Ngã Dục Phong Thiên

Chương 997: Gió lốc tam hoàn (2)



Bọn họ sinh hoạt đời đời trên Thiên Hà hải, đối với nơi này đương nhiên là vô cùng hiểu rõ. Mạnh Hạo trực tiếp bước vào, lấy tu vi của hắn, rất dễ dàng liền lấy được hải đồ của rất nhiều tông môn gia tộc. Cuối cùng cũng đã cấu thành hải vực đầy đủ của tứ hoàn này.

Cùng lúc đó, hiểu biết của Mạnh Hạo đối với tam hoàn cũng nhiều hơn không ít.

- Tam hoàn có tam Thánh!

- Cái gọi là tam Thánh, là ba cái tông môn do ba tu sĩ Trảm Linh tạo thành, theo thứ tự là Hải Thần Tông, Phi Tiên Tông, còn có Dương Hồn Đạo!

- Ba cái tông môn này, nắm trong tay tư cách và danh ngạch ra vào tam hoàn, ở bốn phía tam hoàn xây dựng ba tòa hải thành. Phàm là người muốn đi vào tam hoàn, đều phải nộp một lượng linh thạch nhất định. Nhất là người đi ra, căn cứ thời gian dừng lại khác nhau, lượng linh thạch nộp lên cũng khác nhau …

Mạnh Hạo đứng giữa không trung, nhìn ngọc giản được sửa sang lại dọc đường này, như thoáng có chút suy nghĩ.

- Chỉ có ba tòa hải thành này, mới có phương pháp đặc thù, có thể đưa người tiến vào trong gió lốc, an toàn bước vào hải vực tam hoàn.

- Nghe đồn, tam hoàn trước kia, không có gió lốc, là tổ tiên tam Thánh này liên kết bố trí. Cho nên, từ đó về sau, hậu nhân các đời, mới có biện pháp, dẫn người đi vào.

- Ba tông này nội tình thâm hậu, truyền thừa ít nhất vạn năm trở lên. Chỉ là vì một vài nguyên nhân người ngoài không rõ, một tông chỉ xuất ra một cường nhân Trảm Linh. Nhưng nội tình của ba tông này, thì ngay cả Vấn Đạo cũng có điểm cố kỵ.

Hai mắt Mạnh Hạo chợt lóe, ánh mắt thu hồi lại khỏi ngọc giản. Sau một lát trầm ngâm, hắn không lựa chọn đi ba tòa hải thành này, mà dựa theo phương hướng trong hải đồ, đi thẳng tới cơn lốc tam hoàn gần mình nhất.

- Một khi Lão Tổ Vương gia không thực sự tử vong, nếu ta đi vào trong ba hải thành này, nhất định sẽ lưu lại một chút dấu vết. Chỉ có trực tiếp vượt qua, mới là tốt nhất!

- Như vậy, trong ba tông vốn không có bản ghi chép về ta, cho dù đệ thập Tổ Vương gia truy tra, khí tức ta thay đổi, trong thời gian ngắn, lão ta cũng rất khó tìm ra ta.

Mạnh Hạo quyết đoán trong lòng, toàn thân tản ra khí thế, tốc độ bay mau, gào thét bay về phía trước.

Mấy ngày sau, ở phía trước hắn, xuất hiện một cơn lốc màu xám.

Ầm ầm nổ vang, ở khoảng cách rất xa đã quanh quẩn bát phương. Thả mắt nhìn quanh, cơn lốc này như một tường thành nối liền với trời cao, thành một vành khuyên, lan tràn vô tận sang hai bên, nhìn không thấy điểm cuối.

Sương mù khi thì khuếch tán, khi thì co rút lại. Tiếng rít bên trong, làm cho cơn lốc này như có hung thần ác sát ẩn nấp, đang rít gào với bên ngoài, ngăn cản tất cả tu sĩ bước vào, đồng thời cũng ngăn cản hải yêu từ trong đó lao ra.

- Tuy nhiên, dựa theo ngọc giản, trong tứ hoàn cũng có hải yêu. Cái này chứng tỏ, cơn lốc nơi đây, tuy rằng dũng mãnh, nhưng cũng nhất định có điểm sơ hở.

Mạnh Hạo đứng ngoài cơn lốc, tóc cùng quần áo bay loạn lên, ngưng thần nhìn lại.

Trong cơn lốc, từng luồng tia chớp lần lượt chớp nháy, nước biển ở nơi này, thật giống như bị phân cách, chỉ có thể dâng lên sóng biển ngập trời, nhưng không cách nào tiến vào trong cơn lốc. Chỉ đành bị gió thổi đi khi cuồn cuộn dâng lên, khiến cho hải vực gần cơn lốc này, hàng năm đều mưa như trút nước.

Mưa rơi lại cách thân thể Mạnh Hạo mấy trượng, giống như khu vực Mạnh Hạo được cách ly với thiên địa xung quanh, mưa không thể nhỏ vào bên trong.

Sau khi nhìn một lúc lâu, Mạnh Hạo thu hồi ánh mắt, cúi đầu nhìn về phía mặt biển. Hai mắt liên tục chớp động vài cái, theo tu vi vận chuyển, mặt biển trong mắt hắn lập tức như trong suốt, giúp hắn có thể nhìn thấy thế giới dưới mặt biển.

Hắn nhìn thấy cơn lốc này, cư nhiên cũng tồn tại ở trong biển, nhưng không quấy nhiễu nước biển, chỉ giống như một bức tường ngăn, nối thẳng xuống đáy biển sâu. Mạnh Hạo không cho thần thức lan tràn tiếp, tu vi tới trình độ này, hắn đã mơ hồ cảm nhận được, tại đáy biển này, dường như cất giấu một vật khiến lòng hắn có chút kinh sợ, không thể mạo muội đụng chạm.

Thu hồi thần thức, Mạnh Hạo hít sâu, nhắm nghiền hai mắt. Hiện giờ trong cơ thể hắn đã chỉ còn năm phần tu vi dao động. Theo thời gian trôi qua, chậm rãi dung hợp, cho đến khi hóa thành một.

Sau khi điều chỉnh hơi thở, thời điểm Mạnh Hạo mở hai mắt ra, trong mắt hắn như lộ ra ánh sáng đoạt thiên địa. Cả người khí thế ngập trời, trực tiếp mở ra đệ cửu mệnh!

Theo đệ cửu mệnh mở ra, thân thể Mạnh Hạo nổ vang, trong phút chốc đã dũng mãnh tới cực hạn, trên mặt của hắn cũng mang theo vẻ tiêu sát, tu vi khuếch tán, khí thế ngập trời. Hư vô bát phương xung quanh như vỡ vụn, phát ra tiếng bang bang, mưa bị ngăn cản ngoài thân thể cũng từ mấy trượng ban đầu, nhanh chóng mở rộng ra tới hơn trăm trượng.

Khi hắn hít sâu, thân thể Mạnh Hạo như tên rời cung, lập tức lao ra. Chỉ trong chớp mắt, liền va chạm với cơn lốc, cũng không chần chờ chút nào, lập tức bước vào trong đó.

Xa xa nhìn lại, cơn lốc này như một mãnh thú viễn cổ, đang mở cái miệng rộng, cắn nuốt Mạnh Hạo.

Vừa mới bước vào một bước, một cỗ xung kích mãnh liệt lập tức đập vào mặt. Sắc mặt Mạnh Hạo vẫn như thường, trực tiếp cất bước đi vào. Ầm một tiếng, sương mù phía trước hắn giống như bị xé rách, mà ngay cả gió quét tới, dường như cũng tan vỡ, mở ra.

Tất cả không có cách nào ngăn cản Mạnh Hạo, mà Mạnh Hạo cũng chỉ có tóc bay bay lên mà thôi, không có bị nửa điểm thương tổn. Đối với hắn mà nói, gió này, so với âm phong hắn trải qua trong Yêu Tiên Tông, chênh lệch quá lớn.

Theo Mạnh Hạo xâm nhập, tiếng nổ vang quanh quẩn, cơn lốc sương mù như bị tán loạn. Trong khi nó nhanh chóng quay cuồng, Mạnh Hạo đã tiến lên được nghìn trượng trong cơn lốc.

Tiếng gió gào thét xung quanh, trong tối đen có lượng lớn tia chớp du tẩu, mặt Mạnh Hạo không chút thay đổi, không ngừng tiến về phía trước trong cơn lốc. Lấy nhục thân Trảm Linh này, lấy tu vi khủng bố này, hắn ở trong cơn lốc, càng chạy càng xa.

Mỗi một lần hô hấp, đều có vô số tia chớp rầm rầm mà đến. Nhưng khi đụng chạm với thân thể Mạnh Hạo, thì lập tức bị hắn hấp thụ vào. Cảnh tượng này, nếu để người ngoài nhìn thấy, nhất định sẽ khiếp sợ.

Từ xưa tới nay, trên Thiên Hà hải, người có thể có tư cách cứng rắn xông vào cơn lốc, cực kỳ hiếm thấy.

- Tường ngăn gió lốc này của Thiên Hà hải cũng có chút môn đạo.

Mạnh Hạo đi trong gió lốc, lẩm bẩm, cuồng phong xung quanh hắn gào thét, những tia chớp đan vào nhau. Ngọn gió này có thể xé rách tất cả tu sĩ Nguyên Anh trong khoảnh khắc, mà tia chớp thì có thể phá tan nguyên thần trong chớp mắt.

Nhưng đối với Mạnh Hạo mà nói, ngọn gió này chỉ có thể phả vào mặt, không thể chấn động thân thể hắn chút nào. Mà tia chớp kia, lại giống như thuốc bổ, có thể khiến tốc độ vận chuyển tu vi của hắn tăng lên một chút.

Chim anh vũ trên vai Mạnh Hạo càng không thèm để ý đến cái gọi là gió lốc này, thỉnh thoảng còn bay ra, trong khi la hét vẫn cùng cái chuông do miếng mỡ đông hóa thành, xuyên qua trong gió lốc.