Ngã Dục Phong Thiên

Chương 852: Y, là ai! (2)



Hiện giờ, khi nó chân chính xuất hiện, không trung lập tức nổ vang, tại trên đồ đằng duy nhất, khi bảy thuộc tính dung hợp, Mạnh Hạo bỗng biến sắc, hai mắt hơi co rút lại một chút. Hắn phát hiện, tại lúc bảy đồ đằng dung hợp, dường như xuất hiện một chút không ổn.

- Thuật này tuy là lần đầu ta triển khai, nhưng trong lòng sớm đã diễn luyện nhiều lần. Vả lại Thất Anh trong cơ thể ta đã dung hợp, không có đạo lý khi bảy đồ đằng quy nhất, lại tồn tại điểm không ổn.

Hai mắt Mạnh Hạo chợt lóe, lập tức nhận ra điểm không ổn này đến từ phong, lôi. Giống như ngũ hành vốn là viên mãn, nhưng thêm phong, thêm lôi, lại trở nên không hề viên mãn, cho nên xuất hiện điểm không ổn, không hợp nhau.

Điểm này, khi Mạnh Hạo mở ra đệ thất mệnh trong cơ thể, không có dị thường, mà khi đồ đằng hợp nhất ben ngoài, tại thời khắc này mới hiện ra.

Nhưng cố tình, phong và lôi này tại trong tình huống không ổn đó, lại cực kỳ quý, thế mà lại như nghịch chuyển, ổn định lại. Càng làm cho tâm thần Mạnh Hạo chấn động, là phong và lôi đó lại khiến ngũ hành có sự thay đổi rất nhỏ.

Loại thay đổi này, khiến cho bảy đồ đằng quy nhất ở bên ngoài, xuất hiện một cảnh tượng biến hóa khiến Mạnh Hạo bất ngờ, chấn động toàn bộ thế giới!

Trong phút chốc, trong đầu Mạnh Hạo chấn động đau nhức. Đau đớn này trong chớp mắt đã bao phủ cả người hắn, trong đầu Mạnh Hạo ông một tiếng. Tại lúc khai chiến cùng Hô Diên Lão Tổ lại xuất hiện sự mờ mịt.

Trước mặt hắn, dường như xuất hiện một mảnh chiến trường. Trong chiến trường, có vô số thi hài, máu tươi tràn ngập. Không biết trận chiến này đã tiến hành bao nhiêu năm, những thi thể này, căn bản là không đếm được bao nhiêu.

Thiên địa khôn cùng, toàn bộ chiến trường, đều là hài cốt.

Duy chỉ có ở phía trước, có một quan tài thật lớn. Quan tài này lớn chừng vạn trượng, toàn thân tối đen. Quan tài này vô cùng quen thuộc với Mạnh Hạo, chính là cái quan tài xuất hiện trên không trung Đường lâu của Triệu quốc, mà hắn thấy năm đó.

Kinh người nhất chính là, trên quan tài này, rõ ràng … điêu khắc chín con bướm!

Chín con bướm này, tản ra một sự mỹ lệ không cách nào hình dung, trở thành vật chạm trổ của quan tài này.

Khoảnh khắc khi nhìn thấy chín con bướm này, tâm thần Mạnh Hạo ầm một tiếng, tất cả trước mắt, khôi phục như thường.

Cùng lúc đó, đêm tối ở trời cao nơi đây như bị xé nứt, vùng đất Nam Thiên, Đông Thổ cũng vậy, Nam Vực cũng thế, còn có Tây Mạc, còn có Bắc Mạc, tại thời khắc này, dường như có lực lượng tối tăm, bị Thất Anh đồ đằng của Mạnh Hạo dung hợp dẫn động ra.

Ngoài Nam Thiên Tinh, trên Phong Tiên đài, tại trong nháy mắt, tất cả các tên đều lóe lên, từng tiếng thì thào, bỗng nhiên vang vọng trên Phong Tiên đài.

- Ngũ hành căn bản, thế gian không có căn nguyên thứ sáu. Gió cũng thế, lôi cũng vậy, đều khiến ngũ hành đảo điên … Nhưng gió này … là gió nào, không phải gió trong ngũ hành, mà là gió ở bên ngoài!

- Mà cả lôi này, là lôi nào, không phải lôi của sơn hải thứ chín, đây là lôi của sơn hải khác!

- Sao lại như thế, sao lại như thế …. Hay là có sinh mạng ngoài sơn hải thứ chín, giáng lâm xuống khu vực sơn hải thứ chín!!! Mang đến gió này, lôi này!

Phong Tiên đài chấn động, dẫn tới vùng đất Nam Thiên cùng các khu vực khác chấn động theo. Trong Vãng Sinh động ở Nam Vực, một nữ tử đi ra ngoài động, ngóng về nơi xa xăm.

Thiên Hà hải, trên một con thuyền trôi nổi vạn năm qua, ở tầng cao nhất, có một hài cốt mặc áo giáp mục nát, trong bất chợt, mở mắt ra.

Đông Thổ - Đại Đường, trong tổ trạch của Quý gia, mẹ của thanh niên mặt trắng cản trở Mạnh Hạo năm đó, ngồi ở đỉnh tế đàn, giờ phút này chậm rãi mở hai mắt ra, mang theo một tia chần chừ, một chút mờ mịt, nhìn về phía xa xa.

Tại trong lúc toàn bộ thiên địa này, toàn bộ thế giới này không hiểu sao chấn động, thì ở chỗ sâu trong Vãng Sinh động của Nam Vực, có một khu vực, mà ngay cả nữ tử do Côn Bằng biến hóa thành cũng không thể chạm tới. Trong một mảnh tối đen nơi đó, nằm một cỗ thi thể.

Thi thể này … chính là Sửu Môn Đài đưa cho Mạnh Hạo tiên nhân chỉ lộ!

Y vốn đã hoàn toàn tử vong, nhưng trong một cái chớp mắt đó, cặp mắt của y đột nhiên mở, trong mắt bắn ra tia sáng sắc bén, dường như có thể lay động tinh không, nghiền nát vùng đất Nam Thiên.

Trên người của y, giờ phút này làm sao còn sự suy yếu, rõ ràng là dũng mãnh tới cực điểm.

- Thức tỉnh thật là nhanh. Ở kiếp này, ta giảng đạo tới nay, hiện giờ đã đưa ra trăm vạn loại đạo. Trong hai trăm năm, Giác Tỉnh giả, chỉ có người này!

- Có lẽ, kẻ này chính là cơ hội chúng ta chờ rất nhiều năm ….. để y sống lại!

Một khắc khi Sửu Môn Đài nói ra chữ “y”, thì trên mặt hiện lên vẻ hồi ức đã lâu, tại trong trí nhớ, một bóng dáng nam tử, mỉm cười nhìn mình.

Khi toàn bộ vùng đất Nam Thiên, vì Thất Anh đồ đằng của Mạnh Hạo quy nhất mà xuất hiện kịch biến, thì ở chiến trường giữa Mạnh Hạo và Hô Diên Lão Tổ, chỉ có Mạnh Hạo nhận ảnh hưởng, còn Hô Diên Lão Tổ, căn bản không có phát hiện gì.

Khoảnh khắc Mạnh Hạo tỉnh táo lại, nhìn về phía bảy đồ đằng dung hợp, hóa thành một đồ đằng duy nhất giống như hỗn độn, trong mắt hiện lên một chút kỳ dị. Hắn đã nhận ra Thất Anh của bản thân cùng với đồ đằng, dường như xuất hiện một ít biến hóa mà lúc trước bản thân không có lưu ý đến.

Biến hóa này là tốt hay xấu, Mạnh Hạo nhất thời không thể phán đoán, nhưng hắn mơ hồ cảm giác được, dường như lần biến hóa này, đối với bản thân mà nói, như là tiến thêm một bước trên con đường Thất Anh này.

Dù sao, trước khi Thất Anh thay đổi, bảy cái Nguyên Anh trong cơ thể, nhìn như không có gì đáng ngại, vẫn có thể mở ra đệ thất mệnh, bộc phát ra chiến lực sáu mươi bốn lần Nguyên Anh đại viên mãn.

Nhưng trên thực tế, đó là vì căn cơ của Mạnh Hạo cực kỳ thâm hậu, mới có thể cưỡng ép dung hợp. Theo bảy đồ đằng quy nhất ở bên ngoài xuất hiện dấu hiện không ổn, khiến Mạnh Hạo ý thức được sơ hở của bản thân. Nhưng lúc này, đồ đằng bên ngoài quy nhất không ổn, trong hỗn độn lại được khí tức xa lạ từ trong bảy cái đồ đằng Nguyên Anh sinh ra, dán lại, giúp cho đồ đằng duy nhất này và bản thân Thất Anh, ổn định lại.

Cũng ở trong vô hình, giúp Mạnh Hạo giải quyết hết một cái nguy cơ sau này, mà hắn vừa mới nhận ra được.

Hiện giờ đang giao chiến với Hô Diên Lão Tổ, Mạnh Hạo không kịp nghĩ nhiều, dằn việc này xuống đáy lòng. Hai tay của hắn bấm niệm thần chú, đồ đằng duy nhất trước người, lập tức tán phát ra từng trận khí thế kinh tâm động phách.

Đồ đằng này, không có hình dáng cụ thế, không ngừng biến hóa, lúc lớn lúc nhỏ. Hỗn độn trong đó, thoạt nhìn như bọt nước, lại như biển lửa, một mảnh mơ hồ.

Nhưng mảnh mơ hồ này, lại tản mát ra khí thế càng ngày càng mạnh.

Chẳng những khiến Hô Diên Lão Tổ kinh hãi, cho dù là những thần thức của các Lão Tổ bộ lạc khác đang quan sát bốn phía, cũng không ngừng kinh hãi đối với cái đồ đằng này.

Giờ phút này, khi Thất Anh đồ đằng dung hợp, hai mắt Hô Diên Lão Tổ chợt lóe, tay phải nâng lên, lại vẽ ra một vòng tròn, cách không vỗ về phía trước.