Ngã Dục Phong Thiên

Chương 952: Sọ Dạ!



Trên đại não của chân linh Dạ, lúc này có những tia chớp hình cung vượt xa trước kia gấp vạn lần, dùng tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy, gần như kết thành một đường, xuyên qua trong ngoài đại não.

Đồng thời, đại não của chân linh Dạ này, bắt đầu nhúc nhích kịch liệt, từng đợt tiếng khóc khiến tâm thần người ta chấn động, nhanh chóng quanh quẩn từ ngoài vào trong.

Sắc mặt Mạnh Hạo thay đổi, nguy cơ sinh tử mạnh mẽ, trong khoảnh khắc xuất hiện trong tâm thần. Hắn cảm nhận được loại khí tức và dao động đáng sợ dường như chỉ cần một lần bộc phát là có thể hủy diệt mọi thứ xung quanh.

Mạnh Hạo cảm thấy đau đầu, hắn không hề chần chừ, sau khi thu tấm gương đồng lại, nhanh chóng chạy đi xa, đi về phía thông đạo, cửa vào rời khỏi nơi này, chỉ trong khoảnh khắc đã tới gần.

Cửa vào này, vốn là một khe sâu, nhưng hiện giờ khi chân linh Dạ thức tỉnh, lại đã thay đổi, cũng bắt đầu nhúc nhích, dường như không còn là khe sâu nữa, mà trở thành một bộ phận trên thân thể của chân linh Dạ!

Sắc mặt Mạnh Hạo thay đổi, tốc độ cực nhanh, đã thi triển đệ bát mệnh đến cực hạn, tốc độ vượt xa tia chớp, trong chớp mắt liền bay vào trong khe sâu thông đạo, trong chớp mắt đã biến mất, nháy mắt tiếp theo đã ở trong thông đạo.

Grào!

Tiếng gào thét kinh thiên động địa, từ phía dưới, từ phía trên, từ bốn phía cuồn cuộn vang lên, càng khiến đất đai rung chuyển, khiến cho cả Yêu Tiên Tông, lập tức sụp đổ tan vỡ.

Loại tan vỡ này, Mạnh Hạo có thể thấy được, hắn tận mắt nhìn thấy, vách tường xung quanh, dường như tồn tại một lớp màng bán trong suốt, ở bên ngoài, mặt đất vỡ vụn tầng tầng, hóa thành vụn phấn, rơi xuống phía dưới.

Thông đạo nhìn như khe sâu kia, lúc này trong mắt Mạnh Hạo, lại giống như một cái ống!

Một cái ống thông tới đại não của chân linh Dạ, mà hắn, thì đang ở ngay trong ống, đang điên cuồng chạy đi với tốc độ trước nay chưa từng có.

Mà trong quá trình chạy đi, Mạnh Hạo hít thở gấp gáp, hắn kinh hãi phát hiện, cái ống này, đang nhanh chóng cao lên!

- Thứ cao lên, không phải là thông đạo chỗ ta, mà là... thông đạo thuộc về …. thân thể của chân linh Dạ! Do nó đang động, do nó xuất hiện từ trong lòng đất!

Tâm thần Mạnh Hạo chấn động, hắn xuyên qua thông đạo bán trong suốt, khi nhìn ra bên ngoài đang không ngừng tan vỡ, cảm nhận được thông đạo bản thân đang đi, đang nhanh chóng cao lên.

Chỉ trong thời gian mười nhịp thở, trong mắt Mạnh Hạo, trong khoảnh khắc bị ánh sáng trắng thay thế, thông đạo hắn đang đứng, hoàn toàn trồi lên khỏi mặt đất, vang lên một tiếng vang lớn, xuất hiện giữa không trung Yêu Tiên Tông!

Mà lúc này, Mạnh Hạo đã đi được gần như bảy phần thông đạo. Khoảng cách đến cửa ra cuối cùng, chỉ ở vào khoảng ba phần, nhưng khi thông đạo vẫn chấn động kịch liệt, sắc mặt Mạnh Hạo càng thêm tái nhợt. Trong thông đạo bán trong suốt này, nhìn thấy mặt đất bên ngoài, hắn lập tức nhìn thấy cả Yêu Tiên Tông.

Mặt đất cả Yêu Tiên Tông lúc này, hoàn toàn bị những khe rách che phủ, thậm chí tuyệt đại đa số khu vực đã xuất hiện sự đổ nát nghiêm trọng. Dường như mặt đất cả Yêu Tiên Tông, đang không ngừng sụp xuống, dường như, có một vật khổng lồ đang trồi lên.

Ngay cả bảy ngọn sơn phong, lúc này cũng xuất hiện cảnh đá vụn lả tả, dường như cho dù là chúng … cũng rất khó tồn tại tiếp trong hạo kiếp này.

Sụp đổ đầu tiên là núi thứ ba!

Ngọn sơn phong này, theo mặt đất sụp đổ, sụt lút, dần dần ngã lệch, từ từ chìm dần... Nhưng khi Mạnh Hạo nhìn thấy, lại có loại cảm giác kỳ dị. Dường như... Núi thứ ba này, không giống như tan vỡ, mà giống như có một loại lực lượng nào đó khiến nó nghiêng đi.

Tuy khó nói rõ ràng, nhưng cảm giác này lại rất mãnh liệt.

Mà theo thông đạo bán trong suốt Mạnh Hạo đang đứng nhanh chóng lắc lư, Mạnh Hạo nhìn thấy tiếp đó... Một hình ảnh mà cả đời này hắn cũng không thể quên được.

Hắn nhìn thấy một cái đầu lâu lớn không thể hình dung, vì hắn không thể đi đo đạc, vì đầu lâu này, hiện giờ chỉ lộ ra … non nửa!

Giống như cái đầu lâu của người, nhưng lại không có tóc, toàn bộ đều phủ đầy vảy đen nhánh, mới chỉ non nửa đầu lâu, đã có thể sánh với mặt đất của cả Yêu Tiên Tông.

Da đầu Mạnh Hạo run lên, miệng đắng lưỡi khô, hắn không thể phán đoán, cái đầu lâu này rốt cuộc... Lớn đến mức nào!

Hắn nhìn thấy, thông đạo bán trong suốt bản thân đang đứng, căn bản chỉ là một cái xúc tu … mọc ra trên cái đầu lâu khổng lồ này! Khoảng không trong cái xúc tu này, giống như là lỗ hơi để hô hấp!

Càng làm tâm thần Mạnh Hạo nổ vang là, hắn kinh hãi nhìn thấy điều mà hắn khó có thể tin được, núi thứ ba nghiêng đi như sắp sụp đổ kia... Lại... Duy trì mãi độ nghiêng, không tiếp tục đổ xuống.

Bởi vì... Núi thứ ba, cản bản không đứng trên mặt đất, mà nối liền với cái đầu lâu kia, hoặc có thể nói, núi thứ ba này, căn bản là một cây sừng mọc lên trên đỉnh cái đầu lâu này!

- Nó... Nó chính là... Chân linh Dạ?

Mạnh Hạo mở to mắt, hít thở gấp gáp chưa từng có.

Cảnh tượng này, không chỉ có hắn nhìn thấy, mà những tu sĩ của vùng đất Nam Thiên ở xa bên ngoài núi thứ nhất, cũng đều có thể thấy. Ai nấy sắc mặt tái nhợt, lúc biến hóa, nơi bọn họ ở, cũng ầm ầm tan vỡ, một lỗ hổng khổng lồ kết nối với tinh không bên ngoài, mọi người không ai chần chừ nhanh chóng lao ra.

Lúc bọn họ lao ra, trên người bọn họ đều phát tán ra bạch quang. Bạch quang này, khiến cho bọn họ dường như hình thành một loại màng bọc nào đó với Yêu Tiên Cổ Tông này, thân thể đang từ từ trong suốt, xem ra, không bao lâu nữa, sẽ biến mất.

Đồng thời, từng đạo tinh quang tới từ xung quanh, như muốn kết thành một dòng tinh hà, một khi tinh hà xuất hiện, bọn họ sẽ bước lên con đường trở về vùng đất Nam Thiên, rời khỏi nơi này, kết thúc một lần cơ duyên ở Yêu Tiên Tông.

- Mạnh Hạo!

Hứa Thanh cắn môi, nàng hiện giờ cũng ở ngoại giới, thân thể phát tán ánh sáng dịu nhẹ, đang từ từ trong suốt, nhưng Mạnh Hạo vẫn còn ở trong Yêu Tiên Tông, ánh mắt Hứa Thanh lộ vẻ lo lắng.

Phương Du cũng lo lắng như nàng, siết chặt nắm tay, nhìn Yêu Tiên Tông đang tan vỡ.

- Mạnh Hạo, ngươi mau ra đi.

Còn những tu sĩ khác của vùng đất Nam Thiên, lúc này ai nấy vẻ mặt phức tạp, vừa có kinh hãi với sự biến đổi kịch liệt của Yêu Tiên Cổ Tông, cũng có vướng mắc khó nói ra với Mạnh Hạo.

Bọn họ hy vọng Mạnh Hạo chết, một khi hắn chết, món nợ tất nhiên sẽ không phải trả lại. Nhưng trước đó, nếu không phải Mạnh Hạo ra tay, thì e là hiện giờ, bọn họ đã chết rồi, đó là ơn.

Các loại tình cảm, lúc này hóa thành im lặng.

Mạnh Hạo hồn phi phách tán, hắn cảm thấy bản thân lần này thực sự làm quá lớn rồi...

- Không phải là lấy đi một tấm gương vỡ sao...

Mạnh Hạo nghiến răng, lao nhanh đi, khoảng cách tới cửa ra của thông đạo bán trong suốt này càng ngày càng gần.

Nhưng đúng vào lúc này, mặt đất sụp đổ, đầu lâu của chân linh Dạ xuất hiện, cũng từ từ theo đó nâng lên, tiếng trẻ khóc càng thêm kinh thiên động địa, trong khoảnh khắc hình thành vô số bạo âm, vang vọng khắp bốn phương.

Núi thứ hai, núi thứ tư, núi thứ nhất, núi thứ năm...

Toàn bộ chấn động, toàn bộ nâng lên, vô số đá vụn sau khi rơi xuống, đột nhiên hình thành bốn cây sừng lớn!