Ngã Dục Phong Thiên

Chương 800: Khi nước mắt gặp biển lớn



Từ đó, Mạnh Hạo nhìn thấy rất nhiều người có phần quen thuộc, mỗi một người, hắn đều cảm thấy quen thuộc, nhưng lại không nhớ nổi.

Hứa Bạch đã tới, Trần Phàm cũng tới, tên mập cũng xuất hiện, đến Đại Mao … cũng tới.

Đại Mao đã trở thành đồ đằng Thánh Tổ, nhưng nó cũng không phải là cấp mười hai, mà là cấp mười một, thậm chí tu vi, còn không được đến trình độ Thiên yêu gần như Trảm Linh trong truyền thuyết.

Về biểu hiện, chỉ là Nguyên Anh đại viên mãn. Vùng đất Tây Mạc, dị yêu có tất cả mười hai cấp, dị yêu tu vi cao nhất lịch sử ghi lại, là Thiên yêu cấp mười một có thể so với Trảm Linh, đồ đằng cấp mười hai có thể so với Vấn Đạo, có thể đến được bước này, chỉ có lúc Tây Mạc phồn vinh nhất. Đồ đằng Thánh Tổ có mạnh mẽ hay không, có liên quan mật thiết với số lượng tín ngưỡng.

Thịnh cực tất suy, đó cũng chỉ là lịch sử thôi. Vùng đất Tây Mạc trước hạo kiếp, cho dù tộc nhân của đại bộ có Trảm Linh, cũng không thể so với cả Tây Mạc lúc phồn vinh. Cho nên, Thiên yêu cấp mười một chỉ trở thành Nguyên Anh đại viên mãn, cấp mười hai là gần như Trảm Linh, có được năng lực của đồ đằng. Chuyện này tuyệt đại đa số tu sĩ Tây Mạc không cảm thụ được, chỉ có những người như tế tự, tộc công của bộ lạc, mới biết được rõ ràng.

Như Mạnh Hạo lúc thành đồ đằng Thánh Tổ, cũng như vậy, tộc nhân càng nhiều, tín ngưỡng càng nhiều, hắn càng mạnh mẽ, ngược lại cũng vậy.

Hạo kiếp xuất hiện ở Tây Mạc, diệt tuyệt sinh cơ, dị yêu cũng chịu ảnh hưởng, khiến cho tất cả đồ đằng Thánh Tổ chịu ảnh hưởng lớn hơn nữa, đều bị suy yếu nghiêm trọng. Đám Đại Mao, may mà có yêu khí của Mạnh Hạo năm đó một đường bồi dưỡng. Cũng vì như vậy, Đại Mao cùng với tất cả đồ đằng Thánh Tổ của Kim Ô Hắc Long bộ, đều sớm có đủ năng lực để hóa thành đồ đằng.

Cấp mười một, liền có thể thành đồ đằng!

Đại Mao ở lại trên biển tím rất lâu, liên tục nức nở kêu gào, như đang tìm kiếm Mạnh Hạo, nhưng không hề có kết quả, đến cuối cùng rên rỉ bỏ đi.

Cho đến một ngày, lại có một lão giả đến, vẻ mặt lão âm trầm, tu vi không lộ. Nhưng trong mắt Mạnh Hạo, xung quanh người này, lại có sát khí ngập trời. Bên cạnh đó còn có cả khí tức tang thương cổ lão và tu vi mạnh mẽ đến mức khiến Mạnh Hạo chấn động.

Lão nhìn biển lớn, càng lâu thì sắc mặt càng khó coi, nhưng cuối cùng lại cười lạnh vài tiếng, rồi quay người bỏ đi.

Lão là... Lão Tổ thứ mười của Vương gia!

Rất nhiều người đã tới đây, có một ngày, một cô gái mặc đồ đỏ đi tới. Cô gái này tuyệt đẹp, nhưng lại cau mày, ánh mắt quét khắp nơi, đột nhiên cúi đầu nhìn về biển tím. Vị trí nàng nhìn, chính là ngay phía trên nơi Mạnh Hạo xếp bằng dưới đáy biển sâu.

- Bà cô đây không công chờ nhiều năm như vậy, ngươi vậy mà lại ở chỗ này hóa yêu!

- Thành thật làm tu sĩ để phát triển thì không làm, ngươi lại đi làm yêu!

- Đầu óc ngươi không có bệnh chứ, con bà ngươi, ngươi có còn là đàn ông không. Chiếm tiện nghi của lão nương như vậy rồi phủi đít rời đi? Lại không chịu trách nhiệm như vậy? Bảo bà cô này làm sao đi Yêu Tiên cổ giới!

Cô gái áo đỏ nghiến răng, nhưng lại không còn cách nào khác, mấy ngày sau, chỉ có thể mang theo phẫn nộ, oán hận bỏ đi.

Một hôm khác, một cô gái mặc váy dài màu xanh đi tới. Cô gái này cũng rất đẹp, cơ thể phát tán đan hương, nàng lẳng lặng đứng giữa không trung, nhìn về biển tím xa xôi.

- Mạnh Hạo, rốt cuộc ngươi đi đâu rồi...

Cô gái nhẹ nhàng cất tiếng, rất lâu, rất lâu sau, tiếng thở dài của nàng vẫn còn vang vọng, mà người đã dần dần rời xa.

Trước khi đi, nàng ném một viên đan dược xuống biển, đây là đan do nàng luyện chế, đại biểu đan đạo của cô, đã đạt đến một giới hạn.

Đan dược xuống biển, liền hòa tan.

Trái tim Mạnh Hạo, giờ phút này, có hơi co bóp. Mà thi thể hắn xếp bằng ở đáy biển, cũng hơi rung động.

Cho đến một ngày, một buổi sáng u ám, từ phía Mặc Thổ có một cô gái áo trắng đi ra. Cô gái này có phần lạnh lùng, dường như không biết hỉ nộ, nàng yên lặng đi tới, đứng lặng giữa không trung, nhìn về phía xa. Rất lâu sau, nàng cúi đầu, nhìn xuống mặt biển màu tím.

Nàng không biết, thứ nàng nhìn tới, chính là Mạnh Hạo.

Mạnh Hạo cũng không nhớ nổi, người hắn nhìn thấy, chính là … Hứa Thanh.

Trên thế gian này … chuyện bất đắc dĩ nhất, có lẽ không phải là khoảng cách, mà là rõ ràng nàng nhìn ta, ta nhìn nàng, nhưng giữa chúng ta, lại không thể nhìn thấy nhau.

Suy nghĩ của Mạnh Hạo, lần đầu tiên, có dao động, theo suy nghĩ của hắn bị dao động, cả vùng biển tím, đang yên lặng lại bắt đầu dậy sóng.

Hứa Thanh đứng giữa trời, kinh ngạc nhìn biển tím, nàng nhìn … trọn một năm.

Thời gian một năm này, nàng không hề rời đi, mà lựa chọn một đảo núi, lặng yên ở lại đó, mỗi ngày nhìn biển, mỗi ngày Mạnh Hạo nhìn nàng.

Thời gian một năm này, Mạnh Hạo luôn luôn suy nghĩ, nàng là ai...

Vì không để người khác ảnh hưởng đến nàng, ảnh hưởng đến bản thân, ngay cả Hứa Thanh cũng không biết, hải vực xung quanh nàng, đã trở thành cấm khu của sinh mệnh. Bất cứ tu sĩ Tây Mạc nào, cũng không thể bước vào nửa bước.

Nơi này, đã trở thành thế giới chỉ thuộc về Mạnh Hạo và Hứa Thanh.

Mãi một năm sau, ngọc giản trên người Hứa Thanh phát tán quang mang, giống như đang triệu hoán, lúc triệu hoán trở nên dồn dập hơn, thì nàng đứng dậy, lẳng lặng nhìn biển, quay người, rời đi.

Tại khoảnh khắc nàng quay người, có một giọt lệ, từ khóe mắt nàng, đi qua gò má, rơi xuống biển.

Giọt lệ này, dung hòa vào nước biển.

Sở Ngọc Yên, để lại một viên đan dược.

Hứa Thanh, để lại một giọt nước mắt.

Viên đan dược kia, khiến thân thể Mạnh Hạo chấn động một chút. Mà giọt lệ này, sau khi hòa vào lòng biển, lại khiến cho cả vùng biển bộc phát cuộn trào chưa từng có.

- Ta là ai...

Ý chí Mạnh Hạo đang tự hỏi, theo hắn suy tư, biển động càng lúc càng lớn, sóng lớn ngập trời, chấn động cả vùng biển Tây Mạc, chấn động tu sĩ Mặc Thổ.

- Ta vì sao rất khó chịu...

- Ta quên gì...

- Nàng là ai...

- Bọn họ, là ai...

Ý chí của Mạnh Hạo, vẫn thì thào tự hỏi, gió lốc, sóng biển kinh thiên động địa, có tiếng nổ vang vọng khắp trời.

Trong khi Mạnh Hạo đang tự hỏi, khi hắn gần như điên cuồng rít gào không tiếng động, giọt nước mắt rơi vào trong biển kia, nơi nó đi qua, tất cả nước biển đều tự tách ra, nhường cho nó một con đường.

Khiến cho giọt nước mắt này, không hề bị trở ngại, được dẫn dắt rơi xuống nơi sâu thẳm trong biển tím, rơi tới đáy biển đen nhánh, ngay nơi thi thể Mạnh Hạo khoanh chân ngồi đó.

Tới đây, giọt lệ rơi không hề bị ngăn cản, rơi lên làn môi tái nhợt của Mạnh Hạo rồi mới hoàn toàn dung hòa. Thuận theo cánh môi, thấm vào trong miệng, hóa thành vị đắng.

Giọt nước mắt đắng cay này, khuếch tán trong miệng Mạnh Hạo. Thi thể hắn, đột nhiên hơi động đậy, từng đợt khí tức không thể hình dung đột nhiên ầm ầm bộc phát trên người hắn.

Khí tức bộc phát, kéo theo sóng gió trên biển càng thêm mạnh mẽ.

Cho đến rất lâu, rất lâu sau, trong yên lặng, đôi mắt Mạnh Hạo từ từ... mở ra!