Ngã Dục Phong Thiên

Chương 911: Gặp Nam Thiên (2)



Người này đứng bên cạnh Phương Du, vẻ mặt mỉm cười, như rất dịu dàng, chỉ có sâu trong mắt có một tia tàn nhẫn, mơ hồ khiến khí chất của y có thêm một chút kiêu hùng.

Người này là ai, Mạnh Hạo không biết, nhưng nhìn vị trí của y, Mạnh Hạo cũng đoán ra một chút.

- Người này lẽ nào đang theo đuổi bạo long?

Mạnh Hạo đột nhiên cảm phục dũng khí của người này.

Ở một nơi khác, là Bắc Địa, nơi này đối với Mạnh Hạo là một khu vực hoang dã, có lẽ tốt hơn Tây Mạc một chút, nhưng so với Nam Vực và Đông Thổ, thì vẫn còn chênh lệch.

Thậm chí sau khi tìm hiểu, hắn còn biết được, cái gọi là Bắc Địa, trên thực tế chính là một khu vực lưu vong, tu sĩ ở đó, đa phần là không ở được các nơi khác, mới đi tới Bắc Địa này.

Nhưng mà với bên ngoài, Bắc Địa tuyên bố là tự do, tự do tuyệt đối.

Những tông môn tồn tại ở nơi đó, thường là phản tông của các khu vực khác, gia tộc ở đó, cũng là một chút phân tán hình thành, ví như cái gọi là di mạch Đế tộc, là từ đó mà ra.

Nghe nói tổ tiên của họ từng xuất hiện mấy vị tiên, nên hậu bối lấy đó làm căn cơ, từ từ lớn mạnh, sau đó phân nhánh, một bộ phận suy tàn, một bộ phận thì tới Bắc Địa, hình thành tộc quần.

Tu sĩ Bắc Địa xuất hiện ở nơi này, chỉ có tất cả tám người. Tám người này rất kỳ dị, không kết thành vòng tròn, mà mỗi người đều đứng đơn lẻ.

Cảm giác kiêu ngạo, rất rõ ràng, trong tám người ba nữ năm nam, ai nấy đều như rắn độc, mang đến cảm giác lạnh lùng. Đặc biệt là một người thanh niên trong đó, có ánh mắt như phượng hoàng, diện mạo tuấn tú, nhìn như đang cười, nhưng nụ cười lạnh lùng, khiến người khác sau khi nhìn thấy, dường như có gió lạnh thổi qua.

Người này chính là người của … di mạch Đế tộc kia rồi.

Còn một thanh niên, trên mặt có vết bớt rõ ràng, cái bớt này, dường như là vật đơn độc, từ từ ngọ nguậy trên mặt người thanh niên, khiến người ta nhìn mà kinh hãi, không thể không lưu ý.

Ở một phía khác, chính là Nam Vực.

Nhìn người của Nam Vực, ánh mắt Mạnh Hạo cũng dịu đi một chút, Nam Vực... Dù sao cũng là nhà của hắn, nói chính xác ra, hắn chính là người Nam Vực.

Nam Vực có tất cả bảy người, bảy người này chia ra, Mạnh Hạo vừa nhìn đã nhận ra quan hệ liên minh của tông môn gia tộc sau lưng bọn họ.

Vương Lệ Hải có thể ở cùng với Hàn Bối, rõ ràng đại biểu cho hợp tác giữa Vương gia và Thanh La Tông.

Tống Vân Thư, Mạnh Hạo không nhìn thấy, nhưng hắn có thể đoán được kết cục của Tống Vân Thư, nhất định là bị Quý Tiếu Tiếu diệt khẩu rồi.

Cho đến khi ánh mắt Mạnh Hạo dừng lại trên người một cô gái Nam Vực, nhìn thấy dung mạo xa lạ của đối phương, nhưng khi ánh mắt Mạnh Hạo tiếp xúc với đôi mắt của cô gái, Mạnh Hạo lại sững sờ.

- Là nàng...

Nàng trong ký ức Mạnh Hạo có phần mơ hồ, trên thực tế Mạnh Hạo rất ít tiếp xúc với nàng, ngay cả nói chuyện, trong ký ức cũng không có giao lưu gì nhiều.

Mối liên hệ duy nhất giữa hai người chính là lần kén rể Tống gia năm đó, cuối cùng giữa hai người, đã trở nên xa lạ, nhưng lại là người có liên quan.

Nàng là người Tống gia, chuẩn xác mà nói, nàng... Là đạo lữ của Mạnh Hạo.

Vì sau lần kén rể kia, thân là con gái Tống gia, không thể có lần kén rể thứ hai nữa, điều này với thanh danh của nàng, với mặt mũi của Tống gia, đều không cho phép.

Cho dù là cuối cùng, Mạnh Hạo bỏ chạy, Tống gia cũng không nhắc tới chuyện này với bên ngoài nữa, nhưng đối với cô gái này, chuyện này lại là đả kích không nhỏ.

Nàng vốn là một cô gái yếu đuối, cho dù có tư chất không kém, nhưng tính cách mềm yếu, khiến nàng rất khó kiên cường, giống như đóa hoa trong nhà kính, không muốn, cũng sợ hãi trải qua gió mưa bên ngoài.

Tống Giai trong ký ức của Mạnh Hạo, chính là như vậy, có dung nhan xinh đẹp, đôi mắt dịu dàng, còn cả sự mềm yếu đến từ tâm thần ở sâu trong ánh mắt.

Nhưng hiện giờ, sau hơn trăm năm gặp lại, Tống Giai đã thay đổi, trong mắt nàng có thêm sự kiên định, sự yếu ớt năm đó bị ẩn giấu ở sâu trong mắt, dường như là lột xác, dường như trưởng thành.

Nàng không thể không trưởng thành, sau chuyện của Mạnh Hạo năm đó, nàng không còn lựa chọn bất cứ đạo lữ nào. Lão Tổ Tống gia không biết vì sao, cũng không còn yêu cầu gì với nàng, thậm chí có vẻ rất khách khí với nàng, nhưng lại khiến nàng cảm giác, dường như bản thân đã trở thành người ngoài.

Việc này năm đó nàng không hiểu, nhưng nhiều năm qua đi cũng dần hiểu ra, tất cả không phải vì bản thân, mà từ ngày kén rể năm đó trở đi... Đã khác hoàn toàn rồi.

Nàng càng hiểu hơn, bản thân trừ việc là người Tống gia ra, hẳn là có thêm một bối cảnh thần bí. Bối cảnh này mạnh mẽ đến nỗi khiến cả Tống gia đều kinh hãi, thậm chí không biết đối xử với nàng thế nào.

Tất cả tài nguyên Tống gia, đều dồn về cho nàng, thậm chí so với ca ca Tống Vân Thư của nàng, còn coi trọng hơn, tất cả yêu cầu của nàng, đều được thỏa mãn, chuyện này khiến cho Tống Vân Thư vô cùng ghen ghét, liên tục châm chọc. Nàng luôn nhịn, nhưng cho đến khi đến Yêu Tiên Tông Giới, Tống Vân Thư vẫn liên tục gây chuyện.

Nhất là trong cảnh giới thứ nhất, nếu không phải nàng cảnh giác, e là đã chết trong tay đồng tộc rồi, chuyện này, khiến trái tim nàng vô cùng đau đớn.

Nàng đã nhận ra Mạnh Hạo từ lâu, nhưng đối với Mạnh Hạo, nàng có cảm giác rất phức tạp. Loại phức tạp này giằng xé hơn trăm năm, cho đến lúc này, hai người nhìn thẳng nhau, Tống Giai cũng nhẹ nhàng quay đầu.

Mạnh Hạo im lặng, thu ánh mắt lại.

Hắn nhìn thấy Lý Thi Kỳ, nghĩ đến Vương Hữu Tài năm đó cùng hắn đi Kháo Sơn Tông, nghĩ đến sau khi rời khỏi Triệu quốc, lại không nhìn thấy, có lẽ đã theo Kháo Sơn Lão Quy rời đi rồi.

Cảm giác năm tháng, lúc này bất ngờ xuất hiện trong lòng Mạnh Hạo, khiến hắn thấy cảm khái. Có lẽ năm tháng chỉ khi gặp lại cố nhân, mới phát ra ánh sáng khiến người ta thổn thức.

Lý Thi Kỳ mỉm cười, rất lạnh nhạt. Mạnh Hạo hơi gật đầu, ánh mắt quét qua những người còn lại, những người này, cũng là tu sĩ Nam Vực, nhưng Mạnh Hạo không nhận ra.

Nhưng trong đó có một người, sau khi nhìn thấy hắn, Mạnh Hạo nghĩ đến đạo tử Lý Đạo Nhất của Lý gia năm đó đã chết trong tay hắn.

Đó là một đại hán vóc dáng khôi ngô, ánh mắt như đao, đứng ở đó khiến người ta có cảm giác giống như một thanh đại đao có thể bất thình lình rời vỏ, chém ra đất trời.

Hắn là đạo tử đời trước của Lý gia, Lý Thiên Đao!

Mà một người khác, là một lão già tướng mạo xấu xí, luôn tươi cười quỷ dị, còn cả hâm mộ nhìn Mạnh Hạo. Người này Mạnh Hạo thấy xa lạ, lão đứng trong đám người Nam Vực, Mạnh Hạo nhận ra sự chán ghét kẻ này từ những người khác.

Hắn không tìm thấy đệ tử của Tử Vận Tông, Nhất Kiếm Tông, và những tông môn khác, chuyện này khiến Mạnh Hạo khó hiểu, nhưng cũng biết không phải lúc để hỏi.

Cuối cùng mới là Tây Mạc, hoặc có thể gọi là Mặc Thổ. Mạnh Hạo nhìn thấy Triệu Phương, nhìn thấy Đóa Lan, còn mấy người khác, Mạnh Hạo không nhận ra, cũng không thấy Hô Diên Lão Tổ.

Người hắn không nhận ra rất nhiều, nhưng người không nhận ra hắn, ở nơi này hiện giờ không có.