đột ngột mọc lên trên mặt đất, cao cao tại thường, mà bên dưới nó, lại như có những đứt gãy, khoét sâu xuống mặt đất Tây Mạc.

Đây là lần đầu Mạnh Hạo nhìn thấy biên giới Mặc Thổ và Tây Mạc. Năm đó hắn rời khỏi Mặc Thổ, không đi qua nơi này, mà dùng truyền tống trận xa xưa, truyền tống trực tiếp đến phía bắc Tây Mạc.

Lúc này nhìn được rõ biên giới của Mặc Thổ, đôi mắt Mạnh Hạo không khỏi nheo lại, hắn cuối cùng cũng hiểu, vì sao hạo kiếp của Tây Mạc, chỉ có Mặc Thổ mới có thể tránh được.

Mặt đất phía nam Tây Mạc, vốn cao hơn phía bắc rất rất nhiều, như vậy, khi tây, bắc và đông hoàn toàn trở thành khu vực của biển tím, hoàn toàn ngập chìm, thậm chí nhiều lúc còn có thể ngửi thấy mùi vị của biển tím, nhưng phía nam này, ngay cả nước sông còn chưa tụ lại.

Tất cả mưa tím rơi xuống, đều chảy xuống dưới.

Phía nam Tây Mạc, vốn có địa thế cực cao, nhưng Mặc Thổ này, còn cao hơn cả phía nam Tây Mạc, gần như một vách núi thẳng đứng, cao đến mấy nghìn trượng.

Không cần phải bàn, biên giới của Mặc Thổ, và Tây Mạc, là một mảnh sơn mạch vô tận, sơn mạch trải dài tới chân trời, quét ngang phong bạo màu tím, ngăn cách tất cả sinh mệnh bước vào.

Sơn mạch này, khiến cho độ cao của Mặc Thổ, đạt đến mức độ kinh người, có thể ngăn cản biển tím xâm lấn, mà cửa vào duy nhất của Mặc Thổ...

Là Mặc Môn!

Mặc Môn dài hơn tám vạn trượng, đứng giữa sơn mạch, sừng sững giữa trời đất, sừng sững trước mắt tất cả tu sĩ. Cánh cửa này to lớn, đủ để khiến tất cả mọi người nhìn thấy đều kinh hãi.

Mặc Môn màu đen, khép chặt. Trên tường thành dài hơn tám vạn trượng, có mấy vạn tu sĩ đứng dày đặc, đang bàn luận, chỉ chỉ về phía bên ngoài.

Mạnh Hạo nheo mắt, là thói quen hình thành mấy năm nay. Cơn mưa tím thậm chí chưa từng dừng lại này, lại lấy Mặc Môn làm ranh giới. Bên ngoài Mặc Môn, mưa tím tầm tã, mà trong Mặc Môn, thậm chí trên tường thành, lại không có một giọt!

Ngoài Mặc Môn, mây mù đầy trời, một mảnh u ám, Mạnh Hạo đã nhiều năm không nhìn thấy mặt trời hoàn chỉnh, nhưng trong Mặc Môn, bầu trời trong xanh, mây trắng từng cụm, trời quang mây tạnh.

Mặc Môn, giống như chia cách hai thế giới.

Nhưng thứ thực sự khiến Mạnh Hạo và Hứa Bạch khó coi, là giữa Mặc Môn khổng lồ và hai bộ lạc, lại có hơn hai mươi bộ lạc cướp đoạt trú đóng, đang tham lam, trào phúng nhìn về phía bọn họ.

Hơn hai mươi bộ lạc, gần hai mươi vạn tộc nhân, còn hơn bốn mươi vạn dị yêu, ở trước Mặc Môn, lộ ra khí thế kinh thiên, như có thể ngăn cản tất cả những ai muốn tiến vào Mặc Thổ.

Từ trong ánh mắt của hơn hai mươi bộ lạc này, Mạnh Hạo nhìn thấy sự tham lam, dữ tợn, còn nhìn thấy một câu nói.

- Chúng ta không vào được, các ngươi cũng đừng mong tiến vào! Nếu nhất định muốn chết... Vậy thì để chúng ta, cũng nhau chết!

Mạnh Hạo im lặng, ánh mắt hắn dừng lại phía trước hai mươi mấy bộ lạc, trên mặt đất, cắm hơn vạn cây trúc, những cây trúc này lắc lư trong gió, trên thân trúc có vết máu đã khô đen.

Mỗi một cây trúc, có cắm một cái đầu lâu, trên đó có người già, có trẻ nhỏ, đó là tất cả đầu lâu của cả một bộ lạc. Thậm chí ở nơi trước nhất, còn có một cái đầu lâu dị yêu to lớn, đó hiển nhiên là... đồ đằng Thánh Tổ của bộ lạc bị diệt tộc này.

Toàn bộ tử vong.

Tộc này, tên là Thiên Phong.

Ở xa hơn, phía gần với Mạnh Hạo và Hứa Bạch, trên mặt đất có cắm hơn hai vạn cây trúc không, ý nghĩ không cần phải nói... những cây trúc này, đang đợi cắm đầu lâu tộc nhân của hai bộ lạc Ô Thần và Hắc Long.

Chiến trường hoàn toàn yên lặng, không ai nói một lời, chỉ có tiếng gió nhè nhẹ thổi, và tiếng hít thở nặng nề cùng sát khí ngập trời của mấy chục vạn tu sĩ hai bộ lạc.