Ngã Dục Phong Thiên

Chương 856: Một ngàn năm, một người thành tiên!



Uỳnh!

Toàn thân Hô Diên Lão Tổ bỗng nhiên chấn động, khoảnh khắc mất đi tu vi, mặc dù chỉ trong nháy mắt, thế nhưng dưới sự nghịch chuyển của năm tháng, lại kéo xa lão và xà tiên ra nửa trượng!

Mà Mạnh Hạo, hóa thành khói nhẹ, khi máu tươi phun ra, khoảnh khắc liền xuất hiện bên cạnh xà tiên, mang theo sự quyết đoán, tay phải nâng lên túm lấy xà tiên!

- Ngươi dám!!

Hô Diên Lão Tổ hét lớn một tiếng, thân thể nhoáng lên một cái, trực tiếp chấn động tất cả lực lượng nghịch chuyển của Tuế Nguyệt, Yêu Phong đệ bát cấm của Mạnh Hạo cũng theo đó sụp đổ.

Trong mắt Hô Diên Lão Tổ lộ ra sự châm chọc, trong lòng của lão tuyệt không lo lắng roi xương rắn bị lấy đi. Bản thân vật này là do huyết mạch tổ tiên của Thiên Tòng bộ bọn họ biến thành, ngoại trừ người có huyết mạch, không ai có thể sử dụng.

Mà cho dù là Thiên Tòng bộ trước khi chưa bị diệt tộc, cũng chỉ có một mình Hô Diên Vân Minh lão, có tư cách kích phát huyết mạch, khống chế bảo vật này.

Lại càng không cần phải nói đến hiện tại.

Cho nên, Hô Diên Lão Tổ không chút nào sốt ruột, ngược lại có loại ý vị trêu chọc, thân thể nhoáng lên một cái, căn bản không lo lắng xà tiên, mà khi tay phải nhấc lên, thần thông biến ảo, trực tiếp chém về phía Mạnh Hạo.

Sự cắn trả của Thì Luân, sự bắn ngược của đệ bát cấm, hết thảy điều này, toàn bộ ở trong phút chốc, ngưng tụ ở trên người Mạnh Hạo. Sắc mặt Mạnh Hạo lập tức tái nhợt, lại phun ra một ngụm máu tươi, trạng thái Huyết Tiên Trảm Linh của hắn, cũng khoảnh khắc biến mất, mặt nạ huyết sắc rơi xuống, Huyết Ngao suy yếu bay ra. Tu vi của Mạnh Hạo, trực tiếp từ Trảm Linh, về lại đệ thất mệnh.

Nhưng trên mặt hắn sự quyết đoán và kiên định, chẳng những không giảm thiểu, ngược lại càng thêm mãnh liệt, nắm lấy đoạt về xà tiên gần trong gang tấc, trở thành người đầu tiên chạm vào roi này sau khi nó xuất hiện.

Vào khoảnh khắc chạm tới xà tiên đó, tâm thần Mạnh Hạo lại chấn động, một luồng phản chấn mãnh liệt hơn truyền ra từ trên xà tiên này. Nó dường như nhận thấy được Mạnh Hạo không nắm giữ huyết mạch của roi này, giống như cho rằng đã bị làm bẩn, trong toàn bộ roi, hơi thở hủy diệt long trời lở đất, ầm ầm bùng nổ.

- Chính ngươi muốn chết.

Sự châm chọc của Hô Diên Lão Tổ càng đậm, thần thông tràn ngập, nháy mắt sẽ rơi về phía Mạnh Hạo.

Giờ phút này cường nhân Trảm Linh bốn phía, cũng khó hiểu. Tộc nhân trong bảy thành bộ lạc của Mặc Thổ, sau khi thấy một màn như vậy, cũng đều lộ ra vẻ không thể tin được.

- Hắn muốn làm gì? Sao lại chọn lựa như vậy!

Đóa Lan nhăn lại đôi mi thanh tú.

- Sư đệ a, ngươi thế nào vậy, ôi ôi, sao lại không khôn ngoan như thế, roi đó có tác dụng gì chứ!

Chu Đức Khôn càng lo lắng, hận không thể hô ra tiếng rồi truyền vào quầng sáng.

Hứa Bạch mở to mắt, Trần Mặc bên cạnh cũng co rút hai mắt lại. Hai người nhìn nhau một cái, đều thấy được sự nghi hoặc trong mắt nhau.

- Dựa theo sự lý giải của ta đối với hắn, hắn chưa bao giờ làm chuyện không nắm chắc!

Hứa Bạch chắc như đinh đóng cột.

- Hay là... Hắn có biện pháp sử dụng xà tiên Thiên Tòng!

Tâm thần Trần Mặc chấn động, nghĩ tới đáp án mà ngay cả y cũng cho rằng là không thể nào.

- Cho dù hắn thật có biện pháp sử dụng, nhưng làm sao tránh được sự cắn trả với tuyệt sát của Hô Diên Lão Tổ trước mắt!

Trong khoảnh khắc tất cả mọi người đều kinh hãi, trong sự cắn trả ầm ầm mà đến của xà tiên, trong nháy mắt thần thông của Hô Diên Lão Tổ tới gần, Mạnh Hạo đột nhiên vỗ túi trữ vật, lập tức không chút do dự lấy ra yêu linh trong đó.

Hung hăng bóp một cái, yêu linh lập tức nổ bung, hóa thành vô số điểm ánh sáng. Những hào quang này khoảnh khắc bao trùm lấy thân thể Mạnh Hạo, cũng bao trùm cả chim anh vũ và miếng mỡ đông. Hai đứa chúng nó bắt đầu từ khi khai chiến, đã biến mất vô ảnh, chui vào trong gương đồng của Mạnh Hạo.

Cùng bị bao phủ rồi dần dần trong suốt, còn có Huyết Ngao.

Khiến cho sự cắn trả của xà tiên, giống như nhảy vào hư không, xuyên thấu qua, còn có thuật pháp thần thông của Hô Diên Lão Tổ, nhìn như dừng ở trên người Mạnh Hạo, nhưng thân thể Mạnh Hạo hư ảo, ở trong sự tràn ngập của ánh sáng, thần thông của lão, dường như xuyên thấu qua.

Giờ phút này tất cả thần thức Trảm Linh bốn phía, đều đồng loạt chấn động, nhìn cảnh tượng này. Bọn họ tận mắt thấy, thân thể Mạnh Hạo rất nhanh biến mất, cùng biến mất, còn có chí bảo của Thiên Tòng bộ.

Xuyên qua quầng sáng, tu sĩ trong bảy thành bộ lạc nhìn thấy hình ảnh này, đều thở sâu, trong mắt lộ ra kỳ quang, đối với thủ đoạn của Mạnh Hạo, có ấn tượng trực quan hơn.

- Hóa ra là như vậy!

Hai mắt Trần Mặc nheo lại, trong lòng lại không thể không thừa nhận, phương pháp này của Mạnh Hạo, quả thực là phương thức tốt nhất!

- Có lẽ hắn là vì xà tiên đó, nhưng nhiều hơn nữa, hẳn là phát hiện khó phân thắng bại trong thời gian ngắn, vì dẫn Hô Diên Lão Tổ đi, bảo hộ Kim Ô tộc.

Hứa Bạch không mở miệng, lặng yên nói thầm trong lòng.

Chu Đức Khôn cũng nhẹ nhàng thở ra, còn có Triệu Phương của Vân Thiên đại bộ, giờ phút này tâm thần còn đang chấn động, thì bỗng nhiên vẻ mặt biến đổi. Khi cúi đầu, trong túi trữ vật của y, lập tức có yêu linh bay ra, hóa thành ánh sáng, quấn quanh toàn thân y.

Chỗ Đóa Lan, giờ phút này cũng như thế, yêu linh bay ra, ánh sáng tràn ngập thân thể, khiến cho nàng dần dần mơ hồ, lực lượng truyền tống, khuếch tán bốn phía.

Giờ phút này, nơi Mạnh Hạo và Hô Diên Lão Tổ giao chiến.

- Hô Diên Lão Tổ, chí bảo này, Mạnh mỗ từ chối thì bất kính, ngươi cũng có yêu linh, ở Yêu Tiên cổ giới, Mạnh mỗ chờ ngươi tiếp tục một trận!

Thân thể Mạnh Hạo rất nhanh trở nên mơ hồ, hắn nhìn Hô Diên Lão Tổ, bình tĩnh mở miệng.

Hô Diên Lão Tổ gắt gao nhìn chằm chằm Mạnh Hạo, hai mắt nháy mắt đỏ thẫm, sát ý càng mãnh liệt. Xà tiên Thiên Tòng đó, là chí bảo của Thiên Tòng bộ, cũng chính là thủ đoạn mà lão ẩn giấu chuẩn bị cho chính mình, sau khi bản thân bước vào Yêu Tiên cổ giới.

Thậm chí, vật ấy, là thứ lão phải tìm kiếm một vật phối hợp khác ở Yêu Tiên cổ giới, phải có được hai thứ này, mới có thể khiến lão mò ra được dấu vết của Trảm Linh đệ nhị đao.

- Ngươi lấy đi bảo vật đó, ta sẽ đi tiêu diệt toàn tộc Kim Ô của ngươi!

Hô Diên Lão Tổ áp chế sự tức giận, âm u lạnh lẽo mở miệng. Sự phẫn nộ của lão, đã đến cực hạn, đối với Mạnh Hạo, lão hận đến thấu xương. Đối phương đầu tiên là đoạt đi Thì Luân của phân thần, bây giờ lại đoạt đi chí bảo của bản tôn.

Hết thảy những việc này, đối với một tu sĩ trảm Linh mà nói, nhất là ngay trước mặt toàn bộ tu sĩ Mặc Thổ, đó là việc vô cùng nhục nhã!

- Lão đã không có khả năng làm được.

Mạnh Hạo thản nhiên mở miệng, sắc mặt Hô Diên Lão Tổ đột nhiên biến đổi. Trong túi trữ vật của lão, giờ phút này yêu linh tự động bay ra, yêu linh đó nhanh chóng lấp lánh, trực tiếp hóa thành vô số điểm ánh sáng, bao phủ toàn thân Hô Diên Lão Tổ, khiến thân thể lão, dần dần trong suốt.