Ngã Dục Phong Thiên

Chương 889: Muốn thu Sơn Hải Kinh, tất cần thân thể Yêu Tiên!



Thời gian trôi đi, đảo mắt đã ba ngày.

Ba ngày sau, khi từng tiếng chuông vang lên, truyền khắp cả Yêu Tiên Tông, vô số đệ tử Yêu Tiên Tông tỉnh lại trong kinh hãi, mù mờ bay ra. Ai nấy đều cảm thấy quái dị không biết xảy ra chuyện gì, bọn họ nhìn thấy giữa không trung Yêu Tiên Tông, lúc này có từng đợt sáng rực rỡ đột nhiên xuất hiện.

Ánh sáng chiếu khắp bốn phương, bao phủ lấy cả bầu trời, khiến ba ngọn núi ngược trên bầu trời càng thêm rõ ràng.

Ánh sáng càng lúc càng mạnh, trên bảy ngọn núi của Yêu Tiên Tông, vô số tu sĩ, tất cả đều chấn động. Trong đó có một số đệ tử lâu đời, vẻ mặt hơi biến hóa, dường như nhớ đến gì đó, có vẻ không thể tin nổi.

Sau khi quang mang duy trì được mười lăm phút, đột nhiên, chính giữa luồng sáng kia, trên bầu trời xuất hiện một khe nứt khổng lồ xuyên thấu bầu trời, như một cái miệng lớn, không nhìn rõ được tận cùng. Khi cái khe xuất hiện, từng tiếng nổ vang vọng, một ngọn tháp đồng tràn ngập bảo quang từ trong khe nứt giáng xuống.

Mỗi một tầng tháp này, đều có bốn sợi xích nối liền với hư vô. Tổng cộng có chín mươi chín tầng, gần bốn trăm sợi xích, hình thành một hình ảnh kinh thiên mà bất cứ ai nhìn thấy cũng đều chấn động.

Thoạt nhìn, ngọn tháp vô cùng lớn, đến khi tiếng nổ vang vọng, mặt đất chấn động, ngọn tháp từ từ hạ xuống, càng ngày càng lớn. Đến cuối cùng, gần như che đi cả bầu trời, khiến cho lúc này rõ ràng là sáng sớm, nhưng lại tối đen như mực.

Cuối cùng, ngọn tháp khổng lồ này, hạ xuống khe sâu giữa núi thứ tư và núi thứ ba, nơi vẫn được đồn đại là có Yêu Thần hộ tông ở.

Nó cũng không phải hoàn toàn giáng xuống mặt đất, mà lơ lửng giữa không trung, tạo một cái bóng khổng lồ, che kín bầu trời Yêu Tiên Tông. Nó nhìn như giáng xuống trên khe sâu, nhưng đó chỉ là vị trí tương đối trung tâm thôi, trên thực tế... Nếu ở xa nhìn lại, nó giáng xuống, là phạm vi cả Yêu Tiên Tông.

Trong cái bóng dưới đáy tháp, không chỉ có khe sâu kia, mà có có bảy ngọn núi.

Tất cả đệ tử Yêu Tiên Tông hít thở dồn dập, ngây ra nhìn tất cả.

Ở tầng một ngọn tháp, có một cánh cửa đồng đóng chặt, trên đó có khắc vô số yêu thú, tràn đầy ý cảnh tang thương và hồng hoang.

Thân tháp khổng lồ, khiến cho ai nhìn thấy đều kinh hãi, dường như nếu đem so sánh, thì tu sĩ chỉ là con sâu cái kiến, cho dù bảy ngọn núi trước mặt nó cũng chỉ như những đứa trẻ.

Vào lúc này, trên bảy ngọn núi, đột nhiên xuất hiện bảy mặt trời màu sắc khác nhau từ từ bay lên, tất cả đệ tử Yêu Tiên Tông đều quỳ xuống bái lạy.

Vì trong bảy mặt trời này, có bảy người đang ngồi, bọn họ, chính là bảy vị chí tôn của bảy ngọn núi.

Trong đó mặt trời thứ tư, chính là Kha Vân Hải.

Lúc bảy chí tôn bọn họ bay lên, mỗi người đều giơ tay phải lên, chỉ về phía tháp đồng. Một chỉ này, ngọn tháp lập tức ầm vang, cánh cửa dưới tầng một ngọn tháp chấn động, từ từ mở ra, xuất hiện một khe hở nhỏ!

Vì ngọn tháp quá lớn, quá cao, nên cái khe nhìn như rất nhỏ, nhưng trên thực tế lại lớn đến trăm trượng!

- Yêu Tiên Tháp mở ra, trong đó có chín mươi chín tầng, có tỷ lệ thu được một trong ba nghìn đạo pháp. Mỗi mười tầng, tất thu được một loại đạo pháp trước một trăm, càng về sau, tỷ lệ thu được đạo pháp trước mười càng lớn. Trong đó tầng bảy mươi, tám mươi, chín mươi nhất định có đạo pháp trước mười!

- Mà tầng thứ chín mươi chín... Đạo pháp trước mười, trừ Sơn Hải Kinh ra, có thể tùy ý lựa chọn.

- Mỗi lần tháp mở, hao phí rất nhiều của cải của tông môn, hôm nay mở ra, mỗi người các ngươi có một lần cơ hội, ai có duyên, sẽ có được.

Chí tôn núi thứ bảy cất giọng trầm thấp, từ từ nói ra, vang vọng khắp Yêu Tiên Tông, trăm vạn tu sĩ Yêu Tiên Tông lập tức im lặng.

Nhưng rất nhanh, đã rộ lên tiếng ồn ào.

- Yêu Tiên Tháp... Đây chính là Yêu Tiên Tháp! Trời ơi, nó... Nó lớn quá!

- Ngọn tháp đứng đầu đệ nhất trùng thiên trong Yêu Tiên Tông, chí bảo cấp độ sơn hải!

Mọi người ồn ào, trong núi thứ năm, một nữ tu nội môn đang siết chặt tay, đôi mắt có vẻ mừng rỡ và cố chấp, nàng chính là Phương Du.

- Không ngờ, lần này lại có được cơ duyên như vậy, trong đoạn thời gian này, lại có Yêu Tiên Tháp!

Phương Du ánh mắt đầy cố chấp.

Đồng thời, dưới chân núi thứ bảy, trong số đệ tử phụ trách ngoại môn, một chấp sự đệ tử nội môn, là một nam tử trung niên. Ông ta chắp tay sau lưng, đứng ngoài chỗ ở, nhìn Yêu Tiên Tháp to lớn giữa trời, trong mắt xuất hiện tia sáng kỳ dị.

- Vốn cho rằng cơ duyên của lão phu chỉ có thể thu được ở núi thứ bảy, hơn nữa rất khó khăn. Nhưng hiện giờ Yêu Tiên Tháp xuất hiện, cơ hội của ta cũng nhiều hơn một chút!

Người đàn ông trung niên này, chính là Hô Diên Lão Tổ mà Mạnh Hạo tìm không thấy.

Trong Yêu Tiên Tông, Vương Lệ Hải, Hàn Bối, còn có tất cả những người khác tới từ vùng đất Nam Thiên, đến từ Đông Thổ cũng được, đến từ Bắc Địa cũng xong, cho dù là Nam Vực hay Mặc Thổ, lúc này đều tận mắt nhìn thấy, tâm thần chấn động.

Trong số những đệ tử nội môn ở núi thứ ba, có một thanh niên. Trước lúc này y vẫn luôn cúi người, gặp người liền nở nụ cười, nhưng lúc này, sống lưng y lại lặng lẽ thẳng lên, đôi mắt xuất hiện một tia tinh mang, dường như có một cỗ khí tức đế vương chợt xuất hiện trên người y.

Y đến từ Bắc Địa, từ di mạch đế tộc ở Bắc Địa!

Những kẻ như y lúc này đều lộ diện trong Yêu Tiên Tông, ai cũng có vẻ cao ngạo.

Trong đó ở núi thứ sáu, có một cô gái, quần áo của nàng, lại cũng là một đệ tử hạch tâm. Có thể nói hiện giờ trong Yêu Tiên Tông, trong tất cả những người tới đây, trừ Mạnh Hạo ra, thì nàng có địa vị cao nhất.

Nàng trợn mắt nhìn, nhìn núi thứ tư, lại nhìn Yêu Tiên Tháp, mỉm cười.

- Mạnh Hạo này thật may mắn, tìm được hài cốt đệ tử thân truyền là một, rồi niên đại hắn tới, lại là mấy tháng trước khi Kha Vân Hải tọa hóa.

- Cho nên ở trong cảnh giới thứ hai có khả năng vô hạn này, xuất hiện Yêu Tiên Tháp, cũng không có gì lạ. Tất cả đều giống như chân thực, dù sao sự tồn tại của Dạ yêu, trời đất cũng không thể vô trung sinh hữu, Quý chủ năm đó sau khi soán nghịch, cũng có phần kiêng kỵ.

Cô gái này, chính là Chỉ Hương.

- Yêu Tiên Tháp, mở ra!

Giọng chí tôn núi thứ bảy vang lên trên bầu trời, lập tức có mấy nghìn bóng người đồng loạt xuất phát lao tới Yêu Tiên Tháp không chút chần chừ.

Mạnh Hạo và Hứa Thanh lúc này cũng đi ra khỏi động phủ, nhìn ngọn tháp trên trời, ánh mắt Hứa Thanh cố chấp, lại cúi đầu nhìn ngọc giản trong tay, cảm thấy tức cười.

- Thiếp không đi nữa, ba trăm đạo pháp này là đủ rồi.

Mạnh Hạo gật đầu, hắn hiểu được tính cách của Hứa Thanh, lúc này không hề khuyên bảo. Sau khi hít sâu một hơi, hắn nhìn lên vầng mặt trời Kha Vân Hải đang ngồi, nhìn bóng hình còn già hơn ba ngày trước một chút kia, Mạnh Hạo im lặng, trong mắt hiện lên vẻ quyết đoán.

- Vì ta cũng được, vì Kha Cửu Tư cũng được, ta đều phải dốc toàn lực!

Mạnh Hạo đột nhiên bay lên, lao thẳng đến Yêu Tiên Tháp được cố ý mở ra cho hắn.

Trong lúc hắn phi hành, bảy vị chí tôn trong bảy vầng mặt trời đều nhìn Mạnh Hạo một cái. Ánh mắt Kha Vân Hải xuất hiện kỳ vọng, từ xa nhìn bóng hình Mạnh Hạo biến mất trong tháp.

Đồng thời, ngày càng nhiều người bay ra, tiến vào trong Yêu Tiên Tháp, chỉ trong khoảnh khắc ngắn ngủi, đã có hơn mười vạn người, bước vào tầng thứ nhất của Yêu Tiên Tháp.

Trên mặt đất, còn có rất nhiều người lựa chọn quan sát, dù sao cơ hội chỉ có một lần, trước tiên quan sát một chút thì mới có lợi.

- Yêu Tiên Tháp này, trong tông môn có ghi chép tỉ mỉ. Tháp này khảo nghiệm không phải tu vi cao hay thấp, cũng không phải tư chất tốt hay xấu, nó khảo nghiệm sức chiến đấu tổng hợp của một con người.

- Cho dù là tu vi gì, độ khó cũng đều như nhau, e là có cho tu sĩ Ngưng Khí kỳ và Tiên cảnh cùng bước vào, cũng sẽ công bằng như vậy. Kẻ địch bọn họ gặp phải không như nhau, nhưng độ khó nhằm vào mỗi một người, lại đều giống nhau.

- Ta rất tò mò, thằng nhóc Mạnh Hạo ở nơi này, có thể đi đến tầng thứ mấy?

Chỉ Hương không lập tức xông vào, đối với nàng mà nói, Yêu Tiên Tháp này dù kinh động trời đất, nhưng cũng không phải thứ nàng nhất định phải có.

Nàng đến nơi này, không phải vì đạo pháp tầm thường, mà là vì... Có được đệ nhất chiến thân của Yêu Tiên Tông... Yêu Tiên Thể danh động sơn hải thứ chín!

Yêu Tiên Thể này, cho dù là quá khứ hay hiện tại, đều có thanh danh hiển hách, vì Lý chủ năm đó, chính vì có được thân thể như vậy. Thậm chí còn có người nói, muốn thu được Sơn Hải Kinh, nhất định phải có Yêu Tiên Thể!

- Việc ngọn tháp này kết thúc, phải đi tìm thằng nhóc đó?

Chỉ Hương âm thầm quyết định.

Giờ phút này, ngoài Yêu Tiên Tháp, triệu tu sĩ của Yêu Tiên Tông đều tự tản ra, không ở trong núi nữa, mà là ra ngoài núi, chỉ có ở bên ngoài, mới có thể nhìn thấy đại khái bề ngoài của Yêu Tiên Tháp.

Triệu đệ tử, tản ra thành vòng tròn, nhìn không chuyển mắt.

Tất cả bọn họ đều nhìn thấy, trong tầng thứ nhất của Yêu Tiên Tháp tồn tại gần như một trăm ngàn quang điểm. Những điểm sáng này rậm rạp, từng cái đều đại biểu cho một đệ tử của Yêu Tiên Tông.

- Không biết bên trong là cái dạng gì nữa trời.

Một đệ tử hạch tâm của núi thứ nhất, giờ phút này vừa nhìn quang điểm, vừa thì thào lên tiếng.