Ngã Dục Phong Thiên

Chương 944: Dự đoán và hợp tác



- Về việc làm như thế nào, thì không cần lão hủ nói tỉ mỉ nữa chứ, chiến trường mặt đất nơi này cực lớn, có thể thu được cái gì ở đây, hoàn toàn là cơ duyên của các vị.

Lão giả nói xong, không nhìn mọi người nữa, lắc mình một cái, chạy về phương xa.

Mọi người xung quanh ai nấy đều sáng mắt lên, nhìn mặt đất như gương kia, đối với lời nói của lão giả, đều có phán đoán của bản thân. Nhưng cho dù phán đoán như thế nào, sự thực trước đó đã nói rõ, lời nói của lão giả, có mười phần thì chín phần là thật.

Kể từ đó, nơi này... Đối với tất cả mọi người mà nói, là một cơ duyên cực lớn trong cuộc đời!

Tiếp đó ánh mắt đảo qua lẫn nhau, người của Quý gia lập tức bay tản ra, tu sĩ Bắc Địa, Nam Vực, Tây Mạc cũng lần lượt tản ra, Mạnh Hạo nhìn về Hứa Thanh.

- Mình muội không sao.

Hứa Thanh mỉm cười, quay người lắc mình, cũng lập tức rời đi, tìm kiếm cơ duyên thuộc về bản thân.

Mạnh Hạo hít sâu một hơi, hắn nhìn thế giới trong tấm gương, đôi mắt lấp loáng trong im lặng, nhanh chóng bay về một phía.

Mục tiêu của hắn chỉ có một, đó chính là nơi của Phong Yêu đời thứ ba!

Về những thứ khác, Mạnh Hạo cho dù rất hứng thú, nhưng so với Phong Yêu nhất mạch, thì tất cả chỉ là thứ yếu.

Trên đường đi tới, khoảng chừng nửa nén hương, Mạnh Hạo cau mày lại. Nơi này rất kỳ lạ, đặc biệt là ba vị tối cường giả kia, bọn họ ở giữa không trung trong tấm gương, ở bên ngoài tấm gương, có thể nhìn thấy, nhưng cho dù có đi tới thế nào cũng đều không thể tới gần!

Nhưng ở bên ngoài tấm gương, thoạt nhìn thế giới này tuy không thấy được biên giới, nhưng cũng có thể mơ hồ thấy được rất xa. Nhưng lúc thực sự bước đi trên mặt đất, lại dường như vô biên vô hạn, Mạnh Hạo đi rất lâu, nhưng khoảng cách đến vị trí Phong Yêu đời thứ ba vẫn rất xa xôi.

Đang im lặng, Mạnh Hạo đột nhiên quay đầu, đôi mắt lóe lên, vị trí hắn nhìn thấy lúc này trong thế giới trong tấm gương dưới chân, chính là một nơi đấu pháp.

Hai tu sĩ, đang đấu với một đám sương mù màu đen, thuật pháp khuếch tán, pháp bảo va chạm, trong đó có một loại pháp bảo, Mạnh Hạo vừa nhìn thấy liền sáng mắt lên.

Đó là một mảnh lá vàng kim, vốn dĩ sẽ không khiến Mạnh Hạo để ý, nhưng Mạnh Hạo lại phát hiện, phía trên phiến lá, có một đồ án, đồ án hình hoa sen.

Là đồ án hoa sen do mười thanh kiếm tạo thành.

Bộ dáng này chính là Liên Hoa kiếm trận của Mạnh Hạo, Mạnh Hạo kinh ngạc kêu lên, sau khi quan sát cẩn thận, tay phải hắn đột nhiên đưa lên, đấm xuống mặt đất. Một quyền này đấm xuống, mặt đất chấn động, khu vực này trong tấm gương, lập tức vặn vẹo một chút, dường như có một vòng xoáy sắp hình thành, nhưng trong khoảnh khắc liền tan đi.

Vẻ mặt Mạnh Hạo bình thường, lập tức mở ra đệ ngũ mệnh, thân thể ầm vang lên, lại thêm một quyền nữa. Trong khoảnh khắc, vòng xoáy ngưng tụ, lỗ đen xuất hiện, một lực hút khổng lồ xuất hiện trong thế giới trong tấm gương, có ba pháp bảo lập tức bị hút đi.

Tiếp đó, dưới chân Mạnh Hạo, ba pháp bảo này lập tức bay ra, nhưng trong quá trình này, có một món bị tan vỡ, còn hai món tốc độ cực nhanh, vừa mới bay ra, liền bay thẳng về hai hướng khác nhau, cực kỳ linh động bay đi.

Thân thể Mạnh Hạo thuấn di, thanh yên hắc nguyệt, trong khoảnh khắc xuất hiện giữa không trung, chộp lấy mảnh lá cây kia. Chiếc lá âm vang, phát ra mũi nhọn sắc bén, dường như chỉ cần Mạnh Hạo chạm phải, thì sẽ lập tức cắt lấy bàn tay kia.

Mạnh Hạo hừ lạnh một tiếng, tay phải vung lên, sau khi cuốn lấy chiếc lá, hai ngón tay liền kẹp lại, mặc cho chiếc lá có giãy dụa thế nào, cũng không thể bay ra khỏi tay hắn.

Cầm ngay trước mặt, Mạnh Hạo nhìn thoáng qua, trong mắt có vẻ vui mừng, lập tức thu lại, nhưng khi cúi đầu nhìn xuống thế giới trong tấm gương, Mạnh Hạo đột nhiên chấn động.

Hắn phát hiện, trong thế giới trong tấm gương, chiếc lá bị bản thân thu được, còn cả món pháp bảo bị tan nát, và cả món pháp bảo đã bay đi kia, lại vẫn... còn nhìn thấy trong tấm gương.

- Là tàn ảnh? Hay là, thứ bay ra không phải là thực sự?

Mạnh Hạo cau mày, hắn nghĩ tới tấm gương của bản thân, rồi chấn động.

Nghĩ đi nghĩ lại, Mạnh Hạo đột nhiên chấn động, cúi đầu nhìn xuống mặt đất như tấm gương kia.

- Mặt đất như tấm gương, trong tấm gương là một chiến trường, vật trong chiến trường, có thể xuất hiện ở ngoài tấm gương, nhưng... Trong tấm gương mặt đất, vật phẩm vẫn còn đó...

- Điều này...

Mạnh Hạo lẩm bẩm, trong đầu chấn động mạnh mẽ, hắn mơ hồ nghĩ đến một đáp án. Đáp án này khiến hắn hít thở gấp hơn, vẻ mặt hoàn toàn thay đổi.

- Loại chuyện này, làm sao lại có phần tương tự như tấm gương của ta phục chế vậy!

Chính phát hiện này khiến cho Mạnh Hạo hít thở gấp gáp hơn.

Chuyện này cũng chỉ có hắn mới có thể có liên tưởng như vậy, vì những người khác không có gương đồng, không biết công hiệu nghịch thiên của gương đồng, cho nên tất nhiên sẽ không nghĩ đến loại chuyện này.

Dù sao khả năng suy xét của mỗi người, đều nằm trong phạm trù đã biết, việc nằm bên ngoài phạm trù này, rất khó mà xuất hiện trong đầu.

Mạnh Hạo hít thở càng lúc càng gấp, hắn càng nghĩ, càng cảm thấy chuyện này quái lạ, lúc này ánh mắt chớp sáng, thân thể hắn chợt nhảy vọt lên, không còn đi tới, mà là nhanh chóng bay lên cao.

Càng bay lên, trái tim Mạnh Hạo đập càng nhanh, thậm chí có phần căng thẳng. Gương đồng ở trong tay hắn đã nhiều năm, hắn cũng từng suy nghĩ về lai lịch của vật này, nhưng cho dù là miếng mỡ đông hay chim anh vũ, đều có vẻ vô cùng thần bí, mà mỗi lần nhắc đến gương đồng, đều có vẻ vô cùng e ngại. Chim anh vũ càng thêm nghiến răng kèn kẹt.

Mạnh Hạo nhiền lần tìm hiểu, đều không có kết quả gì, dần dần cũng chôn chuyện này ở sâu trong lòng, cho đến hiện giờ. hắn mơ hồ cảm thấy, có lẽ cơ hội để bản thân có thể hiểu rõ về gương đồng đây rồi!

Trong khi suy nghĩ điều này, hắn càng bay lên cao hơn, khoảnh khắc sau, đã đến vị trí cao nhất ở nơi này, phía trên chính là mặt đất, Mạnh Hạo hít sâu một hơi, bắt đầu cúi nhìn xuống.

Trong tầm mắt, mặt đất vẫn vô biên vô hạn như cũ, hoàn toàn trống trải, không nhìn rõ hình dạng gì.

- Hay là đi tới, tìm kiếm biên giới nơi này, nếu có thể tìm được biên giới, có lẽ có thể tìm được đáp án.

- Hay là, lấy gương đồng ra, chiếu xuống phía dưới xem, có lẽ... có thể nhìn ra chút manh mối nào đó!

Mạnh Hạo im lặng, tay phải vuốt nhẹ lên túi trữ vật, trong mắt có vẻ suy tư.

Hắn mơ hồ cảm thấy, một khi lấy ra gương đồng, nếu không có biến hóa thì thôi, nhưng một khi xuất hiện biến hóa, vậy... biến hóa này nhất định kinh thiên động địa. Thậm chí chuyện bản thân có gương đồng, vì nơi này quá nhiều người, trừ khi giết toàn bộ diệt khẩu, nếu không thì không thể giấu diếm nữa.

- Gương đồng là bí mật lớn nhất của ta, vật này không thể để bất cứ ai biết được, nếu không, đối với ta, sẽ có đại họa cực lớn.

- Thất phu vô tội, hoài bích kỳ tội!

Đôi mắt Mạnh Hạo lóe lên, hắn từ nhỏ đã thông tuệ, lại trải qua Tu Chân giới cá lớn nuốt cá bé, đạo lý này tất nhiên vô cùng rõ ràng.