Ngã Dục Phong Thiên

Chương 917: Cảnh giới thứ ba.



Hắn không còn là đệ tử tầm thường, cũng không phải đệ tử thân truyền, mà trở thành chủ núi thứ tư, nhưng không phải chủ chí tôn.

Hắn không còn luyện đan, cũng không tiếp tục cảm ngộ đạo pháp, mà ngồi bên ngoài động phủ, nhìn màn đêm, nhìn trời sáng, hắn không biết bản thân đang nhìn gì, chỉ muốn ngồi đó, ngẩn người.

Mấy ngày sau, trong viễn cổ hư ảo này, một ngày đã đến mấy lần xuất hiện trùng điệp, Mạnh Hạo hiểu, nơi này... Sắp tiêu tan rồi.

- Sinh và tử, một lần ly biệt, cũng là một lần khởi đầu.

Mạnh Hạo có chút giác ngộ, nhắm mắt lại, rất lâu sau mới mở mắt ra, hắn lựa chọn đi về phía cái thang thông thiên. Lúc sắp đi, viên đan dược vô trung sinh hữu kia, bị Mạnh Hạo vô tình nhìn thấy, nhưng lại không hề kinh ngạc, mà sững sờ rất lâu, rồi trân trọng để vào trong túi trữ vật.

Trước thang thông thiên, Mạnh Hạo quay đầu, một lần nữa nhìn lại núi thứ tư, cái nhìn này, như muốn khắc sâu núi thứ tư vào đầu.

Sau đó hắn quay người, bước lên cây thang người ngoài không nhìn thấy, bước từng bước. Lúc hắn đi, tất cả tu sĩ đến từ vùng đất Nam Thiên trong Yêu Tiên Tông, đều ngóng nhìn hắn.

Bọn họ đều đang đợi, đợi Mạnh Hạo bước tới đỉnh cao, thì cũng là lúc cảnh giới thứ hai kết thúc, cảnh giới thứ ba... Mở ra.

Mạnh Hạo đi rất chậm, càng ngày càng cao, cho đến khi đi lên bầu trời, đi tới nơi cao nhất, khi bậc cuối cùng hiện ra trước mặt hắn, hắn cúi đầu, nhìn bảy ngọn sơn phong của Yêu Tiên Tông phía dưới. Mạnh Hạo nhắm mắt lại, khi hắn mở mắt, trong mắt xuất hiện nét quyết đoán.

- Cha, con đi đây...

Hắn thì thầm, bước tới, đặt chân lên bậc thang cuối cùng. Ầm một tiếng, trong khoảnh khắc kinh thiên động địa, cả thế giới, trong khoảnh khắc này, bắt đầu chấn động mạnh mẽ.

Chấn động này, Mạnh Hạo có thể nhìn thấy, có thể cảm nhận, nhưng trong Yêu Tiên Tông, trừ những người tới từ vùng đất Nam Thiên, không ai có thể phát hiện ra được.

Trên mặt đất, tu sĩ của vùng đất Nam Thiên cũng cảm nhận được trời đất chấn động, bọn họ ai cũng kích động, vô cùng kỳ vọng, muốn tận mắt nhìn thấy cảnh giới thứ ba mở ra!

Yêu Tiên Tông, hai cảnh giới trước lần nào cũng sẽ xuất hiện, nhưng cảnh giới thứ ba, từ đầu đến cuối, cũng chỉ xuất hiện mấy lần mà thôi. Mỗi một lần, đều cần có cơ duyên và may mắn cực lớn.

Có thể tận mắt nhìn thấy cảnh giới thứ ba mở ra, trong lòng bọn họ vô cùng kích động.

So với bọn họ, người có thể thực sự chứng kiến cảnh giới thứ hai tiêu tán, cảnh giới thứ ba mở ra, chỉ có Mạnh Hạo.

Bởi vì giờ phút này, hắn là người duy nhất đứng ở giữa không trung, nhìn thấy cả thế giới này, khi hắn bước lên bậc thang thông thiên cao nhất, cúi đầu xuống, hắn nhìn thấy thế giới này, chấn động ngày càng mạnh, đã xuất hiện trùng điệp.

Trùng điệp này chỉ trong nháy mắt, rồi liền biến mất.

Một cơn gió vô hình, không cảm nhận được không biết từ đâu thổi tới, không thổi nổi những sợi tóc, nhưng trong thế giới này, lại thổi được năm tháng.

Mạnh Hạo tận mắt nhìn thấy, bảy ngọn sơn phong ở đệ nhất trùng thiên, dường như đã qua vạn năm, cây cối xanh tươi trên ngọn núi, khô héo rồi lại xanh tươi, rồi thay đổi bộ dạng.

Hắn nhìn thấy trên bảy ngọn sơn phong, từng hành lang, điện đài xuất hiện rồi mất đi, nhìn thấy vô số sinh mệnh sinh lão bệnh tử trong đó. Một khoảnh khắc, đã là vạn năm.

Cho đến khi hắn nhìn cả trời đất đột nhiên đen kịt, một bàn tay khổng lồ xuất hiện, như che phủ cả thế giới. Trong lòng bàn tay, hắn mơ hồ nhìn thấy một ông lão mặc kim bào, chỉ một cái phất tay, trời đất thay đổi, thiên địa hồng mang, tinh không đảo lộn.

Mặt đất chấn động, trong khoảng không đen nhánh này, Mạnh Hạo không nhìn thấy gì nhiều. Nhưng có thể nhìn thấy hai đại thánh địa tan vỡ, tam đại yêu sơn chia năm sẻ bảy, bảy ngọn sơn phong ở đệ nhất trùng thiên của Yêu Tiên Tông xuất hiện vết rách, cho dù hình thế vẫn còn, nhưng đã mất đi rất nhiều bộ phận.

Từng tòa lầu các sụp đổ, từng người đệ tử tử vong, Mạnh Hạo nhìn thấy một trận đại chiến chấn động cả sơn hải thứ chín. Nhưng chỉ riêng trận chiến này, là bị vây trong bóng tối, Mạnh Hạo không thể nhìn rõ, chỉ có thể hơi cảm nhận.

Cho đến khi tất cả biến mất, không biết trải qua bao nhiêu lâu, trên núi thứ tư, trong cỗ quan tài kia, Mạnh Hạo nhìn thấy một người tóc dài, mặc đồ trắng bước ra.

Y đứng trên núi thứ tư, lặng yên đứng đó, giống như bảo vệ mảnh đất này, cho đến tận vĩnh hằng.

Tất cả, có thể xem như mấy vạn năm, cũng có thể xem là một chớp mắt. Khi Mạnh Hạo nhắm mắt lại, một lần nữa mở ra, cả thế giới đã trở về hiện thực, hài cốt vẫn là hài cốt, đổ nát vẫn là đổ nát.

Tất cả... Như bình thường.

Mạnh Hạo im lặng, một lần nữa nhắm mắt, lại một lần nữa mở ra, hắn đã không còn ở trong hư vô, mà nằm trong quan tài trên núi thứ tư, nhìn lên bầu trời.

Bầu trời tàn phá, giống như trong ký ức của Mạnh Hạo, giống như bản thân lúc trước vẫn nằm ở nơi này.

Giống như một giấc mộng, mà lúc này... Hắn tỉnh giấc, Mạnh Hạo im lặng, trong đầu hắn, không ngừng xuất hiện từng hình ảnh trong viễn cổ hư ảo, cho đến khi khóe mắt chảy hai dòng lệ.

- Thực sự, chỉ là một giấc mộng sao?

Mạnh Hạo phân biệt không rõ, hắn từ từ ngồi dậy, cho đến khi bước ra khỏi quan tài, hắn đột nhiên chấn động, quay đầu lại, nhìn vào cỗ quan tài.

Cỗ quan tài này, hắn rất quen thuộc, chính là chí bảo mà trong viễn cổ hư ảo, trước khi Kha Vân Hải ngã xuống, vì hắn... Hay có thể nói là vì Kha Cửu Tư, luyện chế chí bảo có thể tu luyện Ly Thần quyết.

Vẻ mặt Mạnh Hạo có phần hoảng hốt, hắn đứng ở nơi đó, rất rất lâu, lúc quay người, nhìn lên núi thứ tư, tất cả, mơ hồ như lúc hắn mới lên núi ở cảnh giới thứ nhất.

Nhưng hiện giờ, cho dù nơi này hoàn toàn đổ nát, nhưng Mạnh Hạo vẫn có thể nhận thấy sự quen thuộc trong ký ức, từng nhành cây ngọn cỏ nơi này hắn đều không thể quên được.

Mạnh Hạo im lặng đi đến bên vách núi. Năm đó hắn nhìn thấy Kha Cửu Tư ở nơi này, khi hắn một lần nữa đứng ở nơi đây, lưng đưa về phía núi thứ nhất ở xa xa, nhìn về phía hư vô bên ngoài núi thứ bảy.

Đây không phải lần đầu hắn đứng ở nơi này, nhưng trong cảnh giới thứ nhất, hắn không biết Kha Cửu Tư đang nhìn gì, lúc này nhìn lại, hắn đã hoàn toàn hiểu rõ.

- Y đang nhìn mộ của Kha phụ.

Mạnh Hạo nhìn về phía sau núi thứ bảy, nơi đó có một sơn cốc chôn cất, những người được chôn ở nơi đó đều là các cường giả thuộc các thế hệ của Yêu Tiên Tông, trong đó có một nơi, chôn... Kha Vân Hải.

Rất lâu sau, Mạnh Hạo mới thu ánh mắt lại, lặng lẽ đi lên núi thứ tư, từng nhành cây ngọn cỏ nơi này, cho dù thời đại có khác biệt, nhưng Mạnh Hạo vẫn có thể tìm được những nét quen thuộc trong đống đổ nát đó.

Đi trong đống đổ nát, Mạnh Hạo hồi tưởng, trong lòng phức tạp, giống như một người vừa tỉnh lại từ trong giấc mộng, hoảng hốt không phân biệt được đâu là thật, đâu là giả.

Trên núi thứ tư, cho dù hoàn toàn đổ nát, nhưng vẫn còn rất nhiều chỗ từng tồn tại cấm chế. Lúc này phía trước Mạnh Hạo có một cấm chế tồn tại, ánh sáng dịu nhẹ thỉnh thoảng phát ra, nhìn như không có gì, nhưng nếu coi thường nó, không có phương pháp chính xác để tiến vào, thì cho dù thân thể Mạnh Hạo mạnh mẽ, cũng nhất định gục ngã.