Ngã Dục Phong Thiên

Chương 861: Cố nhân không muốn nhìn thấy nhất



Nam tử này hình như phát hiện ra, xoay người liếc nhìn Mạnh Hạo một cái.

Chỉ liếc mắt nhìn qua, trong đầu Mạnh Hạo lập tức nổ vang. Hắn không thấy rõ bộ dáng đối phương, nhưng cảm giác tất cả thế giới trong mắt đang tầng tầng vỡ vụn, tan thành mây khói. Đã không còn là viễn cổ phồn hoa, mà một lần nữa trở thành bộ dạng hoang tàn đầy hài cốt hiện giờ.

Cùng lúc đó, trong khi Mạnh Hạo vẫn còn chấn động, dải ngân hà chỗ hắn, đột nhiên vòng về phía phế tích Yêu Tiên cổ tông. Trong lúc ngân hà quét qua, tất cả bụi bặm trong đó, đều lập tức tản ra, nhanh chóng rơi xuống Yêu Tiên Tông khổng lồ.

Tính cả Mạnh Hạo, hơn mười tu sĩ đến từ vùng đất Nam Thiên, giờ phút này cũng lập tức phân tán, rơi xuống những vị trí khác nhau.

Trong những người này, Mạnh Hạo là người duy nhất thức tỉnh. Giờ phút này, trong đầu hắn vù vù, thân thể không bị khống chế, rơi thẳng xuống đống hoang tàn phía dưới, tốc độ cực nhanh. Ngọn núi trước mắt càng lúc càng lớn, một cỗ khí tức tử vong mục nát cũng tản ra đập vào mặt, trong chớp mắt liền rơi xuống đỉnh núi thứ hai. Cho đến khi ầm một tiếng, nháy mắt khi chạm đất, Mạnh Hạo bỗng nhiên khôi phục khống chế đối với thân thể, tu vi hắn bỗng nhiên triển khai, tay phải nâng lên, nhấn xuống mặt đất trống rỗng một cái.

Trong tiếng nổ vang, trong bụi đất tung bay, Mạnh Hạo quỳ một gối trên mặt đất, tóc bay lên, khi ngẩng đầu, trong mắt lóe lên tinh mang.

Mạnh Hạo biết những người khác, trừ mình ra, lúc trước không có một ai thức tỉnh, nhưng lúc này nếu chỉ phán đoán thì sẽ không tốt. Hắn không chút chần chờ, thần thức đột nhiên tản ra muốn quan sát xung quanh.

Nhưng rất nhanh, sắc mặt Mạnh Hạo liền chìm xuống. Thần thức của hắn ở thế giới bên ngoài, có thể đạt tới chín ngàn chín trăm chín mươi chín trượng, nhưng ở trong này, thì chỉ còn chín mươi chín trượng, bị áp chế gấp trăm lần.

- Yêu Tiên cổ giới này, ngàn năm mở một lần, thiên kiêu các tông môn khác, nắm chắc nội tình bên trong, cho nên đối với nơi này hẳn là hiểu rất rõ. Duy chỉ có ta, đối với chỗ này hiểu biết quá ít.

- Lúc này, việc trước tiên cần làm là tìm hiểu tình huống nơi này, sau đó mới tìm tạo hóa.

Ánh mắt Mạnh Hạo chớp động, ngẩng đầu nhìn hư không, không có hành động thiếu suy nghĩ rồi bay lên, mà là ở trên mặt đất, cẩn thận đi về phía trước.

Gạch đá bốn phía đều đã nứt ra, mọc rêu xanh, còn có một vài chỗ, có dấu vết máu tươi, không biết đã khô cạn bao nhiêu năm, vô số bộ hài cốt, Mạnh Hạo nhìn mà thấy ghê người.

Còn có ốc xá sụp xuống khắp nơi, cột nhà gãy đổ mọi chỗ, trên mặt đất thỉnh thoảng sẽ có hố sâu. Nơi đây thoạt nhìn không cách đỉnh thứ hai quá xa, nhưng trên thực tế, khi đi lên phía trước, Mạnh Hạo mới cảm nhận được khoảng cách thật lớn.

Chỉ một canh giờ ngắn ngủi, Mạnh Hạo liền thấy được mấy ngàn bộ hài cốt, có lớn có nhỏ, có đầy đủ, có rải rác, có cái như tu sĩ, cũng có cái lại là yêu.

Về phần túi trữ vật, hắn cũng nhìn thấy hơn mười cái, nhưng thần thức đảo qua, những túi trữ vật này liền tan thành tro bụi. Hiển nhiên là năm tháng trôi qua quá lâu, nên đã mục hết, tính cả vật phẩm trong đó cũng đã trở thành bụi bặm.

- Túi trữ vật cũng đã trở thành tro bụi, có thể thấy được niên đại mà Yêu Tiên cổ tông này tồn tại, cách bây giờ đã lâu đến cực hạn. Nhưng mà những thi thể này, tuy rằng đều là hài cốt, thế mà lại có thể miễn cưỡng bảo tồn. Chẳng lẽ, bản thân những hài cốt này không tầm thường?

Mạnh Hạo như thoáng có chút suy nghĩ, ngồi xổm xuống, lấy lên một khối hài cốt nửa người nửa thú trước mặt. Cho dù người này đã chết không biết bao lâu, nhưng Mạnh Hạo vẫn từ hài cốt này, cảm nhận được lực lượng thân thể dũng mãnh kia.

Mạnh Hạo trầm ngâm một lát, tay phải bỗng nhiên nâng lên, bắt lấy cánh tay của bộ hài cốt này, hơi hơi dùng sức. Nhưng cho đến khi Mạnh Hạo dùng toàn lực của trạng thái đệ nhất mệnh, cánh tay của hài cốt này cũng không hư hao chút nào.

Cảnh tượng này, khiến sắc mặt Mạnh Hạo biến đổi, hai mắt hắn hơi hơi lóe lên, lập tức mở ra đệ tứ mệnh, lại nắm lại, nhưng cũng chỉ có thể miễn cưỡng tạo ra một vết nứt nhỏ.

Mạnh Hạo trầm mặc, giải phóng trạng thái đệ tứ mệnh, sắc mặt âm tình bất định, đứng lên, nhanh chóng đi thẳng về phía trước. Một đường này, phàm là gặp phải hài cốt, hắn đều cúi đầu xem xét.

Cho đến khi Mạnh Hạo đã xem xét ước chừng hơn một ngàn hài cốt, hắn mới hít sâu rồi thở ra một hơi, trong mắt lóe lên tia kỳ dị.

- Một bộ hài cốt dũng mãnh có lẽ chỉ là trường hợp đặc biệt. Nhưng đoạn đường này, một ngàn bộ hài cốt, cái nào cũng như vậy, thì cũng không phải là đặc biệt nữa rồi!

- Tông môn viễn cổ này trên phương diện tu hành, hiển nhiên là không cùng một dạng với bây giờ, tu không chỉ là trong cơ thể, còn có ngoài thân thể. Vả lại bọn họ đã chết lâu lắm rồi, nhưng hài cốt vẫn có thể khiến ta mở ra đệ tứ mệnh, thậm chí có một vài bộ, đoán chừng, cho dù ta mở ra đệ lục mệnh, cũng không thể tổn thương họ chút nào.

- Nếu bọn họ còn sống … cho dù ta mở ra đệ thất mệnh, cũng tuyệt không phải là đối thủ. Tồn tại mạnh mẽ như vậy, nơi đây lại có mấy ngàn, thậm chí mấy vạn, hơn mười vạn …

Miệng Mạnh Hạo có chút đắng nghét, hắn coi như là chân chính thấy được sự khủng bố của đệ tử tông môn viễn cổ.

Quan trọng nhất là, những người này tử vong, phần lớn là bị một kích giết chết, vả lại rất nhiều người là bị chia năm xẻ bảy. Thoạt nhìn, không giống như đệ tử nội môn, khả năng rất lớn … bọn họ chỉ là đệ tử bình thường.

Hai mắt Mạnh Hạo hiện lên tia sáng mãnh liệt, hứng thú đối với cái Yêu Tiên cổ tông này nhanh chóng dâng cao. Hắn tới nơi này, vốn chỉ là vì Chỉ Hương, vì Yêu Binh Hoang Trủng.

Nhưng lúc này, hứng thú của Mạnh Hạo đã nhiều thêm một cái, hắn muốn biết đệ tử Yêu Tiên Tông này tu luyện công pháp gì, nơi đây có thể còn có một chút truyền thừa tồn tại hay không.

- Nếu có thể đạt được truyền thừa viễn cổ…

Tim Mạnh Hạo đập thình thịch, ánh mắt chợt lóe, nhanh chóng bay nhanh về phía trước. Thời gian chậm rãi trôi qua, khi Mạnh Hạo rơi xuống nơi đây là buổi trưa, lúc này, bầu trời đã là hoàng hôn.

Không trung nơi này, ở trong mắt Mạnh Hạo, tìm không ra điểm khác nhau với vùng đất Nam Thiên, dường như cũng là một thế giới. Mà hiển nhiên, thế giới này thuộc về Yêu Tiên cổ tông.

- Sơn môn của một tông, chính là một cái thế giới, mà tông môn mênh mông như thế, không biết trong thiên địa, trong tinh không có mấy cái …

Mạnh Hạo nhìn hoàng hôn sắp buông xuống, sắc trời tối dần, vừa đi về phía trước, vừa quan sát bốn phía.

Có lẽ là do Yêu Tiên cổ tông này quá lớn, cũng có thể do nguyên nhân khác. Từ buổi trưa Mạnh Hạo tới nơi này, thì không đụng phải bất kỳ một tu sĩ vùng đất Nam Thiên nào. Thứ nhìn thấy, ngoài những đại điện bị phá hủy sụp xuống, thì chính là vô số bộ hài cốt. Điêu lan ngọc thế này, đã sớm trở thành quá khứ, từng đại điện tinh mỹ xa hoa này, giờ phút này cũng đã là một đống đá vụn hoang tàn.