Ngã Dục Phong Thiên

Chương 794: Chỉ Hương dũng mãnh!



Một chỉ này, một cỗ cảm giác lạnh lẽo âm u lập tức bao phủ hư vô bốn phía, cũng ảnh hưởng tới Mạnh Hạo. Khiến thân thể Mạnh Hạo chấn động, toàn thân lập tức băng hàn.

Hàn này, nhìn như thân thể hàn, nhưng trên thực tế lại không phải như thế, hàn chính là tâm, hàn chính là hồn, hàn chính là thất tình lục dục. Giống như cỗ hàn khí kia, muốn tất cả tình cảm của Mạnh Hạo, đều hoàn toàn đóng băng, chuyển hóa thành một loại ác nghiệt vô tình chân chính.

Mà một khi bị chuyển hóa, thì thân thể hắn, dường như đã bị cải tạo thành một cái tồn tại đặc thù nào đó, thích hợp đoạt xá.

- Xong rồi, xong rồi. Trảm cmn Linh đấy, đây là Trảm Linh đấy, em gái ngươi a!!! Mạnh Hạo ngươi hại chết Ngũ gia rồi, ngươi để cho ta chạy trốn thật tốt, ta còn có thể tìm người báo thù cho ngươi….

Chim anh vũ thét chói tai, miếng mỡ đông cũng đang gào thét, hai đứa đều oán giận.

Mạnh Hạo không để ý đến chim anh vũ và miếng mỡ đông, vẻ mặt hắn vẫn luôn bình tĩnh, cảm thụ được trong lòng nổi lên hàn ý, giống như có điều ngộ ra.

- Đây là ý cảnh?

Mạnh Hạo thở sâu, hai mắt bỗng nhiên lộ ra tinh mang.

- Chỉ Hương, nếu như ngươi tiếp tục không ra tay, Yêu Tiên cổ giới, chỉ có một mình ngươi đi.

Thời điểm Mạnh Hạo truyền ra thanh âm, bóng dáng hơi mờ kia chợt giật mình, hai mắt lóe lên, tay phải lại không tạm dừng. Lúc chỉ ra, toàn thân Mạnh Hạo lập tức hàn khí kinh người, tim của hắn dần dần không hề nhảy lên nữa, tâm tình của hắn cũng đang chầm chậm hóa thành lạnh như băng.

Không có thần thông, không có thuật pháp, chỉ là một chỉ, nhìn như phong khinh vân đạm, nhưng lại cải biến thiên địa bốn phía, ảnh hưởng tới quy tắc thế gian, khiến cho Mạnh Hạo, toàn thân như bị trói buộc, không thể làm ra chút phản kháng. Tu vi của hắn, giống như không có tác dụng, khó có thể ngăn cản lực lượng ý cảnh này xâm nhập.

Thứ duy nhất có thể ngăn cản, chính là một lần miễn sinh tử cuối cùng của Kỳ Nam, một đạo Đạp Ca Kiếm Khí cuối cùng còn lại trong cơ thể Mạnh Hạo. Nhưng Mạnh Hạo sẽ không dễ dàng sử dụng chúng, cho dù giờ phút này là đối mặt với Trảm Linh, nhưng cũng không đến mức phải dùng đòn sát thủ.

Bởi vì, còn có Chỉ Hương!

Hắn không nóng nảy, bởi vì trước khi bước vào Yêu Tiên cổ giới, sinh tử của hắn, có người so với hắn còn để ý hơn.

Hơn nữa, cho dù là Mạnh Hạo phán đoán sai, hắn cũng đã sớm an bài thủ đoạn. Kỳ Nam ở trong đầu hắn, bất cứ lúc nào cũng có thể thức tỉnh.

Đây cũng là chỗ dựa cho Mạnh Hạo có gan thong dong rời đi, ở chỗ này chờ đợi.

Hai mắt Mạnh Hạo chậm rãi hóa thành màu lam, ở trong một chớp mắt này, bỗng nhiên, một tiếng hừ kiêu ngạo tràn đầy khó chịu, chợt truyền ra trên bầu trời này. Cùng lúc đó, một đóa hoa sen màu trắng, chợt xuất hiện trước người Mạnh Hạo. Khoảnh khắc khi hoa này nở rộ, bóng dáng hơi mờ kia bỗng nhiên biến sắc.

Cùng lúc đó, từng tiếng ken két quanh quẩn vang lên, hư vô bốn phía Mạnh Hạo, trực tiếp vỡ vụn, ầm một tiếng, hóa thành vô số mảnh vỡ, sụp đổ.

Nhưng cố tình lại quỷ dị ở chỗ, hư vô sụp đổ này lại chỉ là giả thôi, cũng không phải là thiên địa thực sự. Nó sụp đổ, giống như ảo ảnh trùng điệp, khi vỡ vụn, mảnh vỡ ở bốn phía cũng dần dần biến mất.

Mạnh Hạo thở sâu, thân thể khôi phục như thường, nhưng hàn ý trong lòng, vẫn lưu lại một ít. Hiển nhiên là Chỉ Hương khó chịu, không muốn trợ giúp xua đi giùm.

Mạnh Hạo không để ý, khẽ mỉm cười, khi ngẩng đầu, hai mắt khôi phục như thường. Cả người ở trong khoảnh khắc khôi phục lại, bỗng nhiên rút lui, đảo mắt đã hóa thành một luồng khói nhẹ, trong hắc nguyệt, thuấn di bỏ chạy!

Bóng dáng hơi mờ nhíu mày, cất bước, đang muốn đuổi theo, nhưng trong nháy mắt tiếp theo, lão liền ngừng lại. Bởi vì phía trước lão, giờ phút này, từ trong hư vô đi ra một nữ tử, sắc mặt âm trầm.

Cô gái này tướng mạo tuyệt mỹ, váy dài màu xanh nhạt, cổ tay áo thêu một đóa mẫu đơn màu lam nhạt, chỉ bạc vẽ ra vài đám tường vân, vạt áo tinh tế điểm một hàng hải thủy vân đồ màu lam, trước ngực là một mảnh gấm màu vàng nhạt bao lấy bộ ngực phồng lên. Thân mình nhẹ nhàng chuyển động, váy dài tản ra, giơ tay nhấc chân như gió phất liễu bay, dáng vẻ thướt tha mềm mại.

Tất cả đủ để người khác phái tim đập thình thịch, như si như say, da thịt vô cùng mịn màng, ngũ quan tinh xảo tới mức tuyệt luân rồi. Giống như tất cả sự vật xinh đẹp trong thiên địa, ở trước mặt nàng, đều phải xấu hổ cúi đầu. Dường như nơi nàng đứng, nhất định là điểm duy nhất tập trung ánh mắt người.

Nhưng vào giờ khắc này, nàng lại nghiến răng nghiến lợi, giống như có chút phẫn nộ, khuôn mặt nõn nà lại ẩn chứa sát khí, không có vẻ kiều mỵ không xương, mà lại là mặt lạnh đã thăng lên ba phần.

Khi đi tới, bốn phía nàng là đóa hoa đầy trời bay lên, tạo ra một dòng xoáy nhỏ, phất phới ở bốn phía, hạ xuống đầu vai nàng. Theo bước chân nàng đi tới, đóa hoa xoay tròn xung quanh nàng, nhẹ nhàng bay lên, như thơ như họa.

Nàng chính là Chỉ Hương!

Lúc trước, sau khi Ngũ Độc bộ bị giết, nàng giống như xem xong rồi rời đi, nhưng trên thực tế vẫn luôn ở xa xa đi theo bộ lạc của Mạnh Hạo. Nàng cũng không nguyện ý để Mạnh Hạo ở nửa đường chết non. Nói như vậy, thành công khi nàng đi tới Yêu Tiên cổ giới liền ít đi rất nhiều.

Cho đến khi nhìn thấy Mạnh Hạo đưa Ô Thần bộ vào Mặc Thổ, cho đến lúc nhận thấy, có một vị tu sĩ Trảm Linh của Mặc Thổ phân thần đuổi tới. Chỉ Hương hiểu được, bản thân không xuất thủ không được.

Cho dù không tình nguyện, nhưng Mạnh Hạo lại gọi ra tên của nàng, tình thế bắt buộc, nàng chỉ có thể lựa chọn đứng ra, nội tâm là nghiến răng nghiến lợi với Mạnh Hạo, nhưng lại không có cách nào khác.

- Các hạ là ai?

Bóng dáng hơi mờ hơi chút co hai mắt lại, chậm rãi mở miệng. Đây là lần thứ hai, lão chân chính mở miệng nói chuyện, thanh âm tang thương, dường như rất già nua.

- Ta là cô nãi nãi ngươi!

Chỉ Hương lạnh giọng nói, thanh âm êm tai như chim sơn ca …. Nhưng lời nói, lại hoàn toàn thay đổi giọng điệu.

Hai mắt của bóng dáng hơi mờ chợt lóe hàn quang, trong lúc cất bước thì nâng tay phải lên, xa xa chỉ một cái.

- Ngươi chỉ là một cái phân thần, thấy cô nãi nãi ta, còn không mau cút đi!

Chỉ Hương tức giận mở miệng, cho dù là mắng chửi người, cũng vẫn làm cho người ta một loại cảm giác khác thường, giống như làm cho người ta không tức giận nổi, ngược lại sẽ vui vẻ nhận.

Trong lúc nói, nàng nâng tay phải lên, vung tay áo, đóa hoa ngoài thân thể, đồng loạt bay múa, lao thẳng đến bóng dáng hơi mờ.

Xa xa, bóng dáng Mạnh Hạo hóa thành khói nhẹ, lúc gào thét nghe được phía sau truyền đến tiếng nổ vang, còn có thanh âm cua Chỉ Hương, nghiến răng nghiến lợi, quanh quẩn ở bên tai Mạnh Hạo.

- Cô nãi nãi ta thật vất vả tích lũy được một ít tiên lực, cứ như vậy lãng phí. Mạnh Hạo … ngày Yêu Tiên cổ giới mở ra, nếu như ngươi bội ước, không giúp ta, cô nãi nãi ta nhất định, nhất định giết ngươi!!!!

Vẻ mặt Mạnh Hạo như thường, giống như không có nghe thấy, tốc độ nhanh hơn, một Huyết Băng Thiểm chợt lóe, khoảnh khắc đi xa.