Ngã Dục Phong Thiên

Chương 863: Gọi tỷ!



Giọng của Phương Du vốn rất dễ nghe, nhưng hiện giờ vang lên, rơi vào trong tai Mạnh Hạo, lại không khác gì La Sát.

Ầm!

Mặt đất bên cạnh Mạnh Hạo lập tức nổ tung, bị Phương Du một quyền cách không đánh nát, dẫn tới xung kích. Thấy sắp chạm tới bản thân, Mạnh Hạo không hề chần chừ, mở ra đệ nhị mệnh, tốc độ lập tức tăng lên.

- Ngươi đừng đuổi nữa, hai chúng ta cũng không có ân oán, việc gì phải như thế. Huống hồ ngươi còn không nhất định đánh thắng ta.

Mạnh Hạo thở dài.

- Ngươi nói cái gì?

Phương Du tức giận, lấy ra một bình đan dược trong túi trữ vật, đổ thẳng vào mồm, toàn thân lập tức bùng lên hỏa diễm, trong khoảnh khắc, tốc độ tăng mạnh, lập tức xuất hiện sau lưng Mạnh Hạo, đánh ra một quyền. Nhưng mặc dù nàng tức giận, một quyền này cũng không phải là trí mạng, mà đánh vào hư không, chỉ là muốn Mạnh Hạo dừng lại.

Nhưng một quyền vừa ra, Mạnh Hạo lập tức mở ra đệ tam mệnh, tốc độ một lần nữa tăng lên, hóa thành một làn khói xanh, chạy về phía xa. Nắm đấm của Phương Du liền rơi vào không khí, nàng hơi sửng sốt, rồi đột nhiên cười.

- Nhãi ranh … nhiều năm không gặp, cũng có chút bản lĩnh.

Nói rồi, nàng tiếp tục đuổi theo. Hai người một trước một sau, tốc độ đều cực nhanh, mỗi lần Phương Du vừa đuổi tới, Mạnh Hạo lập tức tăng tốc, khiến cho Phương Du luôn không thể đuổi kịp.

Chỉ là cơn giận của nàng, cũng đã tan rồi, hiện giờ trên gương mặt nàng hiện ra nụ cười vui vẻ, thỉnh thoảng đấm tới, nhìn thấy Mạnh Hạo vội vã né tránh, nàng lại cất tiếng cười.

Phương Du cười vui vẻ, Mạnh Hạo thì lại cười khổ.

- Ta làm sao lại chọc vào một kẻ như vậy chứ, mới qua hơn một trăm năm, hiện giờ nàng cư nhiên... đã sắp Trảm Linh rồi!

Mạnh Hạo đột nhiên cảm thấy thật bất công. Bản thân trăm cay nghìn đắng, không tiếc bế quan trăm năm, thậm chí hóa thân biển tím, ngưng tụ bảy đồ đằng, trải qua mấy lần thiên kiếp, thậm chí mỗi bước đều hoàn mỹ.

Nhưng đến hiện giờ, cũng chỉ mới đến mức nửa bước Trảm Linh, nhưng đối phương... lại cũng như vậy.

- Thiên kiêu của đại gia tộc, đều là như vậy.

Mạnh Hạo thầm than, nhưng nghĩ đến hơn một trăm năm trước, đối phương mạnh hơn bản thân đến mấy cảnh giới, cũng hơi cảm thấy cân bằng hơn.

Ngay khi hai người, ngươi chạy ta đuổi, bọn họ đã tới gần đỉnh của ngọn núi thứ hai. Đột nhiên, một cầu vồng màu xanh, lập tức xuất hiện từ hư không, vừa xuất hiện liền lao về phía Phương Du.

Tốc độ cực nhanh, khiến Phương Du biến sắc, quay người giơ tay lên, đấm tới một quyền.

Ầm một tiếng, Phương Du lùi lại mấy bước, cầu vồng xanh cũng lui lại, hóa thành một sợi trường tiên, đồng thời, một người đàn ông đi ra. Người đàn ông này có mái tóc rất dài, cao gầy, vẻ mặt tuấn tú, nơi mi tâm có một vết ngấn màu đỏ, đôi mắt lấp lánh, như ẩn chứa chớp điện.

Gã mặc một bộ trường bào màu xanh, trên vai có một con quạ đen. Con quạ này vô cùng quỷ dị, có ba mắt, nhìn chằm chằm Phương Du.

Mà bên cạnh người đàn ông này, còn có một con sói trắng, phát tán ra sự sắc bén, lạnh lùng nhìn bốn phía.

Ngay khi người đàn ông này xuất hiện, xung quanh Phương Du, lập tức quanh xuất hiện tám cột sáng ở tám phía, chiếu thẳng lên trời, cả bầu trời lập tức rực rỡ sắc màu.

- Bát Phương Thông Minh!

Người đàn ông này dửng dưng cất lời, tám cột sáng này lập tức giống như phong ấn, khóa chặt Phương Du ở bên trong.

- Quý Minh Phong!

Vẻ mặt Phương Du biến đổi, đồng thời, có tiếng hừ lạnh vang lên từ sau lưng gã. Chính là Quý Tiếu Tiếu, nàng chậm rãi đi tới, ánh mắt lấp lánh sát cơ.

- Lẽ nào tổ tông Phương gia ngươi, không nói cho ngươi, trong Yêu Tiên cổ tông này, tuyệt đối không thể mạo muội xông tới sao?

- Lẽ nào Phương Du ngươi, quên mất trong số đạo tử đời này của Quý gia ta, có người có sở trường Minh Diễn Thuật?

- Chúng ta gặp nhau, vốn là bất ngờ, nếu lúc đó ngươi rời đi, ta cũng không làm gì được ngươi, nhưng ngươi lại cho ta cơ hội thông báo cho Minh Phong. Có gã thôi diễn, tính ra ngươi nhất định đi qua chỗ này!

Quý Tiếu Tiếu dửng dưng nói.

Mạnh Hạo đã dừng lại từ lâu, ở xa xa lạnh lùng nhìn tất cả, mắt thấy Phương Du trúng phải mai phục, lúc này bị phong ấn, hắn cau mày lại.

- Ngươi dám khiến ta bị thương sao?

Phương Du lạnh lùng nhìn lại, bình tĩnh mở miệng, trong mắt không hề thấy vẻ tức giận, ngược lại lại có một luồng khí tức đáng sợ, càng lúc càng mạnh.

- Khiến ngươi bị thương làm gì? Phương gia ngươi tuy không nổi danh ở vùng đất Nam Thiên, nhưng trên Đông Thắng Tinh, lại là đệ nhất gia tộc thanh danh hiển hách. Chúng ta không muốn khiến ngươi bị thương, chỉ cần vây ngươi ba ngày, cắt đứt đường đi của ngươi, để ngươi không tìm được ký thân, cũng đã đủ rồi.

Quý Tiếu Tiếu mỉm cười, nhẹ nhàng nói.

Quý Minh Phong bên cạnh, luôn nở nụ cười, không hề mở miệng, nhưng trong mắt Mạnh Hạo ở phía xa, hắn cảm thấy Quý Minh Phong nguy hiểm hơn Quý Tiếu Tiếu rất nhiều.

Thậm chí lúc nhìn Quý Minh Phong, Mạnh Hạo luôn có cảm giác lạnh sống lưng.

- Cũng phải cảm tạ vị đạo hữu này, tiểu muội Quý Tiếu Tiếu, gặp nhau tức là có duyên, hôm nay không tiện đãi khách, đạo hữu, có duyên thì sẽ gặp lại.

Quý Tiếu Tiếu nhìn Phương Du, lại nở nụ cười với Mạnh Hạo.

Quý Minh Phong cũng nhìn Mạnh Hạo một cái, hơi cười gật đầu, nhưng một chút khinh miệt trong ánh mắt, vẫn bị Mạnh Hạo nhìn ra.

Phương Du cũng nhìn về phía Mạnh Hạo.

Mạnh Hạo im lặng, không hề nói chuyện, quay người rời đi. Chuyện này không phải chuyện hắn có thể can dự, Phương Du bị phong ấn, nhưng sẽ không nguy hiểm đến tính mạng, hơn nữa bản thân cũng không thân không thích với nàng, không đáng để ra tay.

Mà đồng thời đối kháng với hai người Quý gia, Mạnh Hạo thực không nắm chắc. Đặc biệt là cảm giác Quý Minh Phong tạo cho Mạnh Hạo, có phần còn nguy hiểm hơn cả Hô Diên Lão Tổ.

Lúc Mạnh Hạo quay đi, nụ cười trên mặt Quý Tiếu Tiếu càng tươi hơn. Đối với một người luôn lạnh lùng như nàng mà nói, nụ cười hôm nay, có thể đã nhiều hơn so với mấy tháng bình thường, đặc biệt là khi nàng nhìn thấy vẻ phức tạp và thất vọng trong mắt Phương Du, còn cả nỗi đau như đâm vào tâm can kia, nụ cười Quý Tiếu Tiếu càng tươi, ánh mắt nhìn về phía Mạnh Hạo, cũng có thêm một chút thưởng thức.

Nàng ta đột nhiên cảm thấy, sau này bản thân có thể thông qua nam tử này, tiếp tục đả kích Phương Du.

Mạnh Hạo đi được ba bước, đột nhiên quay đầu, nhìn về phía Phương Du.

Hắn nhìn thấy vẻ thất vọng và phức tạp trong mắt Phương Du, còn cả nỗi đau mà hắn có thể cảm nhận được. Nó không liên quan đến tình cảm, mà giống như nỗi đau khi bị người thân vứt bỏ, khiến tâm thần Mạnh Hạo chấn động.

Trong im lặng, đôi mắt hắn lóe lên tinh mang, rõ ràng biết làm như vậy là không sáng suốt, nhưng trong đầu Mạnh Hạo không rũ bỏ được nỗi đau trong mắt Phương Du. Hắn cũng không biết vì sao, trong khoảnh khắc có quyết định này, sát khí toàn thân lập tức dâng cao.

Quý Tiếu Tiếu cau mày, mà khóe miệng Quý Minh Phong bên cạnh cũng xuất hiện chút lạnh lùng.

Đúng khoảnh khắc này, Mạnh Hạo lập tức mở ra đệ thất mệnh!

Ầm!

Thân thể hắn đột nhiên bành trướng, mái tóc dài ra, khí tức bản thân, kinh thiên động địa, gấp đôi, gấp tám, gấp mười sáu... Cho đến khi sức chiến đấu đạt đến sáu mươi tư lần Nguyên Anh đại viên mãn bạo xuất trong khoảnh khắc, xung quanh hắn xuất hiện vòng xoáy, cuồng phong gào thét, dẫn tới khói bụi mù mịt.